Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói


Vì vậy, nàng lại nói: “Gian phòng này là của ngươi, người nên đi là ta, ta thất ta vẫn nên đi chỗ khác ở.”
Hắn không có nói chuyện, chẳng qua là đi về phía nàng, thân thể thon dài rõ ràng không khỏe mạnh, cũng không coi là quá cao, nhưng vì cái gì nàng tổng cảm giác có cỗ áp lực? Không nhịn được lại lui về phía sau, hắn cười khẽ: “Liên Nhi đang sợ ta sao?”
“Sợ, trên dưới trong phủ, người nào không sợ Nhị hoàng tử điện hạ.” Nàng có chút khẩn trương, trong mũi ngửi thấy được mùi cỏ xanh của hắn, làm nàng không nhịn được hít hít mũi lần nữa, nàng theo dõi lồng ngực hắn, hắn mặc áo bào mành xanh dương thêu trúc xanh, một cái đai ngọc buộc ở ngang hông, ngang hông rũ xuống một dải tơ màu đỏ thẩm, treo một khối ngọc hòa điền thượng đẳng, thân hình của hắn thẳng tắp, khí thế lỗi lạc, biết rõ bộ dạng vô hại này chẳng qua là biểu tượng của hắn, nhưng nàng vẫn không nhịn được mê luyến.
Ánh mắt Đông Ly Thuần lấp lánh nhìn nàng, con ngươi sáng chói dò xét trên mặt nàng, mang theo phức tạp: “Liên Nhi, ngươi gầy.”
Kìm lòng không được vuốt hai gò má, hình như là vậy, mọi người đều nói nàng gầy không ít, gương mặt vốn xem như đầy đặn, bởi vì chung độc liên tiếp phát tác mà mất đi không ít thịt, đáng hận hơn chính là, ngay cả làn da cũng mất nước không ít. Cúi đầu nhìn hai ngọn núi dưới áo lót, nàng nở nụ cười, có phải bởi vì nàng mất không ít thịt, cho nên hắn không quan tâm mình nữa?
Chợt cảm thấy nản lòng thoái chí, lấy sắc dụ người khác, có thể tốt bao lâu, bằng vào thân thể của mình lấy được hạnh phúc, lại có mấy phần thật?
Nghĩ tới đây, lòng vốn dĩ nóng rát trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, nàng lạnh mặt xuống, nói: “Đông Ly Thuần, ta nghĩ, ta đối với ngươi đã không có bao nhiêu giá trị lợi dụng, ngươi bây giờ không cần phải nuôi ta như một thiên kim tiểu thư.” Trước mắt hắn chỉ sợ cũng không tốt qua, chỉ là chuyện quân thưởng cũng đủ thương đầu óc hắn, còn mỗi ngày cho nàng ăn ngon, mặc đẹp, còn phái nhiều nô tài phục vụ nàng, nàng tính sơ, tốn hao mỗi ngày của nàng đã vượt qua cuộc sống tiêu chuẩn của thiên kim nhà giàu rồi rồi, đối với một người không có giá trị lợi dụng người gì mà nói, đây quả thực là lãng phí.
Ánh mắt Đông Ly Thuần nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nói một câu.
Nàng nhìn hắn, hắn một chút phản ứng cũng không có, trong lòng theo sóng chìm nổi, lên lên xuống xuống, một mặt, nàng hi vọng hắn không lợi dụng nàng nữa, để nàng tự do, mặt khác, nàng lại mâu thuẫn hi vọng mình vẫn có giá trị lợi dụng với hắn.
Nghĩ đến thật là đáng buồn, nàng là phái nữ hiện đại, cá tính độc lập, chỉ làm chủ nhân của tình yêu, không làm tù binh của tình yêu. Thật không nghĩ đến, gặp gỡ Đông Ly Thuần người đàn ông này, lại cam nguyện làm con cờ bị lợi dụng, nhiều lần bị lừa gạt chịu khổ biết trách ai đây?
Nhớ tới những nữ chủ khác xuyên qua mà đến đều chơi phong sinh thủy khởi (làm chuyện vừa tốt vừa mau), chơi từng nam chính đẹp trai một trong lòng bàn tay, dựa vào mưu kế lần lượt khiến cho đầu mọi người rạp xuống đất. Nhưng mình thì sao? Mưu kế của nàng cũng không coi là ít, nhưng sao lại không có một người nào đẹp trai thưởng thức nàng? Ngược lại còn bị người nắm mũi dẫn đi, biết rất rõ ràng phía trước đào bẫy rập, nhưng vì trăng trong kính, hoa trong nước, vẫn không chút do dự nhảy xuống, thật là tự chịu diệt vong.
Thân hình Đông Ly Thuần cũng không nhúc nhích, cũng không có nói.
Nàng lại nói: “Chung độc phát tác, khiến ta nhớ lại chuyện trước kia, ta biết ngươi hận ta thấu xương, rồi lại muốn lợi dụng tài hoa của ta cướp lấy giang sơn thay ngươi.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Mục đích của ngươi cũng đạt tới, vậy con cờ như ta có phải cũng nên xuống đài khom người chào rồi hay không?”
“Nói đi, kế tiếp, ngươi muốn xử trí ta như thế nào?”
Đông Ly Thuần nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, chẳng qua là hai quả đấm nắm chặt. Sở Liên Nhi nhìn động tác của hắn, lỗ mũi bỗng dưng đau xót, ánh mắt cũng căng đau theo, nàng nháy mắt mấy cái.
Một hồi lâu, Đông Ly Thuần mới mở miệng: “Sao mắt đỏ như vậy?”
Sở Liên Nhi ngẩng đầu lên, hung hăng quát: “Ai cần ngươi lo.” Nàng hung tợn nhìn chằm chằm hắn, “Nói, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ta? Lợi dụng ta cũng không xê xích bao nhiêu rồi, chung độc cũng hành hạ ta chỉ kém nửa cái mạng, ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

Hắn vươn tay, “Liên Nhi, ngươi khóc.” Hắn dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng.
Lúc này Sở Liên Nhi mới phát hiện trên mặt có chất lỏng ẩm ướt, nguyên lai là nước mắt. Trong lòng càng thêm giận, ở trước mặt hắn, nàng luôn giống như đứa ngốc mặc hắn nắm mũi dẫn đi, nghĩ đến mình ở trước người luôn kiêu ngạo tự phụ, nhưng luôn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận, nàng đưa tay hận hận đấm lồng ngực của hắn, “Ngươi quỷ đáng ghét, ngươi thật là hư, xấu lắm, sao ngươi có thể đối với ta như vậy. Ngươi đã chẳng qua là lợi dụng ta, vì sao còn phải lợi dụng lòng của ta, ngươi tên khốn kiếp ghê tởm này, ta đánh chết ngươi.” Nàng đưa mười ngón tay thon dài, nhe răng há miệng, dữ tợn bắt mặt của hắn, Đông Ly Thuần không có ngăn nàng lại, mặc cho nàng để lại năm dấu tay máu trên mặt hắn
“Tại sao ngươi không tránh?” Nàng giận dữ mắng mỏ, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của Đông Ly Thuần, có vết máu chói mắt, tổn thương hắn, nhưng tại sao mình sẽ có cảm giác đau lòng?
Hai mắt Đông Ly Thuần sáng trông suốt, như viên bảo thạch đen lóe sáng, hắn cười khẽ: “Nếu như như vậy có thể làm ngươi tốt hơn, vậy ngươi có thể tiếp tục.”
Sở Liên Nhi nhất thời im lặng, ác ôn này, gây gổ khinh thường thì cùng nàng, mà đánh nhau lại không đánh với nàng, muốn nàng làm sao bây giờ? Một mình diễn kịch, quả thật không có ý nghĩa.
“Đông Ly Thuần.” Nàng theo dõi hắn, “Ngươi rõ ràng hận ta, nhưng vì cái gì lại muốn đối tốt với ta như vậy?”
Thần sắc Đông Ly Thuần không thay đổi, chẳng qua là nhẹ nhàng nói: “Trước kia là trước kia, hiện tại ta chỉ muốn Liên Nhi tốt.”
Sở Liên Nhi im lặng lần nữa, có loại cảm giác không làm được gì, nàng lại gây sự: “Tại sao muốn tốt với ta? Là bởi vì ta có giá trị lợi dụng sao?”
Hắn cau mày: “Liên Nhi, ngươi không nên nói từ lợi dụng này, có được hay không?”
“Tại sao không thể nói? Tại sao?”
Hắn há miệng, nhưng không có lên tiếng.
“Đông Ly Thuần, lúc nào thì giải trừ chung độc thay ta?”
Hắn nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm gì: “Ta sẽ sớm giải ra cho ngươi.”
Nàng cười nhạo một tiếng: “Ngươi lừa ta rất nhiều lần rồi, ta không tin tưởng ngươi nữa.” Nàng nhìn vào tròng mắt của hắn, con ngươi của Đông Ly Thuần, là con ngươi xinh đẹp nhất nàng từng thấy, mặc dù hắn lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, nhưng nàng vẫn không nhịn được bị lạc trong con ngươi mênh mông như bầu trời của hắn.
“Có phải ngươi cho là còn chưa vắt khô ta, cho nên còn nỡ thả ta rời đi?”
Hắn không nói.
“Hay là, ngươi căn bản không có nghĩ đến muốn để ta sống?” Thanh âm nàng run rẩy, ai không muốn sống, chết tử tế không bằng sống vô lại, nàng cũng muốn sống, mặc dù đau khổ chút, thương tâm chút.

Hắn nhìn nàng, “Liên Nhi, không nên suy nghĩ bậy bạ, ta chưa từng nghĩ tới muốn ngươi chết.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng.
Thiếu chút nữa lại bị lạc trong tròng mắt chói lọi như sao của hắn, Sở Liên Nhi lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Đông Ly Thuần, ngươi nói cho ta biết, chung độc này, có phải không có thuốc nào chữa được hay không?”
Con ngươi hắn co rúc lại một hồi.
Trong lòng nàng căng thẳng, theo dõi hai tròng mắt hắn: “Ban đầu, ngươi bỏ chung độc trong cơ thể ta thì căn bản không có nghĩ tới muốn cho ta sống, đúng không?”
Không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Sở Liên Nhi chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân vọt lên một dòng khí lạnh lẽo như băng, rõ ràng trời rất nóng, nhưng nàng lại cảm giác một trận lạnh tê tâm liệt phế, ý lạnh từ tứ chi bách hài dọc theo người, toàn thân chết lặng mà cương đau.
“Liên Nhi, ngươi. . .” Đông Ly Thuần nhìn nàng, vội vàng đưa tay phủ nàng.
“Không nên đụng ta.” Nàng lui về phía sau một bước, hung hăng đập tay của hắn, sắc mặt trắng bệch, mặt nàng không chút thay đổi: “Canh giờ không còn sớm, điện hạ khẳng định mệt mỏi, ta cáo lui trước.” Nàng đi ra ngoài cửa.
Một đôi tay kéo nàng trở lại, ôm vào trong ngực, “Liên Nhi, ngươi muốn đi đâu? Nơi này chính là phòng của ngươi.”
Nàng ngước mắt, châm biếm: “Thân phận ti tiện, chỉ dấy bẩn phòng điện hạ. Điện hạ vẫn nên an bài ta ở phòng hạ nhân đi.”
Hắn cau mày.
Nàng lại nói: “Vốn là người sắp chết, nhờ điện hạ thương tiếc, lưu lại một tiện mệnh, không dám với cao, chỉ cầu điện hạ có thể cho ta sống yên phận chỗ, ta đã thỏa mãn.”
“Liên Nhi!” Thanh âm Đông Ly Thuần vừa vội vừa sợ.
“Canh giờ không còn sớm, ta không quấy rầy, đi xuống trước.” Sở Liên Nhi từ bên cạnh hắn đi qua, cánh tay lại bị hắn níu lại, “Ê, ngươi làm gì?” Không đợi nàng nói chuyện, môi của hắn đã đè lại, mang theo vội vàng và bá đạo, nhưng Sở Liên Nhi lại cảm thấy một loại tuyệt vọng nồng nặc. Hắn hung hăng giày xéo môi béo mập của nàng, “Um. . . .” Rõ ràng bài xích hắn, nhưng thân thể lại động tình, bị hắn hôn đầu óc choáng váng, lý trí còn sót lại khiến cho nàng cố gắng đẩy hắn ra, “Ngươi tránh ra, ta không muốn. . . .” Bỗng dưng, thân thể mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nàng mềm nhũn té xuống.
Đông Ly Thuần tiếp được thân thể mềm nhuyễn của nàng, ôm ngang lên nàng, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, than nhẹ một tiếng: “Liên Nhi, ta nên đối với ngươi thế nào bây giờ?”
. . . . . . . . . . . . .
Cả đêm mộng đẹp, Sở Liên Nhi mơ thấy Đông Ly Thuần bị nàng đánh sưng mặt sưng mũi, cuối cùng còn quỳ gối trước mặt nàng xin khoan dung, thấy người bình thường cao cao tại thượng uy phong lẫm lẫm luôn chảnh chảnh cúi đầu xưng thần với nàng, Sở Liên Nhi “phì” cười một tiếng. Lật người đi, lộ ra cánh tay bóng loáng trắng noãn, khí nóng bên ngoài như đột, mà bên trong nhà bởi vì chất đá mà dần dần sinh lạnh lẽo, nàng tìm chăn mỏng chung quanh, chợt, nàng phát hiện Đông Ly Thuần sưng mặt sưng mũi đã ôn tồn đắp lên thay nàng. Nàng cười với hắn, mắt lông mày cũng cười cong cong, nàng híp mắt nhìn hắn, buồn ngủ nồng đậm, bóng dáng của hắn rất mơ hồ, nàng đưa tay vuốt mặt của hắn, kêu lên: “Đông Ly Thuần, ngươi quỷ đáng ghét, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi. . . .” Cảm giác bắp thịt của hắn dưới ngón tay căng cứng, nàng lại nổi cáu giọng căm hận nói: “Nhưng chán ghét ngươi thì thế nào, ngươi cái tên này luôn xông vào trong mộng của ta, ngươi bại hoại, dùng chung độc hành hạ người ta chết đi sống lại, tại sao ta còn phải thích ngươi? Ngươ đại khốn kiếp ngập trời này.”
Sờ đổi thành bấu, nàng hận hận níu lấy mặt của hắn, vừa bóp vừa vặn, trước kia nàng cũng không có thói quen để móng tay dài, ở tại nơi này, sống an nhàn sung sướng, y phục đến vươn tay, không cần thiết làm việc, nàng liền bắt đầu để móng tay dài rồi, Xuân Hồng cách mỗi hai ngày sẽ cầm kéo nhỏ tu bổ một lần thay nàng, bây giờ móng tay vừa nhọn vừa bén, đâm ở trong thịt, khẳng định đau chết hắn, hì hì. . .

Nhưng ngu ngốc này trong ngày thường uy phong lẫm lẫm, nhưng sao ở trong mộng nàng cứ vô dụng như vậy, bởi vì nàng vừa cáo vừa bóp, nhìn, da mặt rất nhanh liền bị bấu rách.
“Ngươi có biết hay không, ta thật buồn bực, những nữ chính khác xuyên qua thời không đều rất có cốt khí, sau khi biết bị nam nhân mình yêu lợi dụng phản bội, cũng sẽ vô cùng có cốt khí rời đi, sau đó bằng thông minh tài trí tìm thêm thật nhiều nam nhân đẹp trai hơn có tiền hơn hắn. Tại sao ta không rời đi ngươi? Đáng ghét chết đi, ngươi làm gì thế phòng bị mạnh như vậy, hại ta muốn rời đi cũng không được.” Nhìn mặt hắn cũng bị bấu thành bánh quai chèo rồi, chợt có chút không đành lòng, buông hắn ra, lại la ầm lên: “Nhưng, tại sao ngươi mỗi ngày nhốt ta trong phủ, ta còn có loại cảm giác nhẹ nhõm đây? Thật đáng ghét, thật đáng ghét. . . .” Nàng liên tiếp nói mấy từ ghét.
“Nói như vậy, Liên Nhi cũng yêu thích ta rồi?” Đông Ly Thuần rốt cục lên tiếng.
Buồn ngủ dần dần đột kích, nàng lại lật người, lầu bầu nói: “Ngươi hư như vậy, sao khiến cho người ta thích được. . . .” Mỗi lần nàng dần dần thích hắn thì hắn lại khiến nàng hận hắn. Người này tuyệt không khiến người vui, thật giống lời trên sách, thông minh cao siêu, đường tài lợi hại, đáng tiếc đường tình lại khác.
“Liên Nhi, nếu như ta vẫn tốt với ngươi, ngươi có phải sẽ thích ta hay không?” Bên tai loáng thoáng nghe được thanh âm vội vàng của Đông Ly Thuần, nàng muốn nói uh, nhưng đánh không lại xâm nhập của buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, ngủ thật say.
. . . . . . . . . . .
Sáng sớm, ánh mặt trời từ song cửa sổ bắn vào, Sở Liên Nhi thói quen ngủ nướng mở mắt ra, bên tai nghe đượcchim hót thanh thúy bên ngoài, cùng một chút thanh âm rơi vỡ nhỏ nhỏ, cách bình phong gấp thêu núi xanh nước xanh, mơ hồ có thể thấy được bóng người toán loạn bên ngoài. Nàng thở dài, nàng thật không hiểu, Đông Ly Thuần đã lợi dụng nàng không sai biệt lắm, vì sao còn phải giữ nàng lại đây?
Tối hôm qua, nàng cũng đã ngả bài với hắn hết, không biết hắn sẽ xử trí nàng như thế nào?
Tối hôm qua nàng nhớ mang máng làm nằm mơ, mơ thấy nàng mắng to Đông Ly Thuần một trận, a, ông trời, mặc dù rất khiếp sợ, ha ha, cảm giác này thật là rất dễ chịu. Bình thường hắn âm lãnh tàn khốc nàng cũng không dám tùy ý nhổ lông ở khóe miệng cọp, ở tại trong mộng, thì hành động theo tâm.
“Ra mắt chủ tử.” Cách ba đạo bình phong, nàng nghe được thanh âm của đám người Xuân Hồng.
“Miễn lễ, Liên Nhi tỉnh chưa?”
“Bẩm chủ tử, tiểu thư còn đang ngủ, nô tỳ không dám đi vào quấy rầy nàng.” Thanh âm của Xuân Hồng mang theo cẩn thận hoảng sợ. Sự việc tối hôm qua, thiếu chút nữa ném mạng nên nàng khẳng định sợ chết Đông Ly Thuần rồi.
“Ừ, các ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ!”
Một hồi yên tĩnh, Sở Liên Nhi cảm giác bình phong bên ngoài thoáng qua bóng người, lường trước hắn đã đi vào, tối hôm qua lấy dũng khí ngả bài với hắn rồi, không biết hắn sẽ xử trí nàng như thế nào? Hắn đã sắp làm hoàng đế rồi, hơn nữa chú trọng quân uy, nàng phản nghịch hắn ngay mặt, còn mắng hắn, không biết hắn muốn xử trí nàng như thế nào. Bất quá, trong vô thức, nàng cảm giác được hắn sẽ không tức giận với mình, nhưng lại không biết nên đối mặt hắn như thế nào, hai mắt nhắm lại quyết định làm đà điểu.
Có thể là vì luyện võ, thanh âm đi bộ của Đông Ly Thuần nhẹ đến cơ hồ không nghe được, chẳng qua là hơi thở của hắn đã nhào về phía nàng, một cỗ mùi cỏ xanh quen thuộc, như đứa nhỏ hoạt bát, chui vào trong lòng, dần dần sinh ra một cỗ khí nóng lao thẳng tới trên mặt —— hai tay phía dưới chăn lặng lẽ nắm chặt.
“Liên Nhi?” Hắn nhẹ nhàng gọi.
Nàng nhắm chặt mắt, giả bộ ngủ.
Trên mặt cảm giác có hơi thở của hắn, nàng sợ hãi cả kinh, không đợi phản ứng, một đôi môi mềm mại đã đè lại, chộp lấy hô hấp của nàng.
Sở Liên Nhi hít thở dồn dập, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, mềm mại, như lông vũ, chuồn chuồn lướt nước, lướt tới lướt lui trên môi của nàng, cảm giác đầu lưỡi của hắn càn quét qua lạ ở trên môi của nàng, mang theo ma lực không thể tin được, dần dần phá hủy ý chí của nàng, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng quá, thật ấm, nàng không nhịn được nhẹ vểnh môi đỏ mọng, đầu lưỡi của hắn linh hoạt giống như rắn chui vào trong miệng của nàng, khuấy động qua lại, hấp thụ lấy ngọt ngào của nàng.

“Um. . .” Nhịp tim như đánh trống, nàng sắp không chịu nổi. Hai tay phía dưới chăn níu chặt lấy đệm, chỉ sợ nàng sẽ không khống chế được mình, vươn tay ra ôm hắn thật chặt.
May mà nụ hôn của hắn kết thúc, cảm giác đôi môi không có áp lực, rồi lại có mất mát, nàng thật là nhớ, thật là nhớ cái hôn của hắn.
Thanh âm nhẹ nhàng của Đông Ly Thuần vang lên: “Liên Nhi. . . Ai. . . .” Hắn thở dài một hồi.
Căng thẳng trong lòng, tại sao hắn muốn thở dài?
Qua nửa ngày, cũng không còn thấy hắn có phản ứng, không nén đuợc tức giận, len lén mở mắt ra, nhưng trước giường không một người, rõ ràng đã rời đi, không khỏi vừa giận vừa hờn lại mất mát.
Đông Ly Thuần đáng chết, chạy tới trêu chọc nàng, gợi lên dục vọng của nàng rồi, lại đi, khốn kiếp này.
Qua một lát, Xuân Hồng tiến vào, đỉnh đầu còn bưng một chậu đồng, “Tiểu thư tỉnh chưa?!” Nàng thả chậu đồng vào trên giá rửa mặt, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, kêu lên: “Sao mặt tiểu thư đỏ như vậy? Có phải ngã bệnh hay không?” Vừa nói vừa chạy vội tới trước giường, làm bộ muốn sờ cái trán của nàng.
Sở Liên Nhi đỏ bừg mặt, hất tay của nàng ra, kêu lên: “Ta không sao, chẳng qua là khí trời quá nóng.” Nàng nào dám nói mới vừa rồi Đông Ly Thuần trêu chọc nàng, chọc nàng ý loạn tình mê, hận không thể một hớp nuốt hắn đi?
“Nóng?” Nàng ngắm nhìn bốn phía, “Trong phòng này bày nhiều đá như vậy, tiểu thư còn cảm thấy nóng sao?”
Sở Liên Nhi ô ê một tiếng: “Có thể là ta đắp chăn quá mức. Ai, Xuân Hồng, mặt trời cũng phơi ở cái mông, sao hôm nay ngươi vào trễ như vậy?” Nàng vội vàng nói sang chuyện khác, Xuân Hồng nói rằng phòng người làm nóng như lồng sưởi, vì vậy trải chăn đệm nằm dưới đất ở phòng bên cạnh, bình thường nàng rất sớm đã bưng chậu nước rửa mặt đi vào, hôm nay đã muộn hồi lâu so với thường ngày.
Xuân Hồng giải thích: “Mới vừa rồi chủ tử có tới.”
Sở Liên Nhi cố làm kinh ngạc: “Đông Ly Thuần đã tới?”
Xuân Hồng nhìn nàng, cười hì hì: “Đúng vậy a, tiểu thư không có phát giác sao?”
Sở Liên Nhi chột dạ cúi đầu, đứng dậy mặc quần áo.
Xuân Hồng vừa mặc y phục thay nàng, vừa nói: “Chủ tử thấy tiểu thư còn chưa có tỉnh lại, liền tự mình đi ra, còn phân phó với nô tỳ, tiểu thư tỉnh, các ngươi có thể tiến vào. Cho nên lúc này nô tỳ mới tiến vào.”
Sở Liên Nhi ngây người, có cảm giác tự lừa dối mình, thì ra là, hắn, hắn đã sớm phát hiện nàng đã tỉnh lại. . . A, ông trời, hắn cố ý hôn nàng, hắn khẳng định cười nhạo nàng ở trong lòng. . . .
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Sao mặt đỏ như vậy? Xuân Hồng nhìn qua mặt đỏ như nàng, trên mặt thoáng qua mập mờ, hiểu rõ cười một tiếng: “Nguyên lai là chủ tử hôn tỉnh tiểu thư. . . . . .”
“Xuân Hồng!” Đỉnh đầu Sở Liên Nhi sắp bốc khói, nàng che mặt nóng bỏng, hận hận khoét nàng, “Đừng nhắc tới hắn trước mặt ta.” Nam nhân thối ghê tởm, cư nhiên cố ý chỉnh nàng.
Xuân Hồng thở dài: “Tiểu thư, thừa nhận tim của mình, thật khó khăn như vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui