Là hắn!
“Tiểu tử vất mũi chưa sạch ở đâu ra thế, có hiểu âm luật hay không mà dám nói ẩu nói tả ở đây”
“Trong lầu một, rất nhiều con cháu nhà giàu nghe. được có người chửi bới tiên tử trong lòng bọn họ thì tức giận mắng.
“Ra vẻ hiểu biết, cũng không sợ bị cắt lưỡi àI"
“Đây là ai, có ai biết không, cũng không ngại mất mặt hả!
“Người đâu, ném hẳn ra ngoài!”
Một người chửi bới, tất cả đều phụ họa hùa theo, nhất thời, trong đại sảnh lầu một vang lên những lời chửi rủa, khiển trách, hiển nhiên lời đánh giá trước đó của Lý Tử Dạ vẽ căm nghệ của Thanh Huyền tiên tử khiến cho nhiều người tức giận.
Trên lầu hai, trong từng phòng riêng cũng vang lên tiếng những tiếng cười nhạo, nhìn thanh niên xa lạ ở lầu một đã khiến dư luận phẫn nộ, trên mặt lộ ra vẻ. thích thú.
Đây là tiểu tử vắt mũi chưa sạch nhà ai thế, thật đúng là cái gì cũng dám nói.
“Đại điện hạ, hẳn chính là tam công tử của Lý gia."
Trong một phòng riêng, một giọng nói dịu dàng vang lên, nhắc nhở.
"Ồ? Con trai trưởng Lý gia sao?”
Sau tấm rèm vải che một nửa, một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi nói với giọng tò mò.
Người đàn ông này trông rất bình thường, rõ ràng là bình thường hơn so với các hoàng tử Đại Thương khác, đầu gối được đắp một lớp thảm dày, hình như là đi đứng có vấn đề.
Đại hoàng tử Mộ Uyên sinh ra đã bị tật hai chân, chỉ có thể ngồi xe lăn, nếu sinh ra từ một phi tần bình thường thì hoàng tử như vậy sẽ không có cơ hội kế thừa ngai vàng.
Nhưng mà, mẫu phi của đại hoàng tử có gia thế. hiển hách, hơn nữa với thân phận trưởng tử của hoàng gia, cho nên, mặc dù là tàn tật nhưng vẫn có rất nhiều người đi theo.
Phía sau Mộ Uyên là một vị thái giám hơi lớn tuổi, tên là Triệu Kiệt, đi theo Mộ Uyên hơn mười năm, là một cao thủ có tiếng trong hoàng thất.
“Đại điện hạ, để lão nô gọi hản tới?" Triệu Kiệt hỏi.
"Vẫn chưa cần”
Mộ Uyên lắc đầu, nói: “Cứ chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì, bản vương cũng muốn xem con trai trưởng của Lý gia rốt cuộc có gì khác biệt”
“Vâng!”
Triệu Kiệt khẽ đáp một tiếng rồi im lặng đứng đó, không nói thêm gì nữa.
'Trong đại sảnh lãu một, Lý Tử Dạ có vẻ hơi giật mình khi thấy đám người kích động.
Có cần thiết phải như thế không, không phải là hẳn chỉ nói sự thật thôi à, những người này lại có dáng. vẻ kích động, hận không thể đi lên ăn hẳn.
Fan não tàn, quả nhiên dù ở thời đại nào cũng. đáng sợ như nhau.
“Ta nhớ rồi, hẳn là Lý Tử Dạ, con trai của Lý Bách Vạn ở thành Du Châu!”
Lúc này, trong số rất nhiều thiếu gia ở lầu một, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của Lý Tử.
Dạ và hét lên.
“Lý Bách Vạn? Nhà giàu mới nổi đó sao?“
“Chẳng trách, một tiểu tử nhà giàu mới nổi thì biết cái gì!"
“Tên nhà quê chưa từng trải đời, ở đây thật mất mặt xấu hổ”
Sau khi xác định được thân phận của Lý Tử Dạ, mọi người lại lập tức bật cười, thật đúng lúc.
Giờ phút này các thiếu gia ở đô thành lại cảm nhận được thân phận của mình ưu việt hơn hẳn, cắm hếch lên đến mức lỗ mũi lộ ra.
“Đại... sư huynh”
'Trong tiếng cười nhạo liên tiếp, đột nhiên có một vị đệ tử trẻ tuổi cao quý chú ý đến nho sinh áo trắng đang bị hai nữ tử dây dưa kia, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh nói: “Đại sư. huynh, huynh, sao lại ở chỗ này?"
Hắn ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người theo. bản năng đều hướng về phía thiếu niên áo trắng bên cạnh Lý Tử Dạ, một lúc sau, vẻ mặt của bọn họ đều là kinh ngạc.
Đây là đệ tử đầu tiên của Chưởng tôn Pháp Nho, Bạch Vong Ngữ?
Trong vòng mềm mại thơm tho của Lê Hoa, Hạnh Hoa, Bạch Vong Ngữ nhìn thấy từng ánh mắt khiếp sợ xung quanh, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, gật đầu chào hỏi mọi người.
“Đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Một đệ tử của Thái Học Cung đứng dậy, trên mặt lộ vẻ khó tin hỏi.
“Đi cùng Lý huynh”
Bạch Vong Ngữ xấu hổ trả lời.
“Lý huynh?”
Đệ tử của Thái Học Cung ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Lý Tử Dạ, người mới vừa khiến người ta tức giận bên cạnh đại sư huynh, hẳn ta siết chặt hai tay, sắc mặt càng ngày càng phẫn nộ.
Sao người này có thể dẫn đại sư huynh tới những nơi như thế này được chứt
Đại sư huynh là niềm tự hào của cả Thái Học Cung bọn họ.
Lý Tử Dạ cảm nhận được ánh mắt giết người của mọi người, không khỏi đưa tay sờ mũi. những người này đến thanh lâu để tiêu khiển, còn không cho phép người khác tới sao.
Trong phòng riêng trên lầu hai, các cặp mắt nhìn tình hình bên dưới, ngồi chờ xem kịch hay.
Con trai trưởng của Lý gia lại dẫn đại sư huynh Nho môn tới những nơi trăng hoa như thế này, không biết sau khi nghe được, vị Chưởng tôn Pháp Nho kia sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Nhìn thấy dưới lầu một, cảm xúc của mọi người càng ngày càng kích động, trên lầu hai, sau bức rèm, Du Thanh Huyền đè xuống gợn sóng trong lòng, mở miệng nói: “Lý công tử, ngài có thể lên lầu hai gặp ta được không”
'Vừa dứt lời, tất cả tiếng ồn ào trong đại sảnh lầu. một lập tức biến mất, yên tĩnh đến mức có thể nghe. thấy tiếng kim rơi
Mọi người khiếp sợ, trong lúc nhất thời khó có thể phục hồi lại tỉnh thần.
“Tiên tử mời, từ chối thì bất kính!”
Lý Tử Dạ nhếch miệng cười, lập tức đứng dậy đi về phía lầu hai.
Tuy nhiên, khi vừa bước lên bậc thang thứ ba, Lý Tử Dạ lại ngừng lại, xoay người nhìn mọi người ở lầu một, nhếch miệng cười nói: “Một đám nhà quê!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...