Tù Phi Tà Vương

Cảnh Dạ Lan nghe từ miệng tiểu nhị thì đã biết nơi này là nơi nào, đúng như
lời Tiểu Khả nói, hai người đã rời khỏi Bắc An Vương phủ

được một quãng đường xa. Có lẽ con ngựa Tô Vân Phong đưa cho nàng chắc là
loại thượng phẩm, vì thể mà nàng đỡ phải tốn nhiều thời gian chạy trốn.

Vì để tránh người dễ nhận biết, nàng và Tiểu Khả tìm đến một nông trại. Từ nông trại ở phía sau mặt núi nhìn qua, nàng cẫn thận quan sát, chỉ thấy xung quanh toàn là núi rừng, kéo dài một mảnh. Tuy rằng đỉnh núi không
lớn, lại có địa thể hiềm trở, sơn đạo e là cũng phức tạp.

Trừ bỏ những người địa phương ra thì người ngoại lai bình thường cũng hiếm
khi đặt chân đến đây. Hơn nữa trên núi cũng có rất nhiều hang động to
nhỏ, rất thích hợp dùng đề trốn tránh.

Cho dù Hiên viên Khanh Trần có tìm đến đây thì nàng cũng có thể mang đứa
nhỏ trốn đi. Nếu hắn đem người đến đây tìm nàng thì cũng phải tốn đến
vài ngày. Dựa vào kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài cuộc sống hoang dã mà
nàng đã rèn luyện, nàng có đủ tự tin tránh thoát.

Tiểu Khả, ngươi hãy nghe cho kĩ đây" Nàng phân phó: "Chúng ta ở trong này
cũng không thể ở mãi được, ngươi ngoài việc ra ngoài mua thuốc thì thời

gian khác đều phải ở trong nhà, ta muốn dạy cho ngươi một vài thứ, sau
này tất sẽ có lúc cần dùng."

Lúc này đây, nếu thực sự có thể thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần, con đường
về sau cũng là không ngừng đào tẩu cùng trốn tránh. Chỉ sợ thân thể của
Hoa Mị Nô không thể chịu nổi ép buộc, vì tương lai phía trước của đứa
nhỏ thì nàng phải chuẩn bị cho thật tốt mới được.

“'Cục cưng, chúng ta cần phải chuẩn bị một kế hoạch chạy trốn thật chu đáo!”
Nàng cười vuốt bụng, nhìn tuyết bay đầy trời, nụ cười tự tin lại một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt nàng.

Cách đó mấy vạn dặm, trận tuyết lớn đột ngột đã cản trở tiển trình của Hiên
Viên Khanh Trần. Chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng che khuất khuôn mặt, chỉ có
thể nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hẳn. Trên khuôn mặt ấy, lửa giận hừng hực đã sớm dấy lên, mãi đợi thời khắc đó, dâng lên mà phát.

Hắn tính ra Cảnh Dạ Lan trốn đã được mấy canh giờ. Hắn đã phái người đến
chờ ở những địa điềm mà nàng có khả năng sẽ dừng lại. Ngay cả duyên phố
cửa hàng đều treo một bức tranh để hỏi thăm. Song mỗi tốp người phái ra
khi trở về đều nói không tìm thấy Cảnh Dạ Lan.


Chẳng lẽ nàng không cánh mà bay? Mã tiên (mã: ngựa; tiên: roi) vung lên quật
xuống thân cây bên cạnh, nhất thới vỏ cây vỡ toang, đám tuyết đọng trên
tán lá đổ ập tuôn rơi xuống toàn thân hắn.

Hoa Mị Nô, Cô Vương không tin không tìm thấy ngươi, cho dù có đào ba thước
đất lên thì cũng phải tìm ra ngươi! Hiên Viên Khanh Trần oán hận nghĩ,
lại quật thêm một roi lên cây.

- “Vương gia~~~" Thị vệ từ xa chạy đển. “'Có tin tức của Vương phi"

Đôi mày đen rậm khê nhíu chặt lại, giọng hắn lạnh lùng hỏi: “'Ở nơi nào?"

- “Trấn nhỏ ở phía trước có một y quán, thuộc hạ nghe được có người nhìn
thấy một người tương tự như bức họa. Nhưng mà mấy hôm nay lại không nhìn thấy người đó nữa."

Y quán? Nàng làm cái gì ở đó? Hắn xoay người lại, khớp xương niết trắng bệch. (y

quán=hiệu thuốc nhé)

Thị vệ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cúi đầu nói: “' Là tìm đại phu mua lạc thai dược"

Cơn gió lạnh quất tới nhưng cũng không so được với vẻ mặt của Hiên Viên
Khanh Trần- “Đi". Hắn tức giận cao giọng quát rồi nhảy vội lên lưng ngựa một đường bay nhanh.

Hoa Mị Nô, nếu ngươi thực sự dám xóa sạch đứa nhỏ, cô vương sẽ giết ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận