Đương nhiên không phải là sơn phỉ trong Lương Sơn Trại đã bị giết sạch, trên thực tế, với số lượng sơn phỉ trên Lương Sơn Trại, hiện giờ Tần Thư Kiếm mới giết được cùng lắm là một nửa thôi.
Nguyên nhân thực sự khiến Tần Thư Kiếm dừng tay là vì lúc giết đến sơn phỉ thứ 33, trong đầu hắn hiện lên một câu nhắc nhở:[Bởi vì ngươi trắng trợn giết sơn phỉ Lương Sơn Trại, khiến cho trại chủ Lương Sơn Trại - Ngô Thắng chú ý đến, toàn bộ Lương Sơn Trại đã giới nghiêm, đồng thời tìm kiếm hung thủ khắp sơn trại.
][Chú ý: Một khi ngươi ra tay giết sơn phỉ Lương Sơn Trại lần nữa, sẽ hoàn toàn để lộ thân phận.
][Sau khi bại lộ thân phận, sẽ bị trục xuất khỏi Lương Sơn Trại, trở thành NPC lang thang, đồng thời bị trại chủ Lương Sơn Trại truy sát!][Trại chủ Lương Sơn Trại có thực lực vượt xa sơn phỉ Lương Sơn Trại, xin hãy chú ý.
]Sau khi nhận được thông tin từ hệ thống, Tần Thư Kiếm buộc phải tạm thời ngừng tay.
Hệ thống cố tình nhắc đến trại chủ Lương Sơn Trại hai lần, hiển nhiên thực lực của đối phương tuyệt đối không thể khinh thường.
Trước khi làm rõ lai lịch của trại chủ Lương Sơn Trại - Ngô Thắng, Tần Thư Kiếm không định ra tay với sơn phỉ khác nữa.
Trục xuất khỏi Lương Sơn Trại, trở thành NPC lang thang có hậu quả như thế nào, hắn cũng không rõ lắm.
Nhưng dựa theo suy đoán của Tần Thư Kiếm, hẳn không phải là kết quả tốt lành gì.
Ít nhất, trước khi hiểu rõ, hắn định lỗ mãng mạo hiểm.
"Tiếp theo, phải đi xem vị trại chủ Lương Sơn Trại này đã!" Tần Thư Kiếm cân nhắc một chút, sau đó đưa ra quyết định.
Biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu hắn cứ đi tiếp, xác suất cao là sẽ đụng phải trại chủ Lương Sơn Trại, vừa vặn tìm hiểu lai lịch của đối phương.
Nếu thực sự không địch lại được thì sẽ lên kế hoạch khác.
Nếu thực lực của trại chủ Lương Sơn Trại chỉ bình thường, thì đừng trách hắn trở mặt.
Lương Sơn Trại không lớn, xung quanh đều là vách đá chót vót khó trèo, chỉ có một con đường đi lên núi.
Trên núi rất nhiều đá tảng gồ ghề, chỉ có một nơi nhỏ gần đỉnh núi là có thể dựng trại.
Lương Sơn Trại nói là một cái trại, thực ra chỉ có hơn mười gian nhà gỗ dựng cạnh nhau, quay xung quanh một mảnh đất.
Vị trí ở giữa Lương Sơn Trại có một đại đường thô sơ, treo một tấm biển màu nâu viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:"Trung Nghĩa Đường!"Thấy ba chữ này, Tần Thư Kiếm hơi ngẩn ra, không phải vì cái gì khác, chỉ là mấy chữ này thực sự quá quen mắt.
Không biết có phải đám làm cường đạo sơn phỉ đều tự cho mình là người trung nghĩa hay không.
Trung Nghĩa Đường không có sơn phỉ canh giữ, hoặc là bản thân Tần Thư Kiếm là một thành viên của sơn phỉ, cho nên không ai chạy ra ngăn cản hắn.
Bên trong Trung Nghĩa Đường không gian cũng không lớn, chỉ có mấy cái bàn bày hai bên, vị trí ở giữa là một cái bàn gỗ lớn, bên trên còn trải một lớp da thú không biết tên, một đại hán cao to vạm vỡ đang ngồi ở đó.
Không giống quần áo rách nát của sơn phỉ bình thường, đại hán cao to mặc một bộ tơ lụa nguyên vẹn, bên người còn đặt một cây đại đao hổ đầu cao cỡ nửa người, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh.
Cho dù hắn ta chỉ ngồi yên ở đó không động đậy, nhưng dường như cả người vẫn ngập tràn khí tức hung hãn.
Trại chủ Lương Sơn Trại!Tần Thư Kiếm liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận đối phương, trong đầu cũng đồng thời xuất hiện thuộc tính của hắn ta.
[Tên: Ngô Thắng][Thân phận: Trại chủ Lương Sơn Trại][Thế lực tương ứng: Lương Sơn Trại][Tu vi: Nhập võ 4 tầng]"Ủa?" Xem đến đây, Tần Thư Kiếm hơi nghi hoặc trong lòng.
Lúc trước xem thông tin của sơn phỉ, thuộc tính của đối phương đều sẽ hiện ra hết, nhưng bây giờ xem Ngô Thắng, thuộc tính chỉ hiện ra một nửa, về phần từ đoạn công pháp tu luyện trở về sau đều không thấy.
Mà lúc xem thuộc tính của Ngô Thắng, nỗi lo lắng trong lòng Tần Thư Kiếm cũng giảm đi.
Nhập võ 4 tầng!Nói thật, có chút ngoài dự liệu của hắn, không phải vì tu vi quá cao, mà là quá thấp!Tần Thư Kiếm vốn suy đoán, Ngô Thắng có khả năng cao đã đến cảnh giới Nhập võ 5 tầng, hoặc là cao hơn.
Nhưng bây giờ tu vi của trại chủ chỉ bằng với hắn, rõ ràng đây là một tin tức tốt.
"Ngươi tới đây làm gì?" Ngô Thắng nhìn thấy Tần Thư Kiếm đi vào, đôi mắt hổ trừng lớn, giọng cũng không thân thiết lắm.
Hắn ta nhận ra người tới là một thành viên trong sơn phỉ, cũng coi như người mình.
Điều thực sự khiến Ngô Thắng khắc sâu ấn tượng chính là tên của đối phương, hình như gọi là Tần! Tần Thư Kiếm.
Đối với Ngô Thắng mà nói, cái tên này có chút khó nhớ, cũng không hay lắm, còn lâu mới bằng mấy cái tên như Trương Nhị Cẩu, Vương Cẩu Đản, Lý Cẩu Oa! êm tai, dễ nhớ biết bao.
Hơn nữa hôm nay hình như Lương Sơn Trại xảy ra vấn đề, có rất nhiều sơn phỉ biến mất, vậy mà mãi không tìm ra được nguyên cớ.
Chuyện này càng khiến trong lòng Ngô Thắng khó chịu, bây giờ thấy Tần Thư Kiếm, tâm trạng hắn ta đương nhiên là không tốt được đến đâu.
"Trại chủ, ta biết nguyên nhân các huynh đệ khác biến mất.
" Tần Thư Kiếm khẽ ho khan một tiếng, để lộ vẻ bí ẩn.
Ngô Thắng sửng sốt, vội vàng nói:"Nói mau.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...