Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Chương 2: Mượn Lương Thực
Đang nằm suy nghĩ viển vông lúc, một tiếng gọi làm hắn bừng tỉnh.
"Bevis, Bevis, ngươi có nhà không?", một đại hán trung niên đứng trước cửa nhà, hắn thần sắc có chút lo lắng.
"Finn thúc, là ngươi sao? chờ ta một lát" nói xong hắn nhanh chóng đứng dậy túm lấy cái áo bên cạnh, nhanh chóng mặt vào người, hắn đi đến mở cửa ánh sáng chiếu vào mặt làm hắn nheo nheo mắt.
Người trước mặt có chút gầy gò, thấp hơn hắn một cái đầu.
" Finn thúc vào nhà đi, sáng sớm người tìm ta có chuyện gì sao?" Không đợi trung niên nói chuyện, hắn mở miệng trước.
"Không cần đâu, ta đứng ở đây được rồi, ta..." hắn có chút ấp úng, nhưng vẫn cố nói ra.
"Nhà ta hết lương thực rồi, ngươi có thể cho ta mượn một ít sao?" sợ Bevis từ chối, nói xong hắn lập tức quỳ xuống.
Bevis nhanh chóng đở hắn dậy " Fins thúc có gì từ từ nói".
"Cầu xin ngươi, tiểu Beli đã một ngày không uống sữa rồi, nếu tiếp tục như vậy ta sợ" nói đến đây, nước mắt hắn đả chảy dài trên gương mặt.
Tiểu Beli là hắn con gái hắn, vừa mới 3 tháng tuổi, vì trong nhà hết lương thực không có gì để ăn, lão bà của hắn đã không còn sửa, nếu nếu tiếp tục như vậy con gái vừa mới chào đời không lâu của hắn sẽ chết đói, nên mới đi vay mượn khắp nơi.
Nhưng mọi người đều rất khó khăn, đến ăn cũng không đủ, làm sao có thể cho quá nhiều được, trên đường này hắn đã đi qua mấy nhà, mọi người thấy hắn đáng thương nên cho hắn một ít, nhưng chừng này là không đủ cho ba ngày, ba ngày nữa lãnh chúa mới phát đồ ăn, hắn sợ con hắn không thể kiên trì đến lúc đó.
Lãnh địa này thuộc sở hữu của gia tộc Webster, tên lãnh chúa này gọi Adam, gã là một tên tham lam và ghê tởm, hắn suốt ngày ăn chơi, thường xuyên tổ chức các bữa tiệc đến nổi kim khố trống rổng, nên mới bắt đầu tăng thuế.
Thông thường mỗi lãnh chúa hàng năm quy định chỉ có thể thu 6 thành lương thực của nông nô, nhưng đấy là trên giấy tờ, ở đây là 9 thành, lãnh chúa ở trên lãnh địa của mình chẳng khác gì vua, mỗi năm chỉ cần nộp đủ tiền lên trên thì ai để ý bên dưới như thế nào chứ.
Còn một thành lưu lại, nhưng chừng đó là không đủ, nên gã mới cho mỗi năm ngày phát một chút bánh mì đen, giữ lại tính mạng để bọn hắn tiếp tục làm việc cho gã.
Nhà Finn thúc thì có ba người, lúc bình thường thì không sao, nhưng lão bà hắn ngoài ý muốn mang thai thêm tiểu Beli, mới rơi vào tình cảnh như thế này.
"Được rồi, Fins thúc người ở đây chờ ta" đều là người quen của cổ thân thể này, với lại cũng đả từng giúp đở hắn, hắn không thể không giúp.
Hắn quay trở lại trong nhà, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra 2 ổ bánh mì đen, 5 trái bắp khô cùng 1 cân đậu, trên mặt có chút thịt đau nhưng vẫn hạ quyết tâm.
"Thôi, thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa", vì hắn ở một mình nên cũng dư một ít, đi đến đưa cho Fins thúc đang đứng sốt ruột trước cửa,
"Trong nhà ta chỉ có chừng này thôi, không còn nhiều nữa."
Fins thúc nhận lấy không biết nói gì, lấy tay lau nước mắt trên mặt, ôm lấy Bevis nghe nghẹn ngào nói "cảm ơn ngươi Bevis".
Hắn cũng không biết nói gì, chỉ có thể vỗ vai an ủi, nông nô mệnh khổ a.
Trải qua sự tình này hắn càng kiên định hơn, mình phải thoát đi loại cuộc sống bị người khác quyết định vận mệnh này, nhưng bây giờ cũng chẳng có cách gì, giai tầng ở thế giới này đả cố hoá, trừ khi tham gia quân đội, nhưng bây giờ cũng không có chiến sự gì.
Hắn cũng chỉ có thể làm tốt trước mắt, còn tiếp theo như thế nào thì tới đó rồi tính, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Nhìn thân ảnh Finn thúc đi xa, hắn lắc lắc đầu không suy nghĩ linh tinh nửa, đi đến một chậu nước bằng đá múc một chút nước, tẩy tẩy mặt nước lành lạnh cũng làm cho hắn thanh tỉnh hơn.
Từ trong nhà lấy thêm một ổ bánh mì đen cùng một bình nước, bắt đầu đi làm việc.
Hắn được chia hai ruộng ngô, bây giờ phải đi đến nhà kho để nhận dụng cụ vì dụng bằng sắt quá đắt tiền nông nô không mua nổi vì thế bọn họ chỉ có thể tới nhà kho để mượn.
Đi trên đường xung quanh đều là những nhà lá nhỏ phân bố không đều, xa xa có thể thấy được lâu đài nguy nga, tráng lệ, bao vây bởi những bức tường cao, trên lâu đài có nhiều tháp canh, xung quanh là một hồ nước sâu.
Nhà kho cũng không phải ở này, mà là ở phía đông, ở phía tây có một khu chợ mọi người thường tập trung buôn bán ở đó.
Nhà hắn thì ở gần với tường thành, rất cách xa khu trung tâm, các khu nhà càng tới gần Lâu đài thì càng trở nên xinh đẹp và khang trang hơn, người đi lại cũng nhiều hơn đa số đều là nơi ở của những bọn binh lính và thương nhân.
Một lát sau hắn từ nhà kho đi ra, trên lưng vác một cái cuốc, hắn đi ra khỏi Thành đi đến một chỗ ruộng ngô, như thường ngày bắt đầu làm việc.
Hết Chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...