Tù Phi Tà Vương

-
Ngươi cưỡi cùng cô vương! – đột nhiên hắn ôm nàng đi tới phía con ngựa.
Hắn ôm rất nhanh, mỗi một bước ánh mắt hắn không hề rời khỏi khuôn mặt
Cảnh Dạ Lan, thậm chí khóe miệng cong gợi lên ý cười thản nhiên.
Hừ, sợ nàng cưỡi ngựa bỏ trốn chứ gì! Bây giờ mỗi một khắc Hiên Viên Khanh
Trần ở cùng chỗ với nàng thì còn phải nghiêm khắc phòng bị để không để
cho nàng có cơ hội chạy trốn.
-
Ta có chạy cũng không thoát, vương gia cần gì phải lo lắng?! – nàng nói
đùa cợt. Tâm tư kín đáo của Hiên Viên Khanh Trần đúng là nằm ngoài dự
kiến của nàng, không có hành động gì với nàng nhưng cũng không cho nàng
một cơ hội có thể trốn đi.
-
Ngươi đó, đúng là một tiểu yêu tinh có cánh nhưng mà cô vương lại thích
nhất là được bẻ gãy chiếc cánh của những kẻ muốn bay đi! – hắn cười tà
mị, cánh tay bên hông nàng khẽ nhéo một cái.
- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan trừng mắt nhìn hắn. Xưa nay nàng sợ nhột, ngay cả cái nhược điểm nho nhỏ này cũng bị hắn phát hiện được.
Hắn mặc kệ Cảnh Dạ Lan trừng to mắt liếc mình đầy căm tức, chỉ lạnh lùng
lót một miếng da cừu vào yên ngựa rồi đem nàng đặt ở lưng ngựa sau đó
mới xoay người nhảy lên.

-
Tính tình của Mặc Câu rất ngang ngược, nó không thích người lạ cưỡi mình nhưng mà có cô vương ở đây thì ngươi không cần lo lắng. – một tay hắn
cầm dây cương còn một tay thì ôm lấy eo nàng, cơ hồ đem nàng nhét vào
trong ngực mình. Cằm hắn tựa vào đầu vai nàng, miệng dán vào bên tai
nàng, nói thầm.
-
Ta biết, lần trước bị ngươi bắt về ta đã lĩnh giáo qua ngựa của ngươi và người của ngươi, quả là có nhiều ngang ngược, táo bạo. – lần trước Hiên Viên Khanh Trần đúng là có ác ý muốn gây xóc nảy khiến cho nàng thất
điên bát đảo, khói chịu cả nửa ngày không hết.
Hắn nghĩ tới lần trước, ý cười trên mặt lập tức biến mất, mày nhíu lại:
-
Lúc ở cùng cô vương không được nhắc tới nam nhân khác, khảo nghiệm sự
kiên nhẫn của cô vương không phải là một chuyện tốt! – nói xong, hắn
trừng phạt hôn xuống cổ nàng.
-
Ta không có nói tới, ngươi cũng không được làm quá! – Cảnh Dạ Lan giãy
dụa, trên gương mặt nhịn không được mà nổi lên một tầng mây hồng. Chẳng
phải chỉ có mình hai người, phía sau còn có binh mã đi theo hắn nữa, thế mà hắn dám động tay động chân với nàng.
Hắn cười thầm, vừa rồi nàng vì cử chỉ thân mật mà đỏ mặt.
- Được, chỉ cần ngươi không chọc cô vương thì cô vương nhất định sẽ không phát hỏa!
Lập tức, hai chân thúc nhẹ vào hông Mặc Câu, một tiếng giá uy vũ vang lên,
Mặc Câu ngóc đầu hí dài rồi chạy đi. Hắn chọn đi đường bằng phẳng. thậm
chí khi gặp những đoạn gập ghềnh hắn còn đi vòng vo qua né tránh.
Cảnh Dạ Lan hờ hững nhìn xung quanh, trong lòng thì âm thầm nhớ kỹ dấu hiệu
bên đường. Đi đã lâu mà thấy đoàn người vẫn chưa có ý dừng lại, nàng
thoáng nghĩ hay là Hiên Viên Khanh Trần có ý định đi tới tận biên giới
hả?!
Hơi lạnh mùa đông vẫn còn dư âm, gió lạnh thổi ào ào tới như cắt vào da
thịt. Tuy rằng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn phải
nheo mắt lại, đem mặt xoay qua một bên.
-
Đem mặt quay qua đây, tựa vào ngực cô vương, chờ lát nữa gió nổi lớn thì ngươi có muốn khóc cũng không được! – hắn cao giọng nói.
Cảnh Dạ Lan đương nhiên biết, nhất là cưỡi ngựa chạy nhanh như vậy, gió thổi quất vào mặt đúng là rất đau rát. Nàng tính toán tốt nhất nên nghe lời
hắn, thế là đem mặt chôn trước ngực hắn, bàn tay bé nhỏ gắt gao bắt lấy
một góc áo choàng của hắn để điều chỉnh thế ngồi cho thoải mái.

Hai má nàng dán sát vào tấm ngực dày rộng ấm áp của hắn, nghe thấy tiếng
tim đập trầm ổn vang lên, nàng thầm nghĩ chỉ cần cây trâm trong tay nàng đâm xuống thì có thể đoạt được mạng của hắn. Cánh tay bắt lấy áo choàng buông ra, chậm rãi trượt vào trong ngực hắn, nàng đã cất giấu sẵn trâm
trong ống tay áo. Bàn tay lạnh như băng nắm chặt thành quyền!
Đây là một thời cơ tốt! Nhưng mà nàng không thể tùy tiện ra tay được, Hiên
Viên Khanh Trần đối với nàng là một đối thủ khó đối phó từ trước tới
nay, nàng không muốn thất thủ!
Đột nhiên hắn hỏi thân thiết một câu:
- Lạnh không? – hắn nắm lấy bàn tay nàng đặt trước ngực mình. – Để như vậy sẽ ấm hơn!
Tâm Cảnh Dạ Lan khẽ lay động, năm ngón tay mở bung ra, ở một nơi nào đó tận thâm tâm, sự ấm áp len lỏi tới khiến nàng thấy lo lắng.
- Không lạnh! – nàng lạnh nhạt đáp, tim đập càng nhanh hơn.
Đi
được nửa ngày đường, đương lúc nàng mơ mơ màng màng không biết tới nơi
đó chưa thì nghe thấy Hiên Viên Khanh Trần nhỏ giọng nói:
- Đến rồi! – nàng thúc mở đôi mắt, ngẩng đầu, tương đối với đôi mắt của hắn.
Đáng chết, thế mà nàng bỏ lỡ cơ hội quan sát địa hình dọc đường đi; nàng bực mình tới mức muốn nhảy xuống khỏi ngựa.
- Xem ra ngươi rất có tinh thần, ngủ rất lâu! – hắn ôm nàng nhảy xuống ngựa.
Nơi này là … Nàng xoay người nhìn một mảnh tuyết trắng trước mắt, nhìn mãi
không tới điểm dừng, bốn phía xung quanh giống như là trong một cái cốc
vậy.
Thấy nàng kinh ngạc, vẻ mặt nghi hoặc thì Hiên Viên Khanh Trần khẽ vuốt ve sợi tóc của nàng nói:
- Nơi này là chỗ nghỉ chân của cô vương. Tuyết cốc!
Chỗ nghỉ chân? Từ khi đi theo hắn thì Bắc An là một nơi lạnh vô cùng, mà
tới mùa đông thì càng rét lạnh hơn, thế mà cốc lý này lại có nhiệt độ
khác hẳn với bên ngoài. Xung quanh hành quán được thiết kế rất chu toàn, có gieo trồng đủ loại hoa cỏ càng khiến cho nàng không thể tin được.
Một nơi xa hoa, kỳ lạ như thế này phỏng chừng ngay cả hoàng thượng cũng

không được hưởng thụ qua. Hiên Viên Khanh Trần là đệ đệ của đương kim
hoàng thượng nhưng thấy hắn bị phân công tới một nơi lạnh lẽo, khắc
nghiệt như Bắc An thì có thể đoán được là quan hệ giữa hắn và hoàng
thượng không có hòa hợp. Hắn lại còn tự xưng là cô vương, chiếu theo lẽ
thường mà nói thì cái này là đại bất kính đắc tội, thế mà hắn còn thoải
mái mà hưởng thụ như vậy.
- Thích nơi này không? – hắn thấy ánh mắt Cảnh Dạ Lan không ngừng đánh giá bốn phía.
-
vương gia, ngươi dẫn ta tới nơi này không sợ một ngày nào đó ta sẽ báo
với hoàng thượng là ngươi sống quá xa hoa, hơn nữa còn có mưu đồ, dã tâm sao? – nàng nhìn Hiên Viên Khanh Trần, nhoẻn miệng cười.
Hắn bật cười ha hả, giống như nghe những lời Cảnh Dạ Lan là một câu chuyện tiếu lâm vậy:
-
Hắn biết cũng tốt, không biết cũng được, co vương thích như vậy; hơn nữa ngay cả ngươi mà hắn cũng đưa tới cho cô vương thì ngươi còn trông đợi
tới ngày có thể trở về sao?
Hàng mi cong vút của nàng khẽ chớp động, ý cười càng sâu:
-
vương gia, ta nói rồi, mọi chuyện không thể nào lường trước được! – nói
xong, nàng tiêu sái bước tới dãy hành lang gấp khúc. Hiện tại nàng nghĩ
không ra Hiên Viên Khanh Trần mang nàng tới nơi này là có mục đích gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận