Ở trên cổ,
chỉ cần tay của Hiên Viên Khanh Trần hơi hơi dùng sức, là có thể có được sinh mệnh của nàng, ngón tay siết lại dán tại làn da lành lạnh của
nàng. Xúc cảm quen thuộc làm cho hắn nhịn không được có chút thả lòng độ mạnh của bàn tay.
Nàng ngẩng
đầu, trên mặt rốt cuộc đã không còn vẻ lạnh nhạt của ngày xưa. Câu hỏi
của hắn lại một lần nữa tổn thương vết thương lòng vẫn chưa khép miệng
của nàng. Nơi đó đến nay đều vì đứa nhỏ mà đau.
« Trả lời cô vương ! » Hắn vội vàng cơ hồ thay đổi âm điệu. Nữ nhân này luôn có biện pháp chọc giận hắn, lần lượt xúc phạm đến điểm yếu của hắn.
Hàng lông mi cong dài run nhè nhẹ, đuôi mắt hạ một tầng thản nhiên, che dấu, tựa hồ
có cái gì tinh lượng gì đó tràn ra, lại rất nhanh bị nàng bức ép xuống.
Cuối cùng
nàng chậm rãi nâng mắt lên, đối mắt với vẻ yêu dị muốn dâng lên mà phát
lửa giận trong mắt hắn, lạnh lùng dị thường nói: “Đứa nhỏ không còn.”
Đơn giản bốn chữ, nàng nghĩ đến có thể thật tự nhiên ở trước mặt hắn nói ra. Lại
không ngờ, nàng mới mở miệng mà trong ngực đã đập thình thịch. Khó khăn
đến khoảnh khắc nàng nói ra, nước mắt cơ hồ muốn hạ xuống.
Đã bao lâu
rồi nàng không khóc? Nàng cũng không nhớ rõ! Lần duy nhất mà nàng rơi lệ là khi biết được đứa nhỏ không còn. Trong lòng trống rỗng, giống như ở
đó thủng nát thành một cái động để gió lạnh lùng thổi qua…..
Thực sự đau quá~~~~
Hiên Viên
Khanh Trần không nói được lời nào, buông cổ tay Cảnh Dạ Lan, hàn quang
trong mắt lãnh đến cực điểm. Khoé miệng hơi hơi vừa động, như là có lời gì đó muốn nói, nhưng là đến cuối cùng vẫn không nói được lời nào , mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Đứa nhỏ đã không còn, đứa nhỏ đã không còn. Lời nói của nàng rõ ràng, hắn nghe rành mạch.
Liền như vậy đối diện, hai người toàn thân cứng ngắc lại.
Khi bình tĩnh lại, Hiên Viên Khanh Trần chợt phát tác, giận tím mặt: “Ngươi đi chết đi!” Hắn giơ tay lên, đối với Cảnh Dạ Lan vỗ xuống, tiếng gió cuồng nộ hỗn
loạn. Cảnh Dạ Lan không trốn tránh, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.
Trong phòng
bang bang ba ba vài tiếng, trong cơn cuồng nộ của hắn một bên góc bàn bị đánh nát bấy. Tất cả những gì khiến hắn chướng mắt đều bị gạt tung
xuống đất. Thân mình hắn kịch liệt run run, ngược lại nhìn Cảnh Dạ Lan
một bên.
Dần dần, hắn cuối cùng cũng kiềm chế được thân hình run run của mình, lạnh lùng
cuời. Tốt, nàng dám xoá sạch đứa nhỏ của hắn. Nàng không muốn đứa nhỏ
của hắn! Thậm chí khi nói đứa nhỏ không còn, nàng vẫn có thể bình tĩnh,
hờ hững như vậy.
Có lẽ hắn đã sai lầm ngay từ đầu rồi. Hắn không nên hạ thủ lưu tình đối với nàng.
Con người đó chỉ biết một thứ duy nhất chính là đi lừa gạt người khác.
Tình cảm của nàng đối với bất luận kẻ nào cũng chỉ là giả dối. Nàng
không đáng để tin tưởng!.
“Hoa Mị Nô, ngươi nghe đây!” thất thần trong nháy mắt biến mất, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như
cũ, kiêu căng lãnh liệt quan sát Cảnh Dạ Lan, trong mắt rốt cuộc nhìn
không thấy một tia ôn nhu ngẫu nhiên đối với nàng. “Cô vương cho ngươi tư cách này ngươi không cần vậy ngươi đừng trách cô vương không khách khí đối với ngươi!”
Ánh mắt
khinh bỉ, lãnh khốc thậm chí là oán hận khóa chặt khuôn mặt của nàng,
tiếng cười của hắn vang lên như một kẻ sát nhân điên cuồng cứ thế chui
vào lòng nàng gặm nhấm. Còn chính nàng thì bất động ngồi đó, quay đầu đi không thèm để ý tới lời hắn nói dù chỉ một câu. Bắt đầu từ lúc nàng
theo hắn trở về thì đã chuẩn bị đón nhận sự tra tấn so với trước kia còn tàn nhẫn và nghiêm khắc hơn. Nếu không thế thì tuyệt đối không phải tác phong của Hiên Viên Khanh Trần hắn.
Nhưng mà
nàng không nhìn thấy, vào lúc hắn xoay người rời đi thì trong đôi mắt
yêu dị kia hiện lên một tia tinh lượng kỳ quái rồi vội vàng biến mất
trong nháy mắt…
Từ Lan Lăng
trở về Bắc An vương phủ, dọc đường đi Hiên Viên Khanh Trần không có làm
gì với nàng. Càng gần tới vương phủ thì lòng nàng lại càng bất an. Không phải là sợ hãi mà là một loại khủng hoảng không rõ.
Quá mức im
lặng không phải là một chuyện tốt, hơn nữa với một con người như Hiên
Viên Khanh Trần mà nói thì điều này càng kỳ lạ. Hắn như một con dã thú
đang khát mồi, luôn luôn ở một nơi bí ẩn quan sát, rình mò nàng.
Nhìn quanh
cảnh quen thuộc trước mắt, nàng chỉ cười, nhảy từ trên xe ngựa xuống. Ở
Lan Lăng bốn mùa đều như mùa xuân nhưng ở nơi này lại rét đậm. Nàng chỉ
mặc một bộ áo đơn bạc, đứng trong gió lạnh run nhưng nàng vẫn gắng đừng
thẳng mình không chịu mở miệng cầu xin hắn dù một tiếng.
- Vương phi
của co vương sao lại phát run lên vậy? – môi hắn gợi lên nụ cười, bàn
tay lạnh như băng vuốt ve lên da thịt nàng khiến nàng rùng mình. Ngay
sau đó hắn thay đổi sắc mặt, phân phó hạ nhân đưa tới chỗ ở dành cho
Vương phi rồi phân người hầu hạ.
Chỗ ở dành
cho Vương phi? Cảnh Dạ Lan biết đó chính là nơi ở của những phi tử thất
sủng của Hiên Viên Khanh Trần. Cái này thì tính là cái gì? Nàng thất
sủng sao? Nghĩ tới đó, thì ra kết cục của nàng cũng giống như những nữ
nhân đáng thương kia sao?
- Vương gia, người đã trở về! – Tô Tĩnh Uyển đi từ trong vương phủ ra, vẻ mặt vui
sướng nhìn hắn, ngược lại Cảnh Dạ Lan kinh hô một tiếng.
- Tỷ tỷ?!
Hiên Viên Khanh Trần tiến lên ôm lấy nàng ta, lạnh lùng nói với Cảnh Dạ Lan:
- Trở về chỗ ngươi đáng phải ở đi! – còn nàng thì không nói thêm một lời, kéo Tiểu Khả rời đi.
Nhìn Cảnh Dạ Lan đi xa cùng Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng, Tô Tĩnh Uyển tựa hồ đoán được vài phần, nàng ta tựa đầu vào vai hắn, ánh mắt oán hận hướng tới
phía Cảnh Dạ Lan vừa đi.
Hoa Mị Nô,
vận mệnh của ngươi đúng là tốt, lần nào cũng bị vương gia tìm được. Nếu
như vậy để bản quận chúa xem ngươi có tránh được lần này hay không?!
- Đêm nay cô vương ở bên ngươi, thế nào? – Hiên Viên Khanh Trần hôn cuồng loạn xuống gáy nàng, hơi thở hắn bắt đầu nóng rực.
- Tĩnh Uyển
chờ vương gia! – nàng tuyệt đối không để ý tới những người hầu ở phía
sau, thuận thế kiễng chân ôm cổ hắn rồi nhiệt liệt hôn trả.
Khanh Trần,
cho dù ngươi không thương ta nhưng ta chỉ muốn ngươi chỉ có thể ở lại
bên ta, đối với ta đó cũng là một loại hạnh phúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...