Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

"Không biết" Lý Tử Dạ lắc đầu.

"Bởi vì trong Phi Tiên Quyết chỉ có một vài chương ghi lại phương pháp tu luyện chân khí, không những không tinh xảo mà thậm chí còn kém xa những công pháp tầm thường, vì vậy tiến độ tu luyện cực kỳ chậm. Về phần những chương còn lại của Phi Tiên Quyết đều là ghi chép về chiêu thức, quả thực hết sức. tỉnh xảo, tuy nhiên, trong quá trình tu luyện, chân khí là nền tảng, dù chiêu thức có tỉnh xảo đến đâu thì cũng cần chân khí thúc giục. Không có chiêu thức, không có tu vi cường đại thì hoàn toàn không thể phát huy uy lực của chiêu thức.” Tân A Na nói.

"Không thể tu luyện những công pháp khác trước, chờ khi bản thân có tu vi cường đại thì lại luyện các chiêu thức của Phi Tiên Quyết sao?" Lý Tử Dạ tò mò hỏi.

"Không thể” Tân A Na lắc đầu nói: 'Phương pháp mà ngươi nói đã được rất nhiều người thử qua, họ tu luyện những công pháp khác, sau đó tu luyện các chiêu thức trong Phi Tiên Quyết thì gần như chẳng có tác dụng gì. Thậm chí có người còn bị ám ảnh, cuối cùng trở nên tẩu hỏa nhập ma."

"Vậy thì ta tu luyện công pháp Phi Tiên Quyết có thể cũng chậm như những người đó hay không?" Lý Tử Dạ tỏ ra lo lắng nói.

"A!" Bên hồ, Trương Lạp Tháp cười mỉa mai nói

Yên tâm, chậm là tất yếu, ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề này. Loại phế vật tuyệt thế chỉ thông một mạch như ngươi tu luyện công pháp gì cũng vậy thôi, hoàn toàn không có chỗ suy giảm nữa."


Lý Tử Dạ muốn vung một kiếm đâm chết lão già xấu xa này.

"Kiếm Sỉ nói đúng” Tân A Na đúng lúc bổ thêm một đao, suy nghĩ một chút rồi an ủi: "Nhưng mà Lý phủ có rất nhiều bạc, bổ sung vô số thiên tài địa bảo và linh đan diệu dược, cộng thêm sự chỉ điểm của ta và Kiếm Si, có lẽ ngươi sẽ có một chút hy vọng tu luyện thành công.”

Lý Tử Dạ vẫn không muốn nói chuyện.

Đột nhiên, Lý Tử Dạ lấy lại tinh thần, nhìn lão già xấu xa bên hồ, kinh ngạc nói: “Lão Trương, ông cũng muốn dạy ta luyện kiếm sao?”

"Sao, không được à?" Trương Lạp Tháp ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhóc con, cứ cười thầm đi. Bao nhiêu kỳ tài ngút trời cầu xin lão già ta dạy nhưng ta đều không dạy đấy. Thãng nhóc ngươi thật may mẫn, có Tân A Na và ta cùng chỉ điểm, ngươi phải cố gắng một chút. Đã như vậy mà ngươi vẫn không đạt được tí thành tựu nào thì mặt mũi của ta và Tân A Na thực sự bị mất sạch."

"Cố gắng, cố gắng hết sức” Lý Tử Dạ cười xấu hố, thiên phú kém cỏi không phải lỗi của hân mà. Hần cũng muốn mình sẽ giống như những thiên kiêu tuyệt thế kia, tu vi tăng vọt, vô địch thiên hạ. Đáng tiếc, hiện thực không cho phép.

"Đầu tiên ngươi phải học thuộc lòng tâm pháp của Phi Tiên Quyết, tu luyện vào sáng sớm và chiều tối mỗi ngày." Tần A Na ném một cuộn da dê tới: "Còn về chiêu thức, ta và Kiếm Si sẽ dạy ngươi."

Lý Tử Dạ lấy cuộn da ra, chăm chú đọc thuộc lòng phương pháp tu luyện trong đó.

Ước chừng mấy chục giây sau, Lý Tử Dạ ngẩng đầu nói: "Nhớ rồi."

"Nhanh vậy” Trương Lạp Tháp ngạc nhiên nói, thời gian ngần như vậy chỉ đủ để đọc một lần.

Trí nhớ tốt, bẩm sinh” Lý Tử Dạ cười toe toét, lộ ra tám chiếc răng trằng.

"A, cuối cùng cũng có chút ưu điểm.” Trương Lạp Tháp cười nhạt nói.


"Nhìn cho kỹ." Ở một bên, Tân A Na nhìn thấy vậy, bình tĩnh nói, rồi bước lên, đi ngang qua Lý Tử Dạ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, không biết từ lúc nào, kiếm Thanh Sương trong tay Lý Tử Dạ đã biến mất.

Tân A Na thu lại kiếm của mình, bước về phía trước.

Sau một khắc, ở hậu viện của Lý phủ, tiên tử múa. kiếm, trong vườn tràn ngập hoa bay lá rụng, một thanh kiếm Thanh Sương tỏa ra hàn quang che mắt, kiếm khí hoành hành ba trăm trượng.

Bên hồ, Lý Tử Dạ nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc chấn động.

Hương hoa khắp nhà say lòng ba ngàn khách,

Một thanh kiếm sắc quét ngang mười bốn châu.

Đây, đây là kiếm, đây cũng là kiếm tiên sao?

"Ha ha, nhóc con, nhìn cho kỹ nhé!" Trương Lạp Tháp ở một bên cười lớn, xua tay giơ kiếm lên, Tam Xích Thanh Phong vào tay, sải bước như sao băng, một tay rượu, một tay kiếm, hào hùng vạn trượng, kiếm khí xông lên trời.


Cảnh tượng không thể diễn tả bãng lời đã trở thành ký ức khó quên nhất trong cuộc đời Lý Tử Dạ, hai vị kiếm tiên cầm hai thanh kiếm, thân như phong lôi, kiếm như tinh đẩu, tái hiện phong thái tuyệt đại của kiếm thần ngàn năm.

Nửa khắc sau, gió ngừng, lá rơi, kiếm quang tiêu tán, vạn vật khôi phục bình tĩnh.

Tần A Na rời đi, Trương Lạp Tháp quay lại bên hồ iếp tục uống rượu, không ai quấy rầy Lý Tử Dạ đang đấm chìm trong sự rung động.

Không biết qua bao lâu, Lý Tử Dạ khó khăn lấy lại tinh thần, nhìn sang Trương Lạp Tháp ở một bên, khàn giọng nói: "Lão Trương, ta phải mất bao lâu mới có thể đạt tới trình độ của các người?

"Ba mươi năm" Trương Lạp Tháp nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói.

"Còn theo kịp kiếm thần đời đầu thì sao?" Lý Tử Dạ lại hỏi.

"Ba trăm năm” Trương Lạp Tháp đáp, rồi nói thêm: "Nếu ngươi có thể sống lâu như vậy vẫn không chết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận