- Nhớ kỹ, trong thời gian này đừng cho nàng ăn những thức ăn mặn, việc này rất quan trọng.
Vô
Ngân dặn dò Tiểu Khả làm theo lời mình, uống dược cũng đã được một thời
gian rồi. Y quan sát vết cắn của hỏa liên trên chân Cảnh Dạ Lan đã có
chút khôi phục rồi cẩn thận hỏi han:
- Vương phi, bây giờ còn có khó chịu chỗ nào không?
- Không có! – nàng lắc đầu.
-
Kỳ thật người không cần phải cứng rắn chống đỡ, nếu người thật sự không
chịu nổi thì ta có thể giảm bớt phân lượng dược đi. – Vô Ngân biết những lúc sử dụng dược để khống chế độc dược của hỏa liên thì sẽ đau đớn
giống như bị lửa thiêu đốt vậy. Nhưng chưa lần nào y nghe thấy Cảnh Dạ
Lan than thở, oán hận dù chỉ một câu.
-
Không cần! – nàng trả lời ngắn gọn. Chỉ cần cứu đứa nhỏ thì cái gì nàng
cũng chịu được. Nàng lạnh lùng nhìn Vô Ngân thu thập đồ dùng, nhịn không được mở miệng hỏi. – Ta thật sự muốn biết đứa nhỏ này có nắm chắc mấy
phần khỏe mạnh?
-
Không có! – Vô Ngân thản nhiên trả lời. – Ta chỉ có thể nói những chuyện này chỉ trông chờ vào ý trời thôi, phương pháp tốt nhất chính là xóa
bỏ.
-
Đủ rồi, ta không có hỏi chuyện đó. Ngươi và Hiên Viên Khanh Trần đúng là động vật máu lạnh. – nàng cười lạnh một tiếng nói rồi xoay người đi,
không thèm để ý tới.
-
Vậy ngươi còn kiên trì đòi sinh hạ đứa nhỏ này của hắn là vì cái gì? -
Vô Ngân không để ý tới lời nàng nói mà y ngạc nhiên vì sao nữ nhân này
rời xa Hiên Viên Khanh Trần bao nhiêu năm rồi tới khi quay trở lại thì
bị hắn tra tấn không ngừng thế mà cuối cùng nàng ta đánh cược chính mạng của mình chỉ vì muốn cứu đứa nhỏ?
Khinh khỉnh liếc mắt nhìn y một cái, Cảnh Dạ Lan tức giận nói:
-
Đây là con của ta, mặc kệ cha của đứa nhỏ là người thế nào nhưng đứa nhỏ vô tội. Ta chỉ coi đứa nhỏ này là người thân duy nhất của ta, phải đối
xử cho thật tốt!
Vậy sao? Vô Ngân lạnh nhạt cười, khi xoay người rời đi trong mắt y còn toát ra một tia thương cảm khác thường. Thật sự nữ nhân đều đối xử với đứa
con của chính mình như thế này ư? Ai cũng làm như vậy sao?
Gió lạnh thổi tới mặt y, những bông tuyết rơi hỗn loạn nằm lại trên mi mắt y rồi tan thành một giọt nước nhỏ rớt xuống ảm đạm. Y nắm lấy chiếc áo
choàng rồi đạp tuyết rời đi. Gần đây hình như y bị Khanh Trần ảnh hưởng, sao lại bắt đầu biết thương cảm chứ, cái này không phải là một dấu hiệu tốt !! ~~~
Tiểu Khả đang bưng bát dược đi trong trời tuyết thì thình lình có người phía sau nàng hô lên:
- Nô tỳ lớn mật, thấy Tĩnh phi nương nương mà không chịu tiếp đón một tiếng sao?
Tĩnh phi?! Tiểu Khả vội vàng xoay người quỳ gối xuống nền tuyết.
- Nương nương, nô tỳ đang mang dược lên cho tiểu thư nên không có để ý, thỉnh nương nương không trách tội!
- Ồ, là vì tỷ tỷ bệnh sao? Mau đứng lên đi! – Tô Tĩnh Uyển ôn nhu nói.
- Cảm ơn nương nương! – Tiểu Khả cuống quýt đứng lên đương muốn rời đi.
-
Ngươi lại đây! – Tô Tĩnh Uyển đi tới ngăn bước Tiểu Khả lại. – Gần đây
thân thể tỷ tỷ thế nào? Đứa nhỏ có tốt không? – mắt phượng chớp động,
nàng ta im ắng chờ Tiểu Khả trả lời.
-
Hồi bẫm Tĩnh phi nương nương, thân thể tiểu thư đã tốt hơn nhiều, tiểu
thế tử cũng tốt lắm! – Tiểu Khả không dám ngẩng đầu lên nhìn Tô Tĩnh
Uyển, nhớ lại trước kia nếu không phải tiểu thư giúp đỡ thì người gãy
chân đáng ra là nàng rồi.
-
Tiểu thế tử? – Tô Tĩnh Uyển nhắc lại rồi cười cười gật đầu. – Đúng vậy,
vương gia chưa có con nối dòng, nếu lần này tỷ tỷ sinh ra một tiểu nam
hài thì đúng là tiểu thế tử đầu tiên của vương phủ rồi. Ngươi phải cẩn
thận chăm sóc nàng!
- Dạ, nô tỳ biết!
-
Đúng rồi, đây là dược cho tỷ tỷ sao? – nàng ta nói xong thì cầm lấy chén dược. Chén dược này không có vị chua nồng như bình thường mà tỏa ra một cỗ mùi ngọt. Khóe môi Tô Tĩnh Uyển nhếch lên, một nụ cười lạnh nhanh
chóng tiêu tán.
Vô
Ngân, đúng là ngươi có khác, cư nhiên nghĩ tới cách này để cứu nàng.
Nhưng mà ngươi có nghĩ rằng ta cũng đã nghĩ tới nó? Ngón tay nàng tựa hồ vô tình mơn trớn nhẹ nhàng trên miệng chén, động tác nhanh gọn mà tự
nhiên, có thứ gì đó rơi vào trong chén, nháy mắt đã hòa tan. Tiểu Khả
không hề phát hiện ra nên sau đó cầm lấy chén dược.
-
Nói với tỷ tỷ là ta có lời hỏi thăm. Tới khi nào thân thể của nàng ấy
khỏe hẳn thì ta sẽ tới thăm! – nói xong Tô Tĩnh Uyển vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Khả đi.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, một bóng đỏ chậm rãi bước đi trên nền tuyết trắng, thoáng cái Tô Tĩnh Uyển ngoái đầu nhìn lại thấy Tiểu Khả đang vội vã
rời đi, một nụ cười minh diễm gợn lên.
Thân thể nóng rực đau đớn khiến cho Cảnh Dạ Lan chịu không nổi mà muốn vùng
khỏi giường lao dậy. Tiểu Khả hốt hoảng chạy tới muốn đè nàng lại.
-
Đừng chạm vào ta! – nàng đẩy Tiểu Khả ra, chỉ cần một chút động chạm vào người thì nàng cảm giác như có hàng ngàn chiếc châm đâm vào da thịt đau đớn vô cùng, cảm giác đau nhức đó lan từ tứ chi tới toàn thân. Mấy ngày qua nàng dùng dược nhưng chưa hề có phản ứng như thế này.
Tiểu Khả thấy nàng đau càng lợi hại nên vội vàng chạy đi tìm Vô Ngân tới:
- Đại nhân, rốt cuộc thì tiểu thư bị sao vậy? – nàng thấy Vô Ngân nhíu mày nên trong lòng càng thêm lo lắng.
-
Ngươi có làm đúng theo lời ta dặn không? – Vô Ngân hỏi. Mạch lượng Cảnh
Dạ Lan rất loạn nhưng không hề giống với phản ứng của dược.
- Có ạ! Nô tỳ đều làm theo lời đại nhân phân phó, lúc nấu dược cho tiểu thư thì không có rời đi nửa bước.
Tiểu Khả không có gạt y nhưng hắn khẳng định là dược có vấn đề. Cảnh Dạ Lan
đau đớn, cả người phát run, y chỉ có thể dùng châm điểm vào mấy chỗ đại
vị trên người nàng sau đó quay sang dặn dò Tiểu Khả:
- Ngươi coi sóc nàng, ta đi phối dược lại. Nếu nàng không có chuyển biến tốt thì lập tức tới tìm ta!
Vô Ngân vừa mới rời đi thì Hiên Viên Khanh Trần vội vã đuổi tới:
-
Đã xảy ra chuyện gì? – hắn nhìn thấy bộ dáng Cảnh Dạ Lan đau đớn tới
muốn ngất đi thì không khỏi phẫn nộ quát váng lên với Tiểu Khả.
- Vương gia, nô tỳ thật sự không biết! – Tiểu Khả run run quỳ xuống, nhỏ giọng biện giải cho chính mình.
-
Dược là do ngươi nấu, sao ngươi lại không biết chứ? – nhìn nàng đau tới
vậy chân tay hắn cũng luống cuống cả lên nhưng không có cách nào giúp
nàng. Khuôn mặt hắn kết hàng tầng băng lạnh dọa Tiểu Khả xụi lơ không
nói ra được tiếng nào, chỉ biết nghẹn ngào khóc.
- Vương gia, có chuyện gì vậy? – lúc này Tô Tĩnh Uyển đi tới, thân thiết hỏi.
-
Ngươi tới làm cái gì? Không nghe cô vương nói qua nơi này không cho
người ngoài bước tới sao? – mắt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lẽo như đao
quét nhanh qua Tô Tĩnh Uyển.
-
Vừa rồi thần thiếp nghe có tiếng khóc nên nghĩ tỷ tỷ có chuyện gì nên
mới đánh bạo đi vào, thỉnh vương gia tha thứ! – nàng ta nói ôn nhu rồi
nhìn thoáng qua Cảnh Dạ Lan, suy tư chút chút rồi lại mở miệng. – Để cho Tĩnh Uyển xem tỷ tỷ đi!
- Ngươi? – Hiên Viên Khanh Trần tựa hồ không tin tưởng.
-
Vương gia, y thuật của Tĩnh Uyển tuy rằng kém hơn Vô Ngân nhưng từ nhỏ
đã học tập. Để thần thiếp nhìn tỷ tỷ đi! – nàng thỉnh cầu thành khẩn với Hiên Viên Khanh Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...