Vì sao mà cứu Thu Thủy? Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần ảm đạm xuống, tay vẫn nắm chặt lấy tay Cảnh Dạ Lan.
-
Quên đi, nhiều lời cũng vô ích! – nước mắt còn chưa có lau khô, Cảnh Dạ
Lan cố gắng nở một nụ cười tươi. Nàng lại rút tay khỏi tay Hiên Viên
Khanh Trần. – Ta mệt rồi, vương gia hãy trở về đi. – nàng thản nhiên nói rồi xoay lưng về phía hắn.
- Mị Nô…
-
Ta biết đây là vì ước định giữa ta và ngươi trong động trên vách núi,
hôm nay ta không chỉ vì ước định đó.. nhưng mà .. – nàng chợt im lặng
không nói nữa. Giải thích với hắn làm cái gì? Chẳng phải hắn đã nghe và
nhìn thấy tất cả rồi ư? Vì sao phải hao tâm tổn sức nói lại những lời đó chứ?
Không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo, giọng nói của Hiên Viên Khanh Trần đã
không còn lãnh ý như bình thương, chỉ đơn giản nói một câu:
- Cũng may hôm nay Tô Vân Phong cứu ngươi kịp, đổi là nguyên nhân khác thì cô vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Bóng dáng quật cường, xa cách vẫn không nhúc nhích đưa về phía hắn, Cảnh Dạ
Lan chôn đầu vào khuỷu tay giống như đã ngủ. Hiên Viên Khanh Trần từ từ
đứng dậy, kéo chăn đắp cho nàng cẩn thận rồi mới yên lặng rời đi.
Đôi mắt nhắm hờ chợt mở ra, ngón tay mảnh khảnh đưa lên lau đi nước mắt
trên mặt. Tiếp đây hắn sẽ đưa nàng trở về Bắc An vương phủ, thời cơ tốt
nhất để trốn thoát là khi nào? Nàng nhíu mày, trong đầu tính toán cặn
kẽ.
Mạng của ta do ta nắm giữ, trừ khi ta đồng ý bằng không không có một ai có
thể làm thương tổn ta. Nhớ tới lần bị hỏa liên cắn, rồi bây giờ những
khi độc phát tác khiến nàng đau đớn muốn chết, cái ý niệm tự đáy lòng
dao động vì Hiên Viên Khanh Trần đã biến mất không tăm tích.
Nhưng mãi cho tới sáng ngày hôm sau mà nàng vẫn không có thấy hắn tới.
- Vương gia đi đâu rồi? – nàng hỏi nha đầu tên Tiểu Ngôn na ná Tiểu Khả mà Hiên Viên Khanh Trần tìm tới.
- Hồi bẩm vương phi, đêm qua vương gia đã khởi hành trở về rồi! – Tiểu Ngôn hầu hạ Cảnh Dạ Lan mặc quần áo.
Hắn trở về? Vì sao nàng lại không biết chứ?
- Sao lại trở về vội vàng như vậy? Tại sao không có người nào nói với ta một tiếng?
-
Dạ, vì vương gia đột nhiên quyết định, đúng lúc nửa đêm nên vương gia
nói không muốn ầm ỹ tới vương phi nên vương gia không cho nô tỳ đi đánh
thức người.
Trở về gấp như vậy chẳng lẽ vì muốn đưa Thu Thủy tới nơi này sao? Mà chính
hắn chịu cực khổ còn chưa tính, còn muốn huy động thêm nhiều nhân lực
đưa Thu Thủy tới đây, thế mà hắn lại yên tâm để nàng một mình ở nơi này
chờ đợi?!
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi làm như vậy là muốn cảnh báo với ta cái gì?
Nhưng nghĩ tới quãng thời gian này không phải đối mặt với hắn thì Cảnh Dạ Lan có điểm thoải mái mà nở nụ cười. Không có Hiên Viên Khanh Trần ở đây
thì ít nhất nàng không cần phải giả vờ khó chịu, mỗi một lần trước mặt
hắn khóc lóc thì nàng đều phải chịu đựng hàng mấy canh giờ liền, đôi khi nàng còn không khống chế nổi.
- Được rồi, khi nào vương gia trở về thì ngươi tới báo với ta một tiếng trước. – nàng vẫy tay cho Tiểu Ngôn lui xuống.
Chỉ còn một mình, nàng tùy ý tiêu sái trong Đông Chi uyển, đi tới đi lui,
nàng đã quan sát bốn phía nơi này rất cẩn thận, và kết luận cho ra khiến nàng muốn chửi ầm lên với tên Hiên Viên Khanh Trần chết bầm kia.
Tuyết cốc này không chỉ có bốn mùa ngăn cách với bên ngoài mà ngay cả thiết
kế cũng rất xảo diệu. Các mảng tuyết trong cốc vì được tích tụ từ hàng
ngàn năm nên hình thành nên những tấm bình chướng kiên cố, bắng tuyết
bao phủ khắp ba mặt lấp kín tất cả những con đường dù là nhỏ cho vừa một người đi. Chỉ có duy nhất một nơi có thể đi lại thì hắn đã phái người
trông coi, thế này thì có mà cao thủ hay là chim chóc bay trên trời cũng khó mà rời khỏi chỗ này.
Thế nên hắn mơi yên tâm để nàng ở lại nơi này, đồng thời cũng giữ chân được Tô Vân Phong luôn.
Nhưng mà ba mươi vẫn chưa phải là tết, ai là thợ săn ai là con mồi còn chưa
thể nói trước! Cảnh Dạ Lan cũng có thêm thời gian thoải mái mà đi ngắm
nghía khắp nơi này, địa hình và thiết kế đã được nàng quan sát rất cẩn
thận.
Chỉ có một chỗ đáng chú ý đó là một con sông duy nhất là nơi liên kết giữa
Đông Chi uyển với thế giới bên ngoài, phát hiện này khiến cho Cảnh Dạ
Lan rất hứng thú. Nhưng vì có người giám thị ở nơi đó nên nàng không dám tùy tiện hành động.
Thứ nhất, nếu không cẩn thận sẽ bị bại lộ, nếu vậy thì công sức nàng hao
tốn với Hiên Viên Khanh Trần cũng bị lãng phí, dù sao cũng không thể
khiến cho mọi chuyện trở nên đáng tiếc được.
Thứ hai, ở Đông Chi uyển, nước sông hẳn cũng rét lạnh tới xương tủy, ngay
cả đồ lặn nàng cũng chẳng có, cùng lắm thì làm liều; tuy nhiên vạn bất
đắc dĩ mới thế, nàng không muốn chọn cách này vì nếu thoát ra được tới
bên ngoài thì chỉ e bản thân không thể chống đỡ nổi để tìm tới đại phu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...