Nước, khát quá!
Đầu lưỡi Cảnh Dạ Lan liểm đôi môi khô nứt, lát sau thì một dòng nước mát lạnh như cam tuyền chảy vào miệng nàng nhưng không đủ cho cơn khát của nàng, mới có mấy miếng đã hết.
– Cho ta uống nước! -thanh âm khàn khàn từ trong miệng nàng phát ra, nàng Vẫn có thể nói được. Chậm rãi mở mắt, người mà nàng không mong muốn nhìn thấy nhất lại cố tinh xuất hiện ở trước mắt.
Theo bản năng, nàng sờ sờ thân thể của mình, may mắn.. may mắn là còn mặc quần áo. Đáp lễ lại ánh mắt đùa cợt của Hiên viên Khanh Trần, nàng đem tầm mắt Iướt qua hắn, dừng lại ở cốc nước trên bàn, yết hầu cứ như có ngọn lửa nóng bốc cháy lên.
– Có thể nói rồi nhưng không muốn nói gì với cô vương. – Hiên Viên Khanh Trần ngồi bên giường, gần sát mặt nàng, hỏi.
– Ta muốn nói, từ hôm đó đã có nói qua, ngươi còn muốn nghe cái gì? – mắt lạnh nhìn hắn, nhìn dáng vẻ “không có việc gì” của hắn nhưng mà Cảnh Dạ Lan không rõ sao hẳn lại dễ dàng buông tha một cơ hội làm nhục nàng, chà đạp nàng? Đó không phải là tác phong của hẳn.
Tuy nhiên, có thể thoát một lần cũng là chuyện tốt; bằng không, nàng thật sự không có cách nào giải quyết những phiền toái không cần thiểt kia.
Đôi mắt màu vàng của Hiên Viên Khanh Trần như nhìn thấu được lòng nàng, bên môi nổi lên nụ cười quỷ dị, nhất thời sửa lại thái độ bình thường, đứng dậy bưng chén dược tới.
– Uống đi! – hắn đưa thuốc cho nàng, một tay vuốt ve mái tóc dài của nàng như thưởng thức, tầm mắt không hề rời khỏi nàng một khắc.
– Không cần, ta tốt lên nhiều rồi không chết được. – nàng đẩy chén thuốc ra, lạnh nhạt nói
– Uống mau! – mặt hắn biến Sẳc. – Lời của cô Vương mà ngươi cũng dám không nghe theo sao? – nhìn biểu tình của nàng không thèm để ý, Hiên Viên Khanh Trần đem chén thuốc đặt bện miệng nàng, ánh Sáng trong mắt càng ngày càng tối, hơi thở sẳc bén tản mát xung quanh người.
– Ta nói không cần! – Cảnh Dạ Lan lạnh mắt đối Iại, nàng vung lên đánh đổ chén thuốc. Một tiếng loảng xoảng vang lên, nước thuốc màu nâu bắn tun tóe, hơn phân nửa đổ lên người Hiên Viên Khanh Trần.
Từ nhỏ nàng đã không thích uống thuốc, dù có sinh bệnh thì cũng chỉ chấp nhận tự mình châm huyệt giải quyết; nàng tuyệt đối không muốn uổng thuốc, nhất là thuốc Đông y.
– Ngươi… – Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi đứng dậy, khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo như trước. – Cô vương đối với ngươi quả tốt nên ngươi nhận không nổi sao!
Tay hắn như tia chớp đem quần áo mỏng manh của Cảnh Dạ Lan Xẻ nát, một phen gạt phắt cánh tay nàng đang che chắn trước ngực. Thân thể Xinh đẹp quyến rũ làm cho hạ thề hắn căng thẳng vô cùng mạnh mẽ. Thấy nàng cuộn mình Iại, hẳn cười lãnh khốc:
– Đối đãi với ngươi như vậy mới là yêu ngươi nhất! – nói xong, hắn kéo nàng, dùng sức ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại, bàn tay chạy xuống tiết khố của nàng.
Cơ thể quá suy yếu nên nàng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, rất nhanh liền xụi lơ nằm trong lòng hắn.
– Ngươi đã sớm ham muốn ta như vậy thì trước kia cần gì phải giả vờ giả vịt. Nói thẳng ra ngươi chỉ dựa vào cái nửa người dưới đề mà sống thôi, tên khốn! – nàng không chủt lưu tình mà mắng. Nàng hận Hiên Vìên Khanh Trần. và cũng hận Hoa Mị Nô không thua kém gì; đúng là trời sinh bản tính nô lệ nên mới chỉ có vài lần thì thân thể đã hoàn toàn không chịu nổi khống chể, cứ thể đón nhận, thuận theo hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...