Cảnh Dạ Lan bên môi tươi cười thản nhiên, ở dưới ánh trăng mông lung
xem không rõ. Tô Vân Phong như thế nào căn bản là người ôn nhuận khiêm
tốn, nhưng thân phận của hắn vĩnh viễn là thống soái của đại quân Tây
Sở, khai chiến sau chủ soái là đều không thể tránh khỏi, cho dù là chết
trận ở sa trường đến một khắc cuối cùng.
“Vương gia, hiện tại thế lực của ngươi cùng hắn là ngang nhau, ai
cũng không thể đoán trước việc thắng bại, nhưng quân đội của Vương gia
có một lỗ hỏng, một khi bị Hiên Viên Khanh Trần nhìn ra, có lẽ đó sẽ là
điểm chết trí mạng.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói.
“Điểm chết?” Y có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, có lẽ theo các phương diện ngươi cảm thấy hết thảy đều là hoàn mỹ không chút sứt nẻ, nhưng là ông trời lại vừa vặn lúc này đây
giúp Hiên Viên Khanh Trần.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn khoảnh trời, mặc màu xanh ám trầm, Cảnh Dạ Lan thở dài một tiếng.
“Mị Nô, ta không hiểu được ý tứ của nàng.”
“Vương gia từ nhỏ lớn lên ở phương nam, nơi đó thật sự rất đẹp, ta
còn nhớ thời điểm ta đến Lan Lăng nở đầy những đóa hoa xinh đẹp, nhưng
nếu đem chúng đến nơi rét lạnh này, sợ là sẽ không tồn tại được bao
lâu.” Cảnh Dạ Lan đem ánh mắt thu hồi, phóng ở trên người Tô Vân Phong,
trong con ngươi màu đen sáng ngời, trong suốt chớp động, ở trong bóng
đen tựa như ánh sáng của ngọc.
Y hơi hơi nhíu mày, hắn hiểu được ý tứ của nàng, quả thật vấn đề này
cho tới nay làm y lo lắng. Binh lính Lan Lăng đều là người ở phía nam, ở biên giới này dĩ nhiên không quen rét lạnh, thường thường cảm giác
không khí đều là ẩm ướt hàn lãnh, cái lạnh giống như xuyên vào tận trong xương cốt. Trong thời gian ngắn còn có thể chịu được, tuy nhiên sau đó
đại đa số mọi người có lẽ sẽ đều không chịu được khí hậu khắc nghiệt như vậy, nhưng quân Đại Nguyệt lại khác, họ tự nhiên có thể chống cự được.
“Ngươi nói không sai, về lâu dài thì đây ở thật là một vấn đề nghiêm trọng.”
“Vương gia không có xem ta là người ngoài, thẳng thắn nói ra, ta tự
nhiên không thể trơ mắt nhìn Vương gia lâm vào khốn cảnh như vậy. Hiên
Viên Khanh Trần là một người cố chấp, hắn thà rằng chết trận chứ nhất
quyết không chịu giảng hòa. Nếu ta có biện pháp là cho hắn cùng Vương
gia một lần nữa ngồi xuống đàm phán cùng nhau, không biết Vương gia có
chấp nhận một lần thỏa hiệp nữa vì những tướng sĩ t theo ngài nhiều năm
hay không?”
“Ta luôn luôn không chủ trương khai chiến, nếu thật sự có thể như thế thì đây thực sự là một chuyện tốt, nhưng là…”
“Chuyện của Tây Sở nơi đó ngươi không cần phải xen vào, Hách Liên
Quyền hoàn toàn là gieo gió gặt bão, nhưng ngươi có thể trực tiếp nói
cho gả rõ ràng phân lượng, làm cho gã chủ động đi giải hòa cùng Hiên
Viên Khanh Trần, ta nghĩ hắn đã làm Tây Sở mất hết thể diện, hẳn sẽ
không lại một lần nữa làm khó Tây Sở.”
Tô Vân Phong lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau nói: “Đôi khi, ta suy
nghĩ Mị Nô nàng nên là nam tử, gan dạ sáng suốt mưu lược hơn người. Sinh ra làm nử tử, Hiên Viên Khanh Trần có ngươi làm vợ thật là phúc khí
của hắn.
Phúc khí? Cảnh Dạ Lan cười khẽ xoay người lên ngựa. “Ta phải đi, tối
nay không biết khi nào mới có lần sau, thỉnh Vương gia bảo trọng nhiều
hơn.” Trong gió đêm khuôn mặt mỉm cười của nàng làm cho trong lòng Tô
Vân Phong nóng lên.
“Mị Nô, ta có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Là Tô Tĩnh Uyển sao?” Nàng lập tức mở miệng nói.
“Đúng, thỉnh nàng tha thứ cho Tĩnh Uyển một lần, dù sao thì cũng là
do tình cảm của nàng ấy đối với Hiên Viên Khanh Trần quá sâu cho nên mới làm ra không ít lỗi sự.”
Cảnh Dạ Lan cười nhẹ, gật đầu khẳng định nói: “Ngươi không nói ta
cũng bỏ qua cho nàng một lần, xem như trả món nợ ngươi đã cứu ta, nhưng
chỉ một lần này, nếu lại có gì…”
“Như theo lời nàng nói, ta cũng sẽ không lại thay nàng ấy cầu tình!” Tô Vân Phong chắc chắn đáp lại.
Người ngồi trên Mặc Câu ngoái đầu lại cười, nhẹ a một tiếng, tiếng vó ngựa thanh thúy quanh quẩn trong sơn cốc, như gió bay rất nhanh rất
nhanh biến mất khỏi tầm mắt Tô Vân Phong, y nâng tay lên, chỉ có theo
ngón tay xẹt qua, lạnh như nước.
“Hoa Mị Nô.” Y nhẹ nhàng gọi tên nàng, ôn nhuận tươi cười bên trong
tràn đầy chua sót. Thủy chung nàng tựa như một cơn gió, làm cho hắn
không thể chạm đến.
Đêm mới biến mất, nàng bọc áo choàng lại, lần đầu tiên chủ động đến tìm Hiên Viên Khanh Trần.
“Vương…”
Nàng lắc đầu không muốn bọn thị vệ trông coi lên tiếng, bảo họ lui, Cảnh Dạ Lan chậm rãi bước đi tiến về phía quân trướng.
“Vương gia, ngài đây là…” Trong quân trướng truyền đến thanh âm nữ tử cúi đầu khóc nức nở.
Là ai? Tâm Cảnh Dạ Lan đột nhiên động nhanh, dừng bước chân.
“Ngươi không hề xem là lần đầu tiên thấy, có cái gì ngạc nhiên.”
Thanh âm Hiên Viên Khanh Trần vang lên, một lát sau nử tử lời nói mềm
nhẹ nhỏ nhẹ nói.
“Thiếp thân cũng là lo lắng cho Vương gia, nhận được lời truyền triệu của Vương gia, đi ngựa không ngừng nghỉ tới rồi, Vương gia thương thành như vậy, thể xác thiếp và tinh thần thiếp khó chịu, cho nên…”
“Cô vương biết, Tử Đại tâm ý của ngươi, trong vương phủ chỉ có ngươi là ngọt ngào biết tạo niềm vui của cô vương.”
Là Tử Đại đến đây! Hắn cư nhiên phái người đến đón Tử Đại! Cảnh Dạ
Lan không khỏi cắn nhanh đôi môi, rồi sau đó, trong quân trướng là tiếng nam nữ thấp giọng rên rỉ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng Tử Đại cười
khẽ, nàng không tự chủ được chậm rãi hướng lui về phía sau đi. Cước bộ
lảo đảo, sau khi rời xa quân trướng, nàng mới bước nhanh rời đi.
Gió lạnh lùng làm mũi của nàng tắc phải thở bằng miệng, tâm tính thiện lương hình như có một lát hít thở không thông.
“Vừa rồi là ai đến vậy?” Hiên Viên Khanh Trần híp mắt tra xét hỏi.
Thân mạt ảnh kia rất giống một người, nhưng là nàng không nên lại xuất
hiện ở chỗ này.
“Vương gia, xem thân ảnh thì đó là nữ tử, hình như là Vương phi.” Tử Đại không xác định nói.
Là nàng? Thật sự là nàng! Bán thân Hiên Viên Khanh trần vừa được cởi
ra, miệng vết thương trên người vì hắn thoáng động mà bị xé rách khiến
hắn cảm thấy đau.
“Cô vương muốn ra ngoài một chút. ” Hắn hoàn toàn không để ý mặc quần áo vào.
“Vương gia, miệng vết thương của ngài vẫn chưa được xử lý tốt!” Tử Đại khuyên can.
“Chờ lát về nói sau.” Thanh âm hắn lạnh lùng nói, đi nhanh liền xông ra ngoài. Nàng đến tìm hắn nhất định là có chuyện!
Một đường bước nhanh chạy về doanh trướng, Cảnh Dạ Lan lập tức bổ
nhào lên giường, ngực kịch liệt nhảy lên, nàng nhịn không được thở hổn
hển. Ngươi loạn tưởng cái gì? Ngươi đi tìm hắn chỉ là vì muốn hắn mau
chóng hòa đàm cùng Tô Vân Phong, những cái khác đều không liên quan gì
đến ngươi!
Nắm chặt tay, nàng có chút đem đầu đánh vài cái vào chăn đệm thật
dầy, lập tức đá mấy cái đem đệm chăn đá vào một bên, nàng bọc áo choàng
liền đi ngủ.
Ngoài doanh trướng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho nàng nguyên bản liền nhảy lên quá nhanh tâm lại một lần gia tốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...