Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70
Xem bệnh cho Giản Trăn Trăn chính là vị bác sĩ trung y có một đầu tóc màu hoa râm, họ Lục, hắn mang trên mắt một cặp kính, nhìn qua rất hiền từ.Tuy rằng vị trung y này có một mái tóc ngắn, nhưng Giản Trăn Trăn cảm giác được khí chất quen thuộc, liền tính trước đó không biết hắn là bác sĩ truyng y, thì chỉ nhìn đến hắn cũng sẽ suy đoán đây là một vị bác sĩ.Trong cánh mũi của cô tràn ngập mùi vị dược liệu đầy hoài niệm.
Giản Trăn Trăn ngửi ra được mùi vị của quảng hoắc hương, ba kích thiên, hà thủ ô, xem ra vị bác sĩ trung y này vừa tiếp xúc với dược liệu này đó không lâu.“Chào đồng chí, ngồi, tay cô để ở nơi này, cô có chỗ nào không thoải mái?”Giản Trăn Trăn ngồi xuống, đặt tay lên chỗ khám mạch, đây chính là quá trình quen thuộc của một lần khám trung ý, vọng, văn, vấn, thiết.
Làm cho tâm tình của Giản Trăn Trăn lập tức yên ổn xuống dưới.(Vọng: thầy thuốc dùng mắt quan sát người bệnh.
Văn: thầy thuốc dùng tai nghe tiếng nói hơi thở của người bệnh.
Vấn: thầy thuốc dùng câu hỏi để tìm hiểu quá trình phát sinh bệnh.
Thiết: thầy thuốc dùng tay bắt mạch kiểm tra các bộ phân cơ thể xác định bệnh của người bệnh).Sau khi kết thúc một quá trình xuống dưới, lão trung y có kết luận: “Cô là bị nhiễm gió, mới có thể bị nặng đầu, miệng khô khát, tôi kê cho cô phương thuốc, uống mấy phó dược liền không có việc gì.”Đây cũng là kết quả Giản Trăn Trăn đã tự chẩn bệnh cho chính mình, cô tuy rằng chủ yếu khám bệnh cho phụ nữ, nhưng kỳ thật những bệnh tình cơ bản cũng đều hiểu.Hiện tại tình trạng của cô nếu không phải xuống đất mệt nhóc, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà cũng tốt lên được, cô có thể chụi đựng qua.Tuy nhiên sau khi lão trung y viết xong phương thuốc, Giản Trăn Trăn không có ý rời đi, cô có chút ngượng ngùng cười cười: “Bác sĩ, ngượng ngùng có thể chậm trễ của ngài một ít thời gian hay không, tôi muốn hỏi thăm một ít vấn đề.”Lão trung y sửng sốt, hắn cho rằng có người khác thân thể không thoải mái nhưng lại không đến khám được, liền ôn hòa hỏi : “Cô hỏi đi.”Hiện tại cũng không có bệnh nhân khác, hắn không vội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...