8.
“Sao cậu lại đưa cậu ấy tới đây?” Tôi thì thầm hỏi bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng trả lời: “Không phải cậu bảo mời cậu ấy ăn cơm à?”
Sao lại quên mất chuyện này chứ.
Haiz, nợ ân huệ người ta rồi cũng phải trả.
“Cậu muốn ăn gì?” Tôi cười hỏi Chu Thiên Kì.
“Cậu chọn đi, tớ không kén ăn.”
Người này dễ nuôi thật.
Lúc ăn cơm, Chu Thiên Kì vẫn cười ngốc nghếch nhìn tôi, bạn cùng phòng liền viện cớ rồi chuồn mất.
Tôi đứng ngồi không yên, thực ra cũng ngại rời đi.
“Dạo này cậu rất bận hả? Tại sao không nghe điện thoại?”
“Chuyện lần trước, tớ cần phải giải thích với cậu một chút.”
“Tớ đã biết rồi, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tớ muốn làm bạn với cậu.”
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm: “Cậu phải nói trước chứ, dọa chếc tớ rồi.”
Con người Chu Thiên Kì rất dễ sống chung, cho dù bạn có nói rất nhiều chủ đề nhạt nhẽo, cậu ấy đều kiên nhẫn lắng nghe
Ngoại trừ việc tôi luôn luôn nhận được những tin nhắn khùng điên của Tiêu Tư Việt ra, cả quá trình đều rất vui vẻ.
Vài phút không xem, đã có mười mấy cái tin nhắn.
“Sao cậu ấy lại đến đây.”
“Cậu ấy biết chúng ta ở cùng nhau à?”
“Tại sao phải giữ bí mật quan hệ của chúng ta chứ?”
“Cậu đừng cười với cậu ấy nữa, coi như tớ cầu xin cậu, có được không?”
Tiễn Chu Thiên Kì đi, Tiêu Tư Việt đánh tới ký túc xá của tôi.
Tôi giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện cho cậu ấy, sắc mắt cậu ấy mới dịu đi một chút.
“Bao giờ mới cho tớ một danh phận?”
“Đừng vội, tốt nghiệp xong rồi nói.”
“Cậu đang lo lắng cái gì?”
Tôi cười cười nhìn cậu ấy: “Sợ bị vứt bỏ?”
“Rất sợ!”
Tôi cười, hôn cậu ấy. Giường của kí túc xá rất nhỏ, dáng người của Tiêu Tư Việt lại cao, đụng cả vào đầu. Tiêu Tư Việt dứt khoát đẩy tôi lên giường rồi đè cả người lên.
“Cậu không cần mạng nữa hả, bây giờ là giờ nghỉ trưa, bạn cùng phòng bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.”
“Tớ đi khóa cửa.”
“Hai đứa con trai khóa cửa ở cùng nhau, không phải còn kỳ lạ hơn à?”
“Đến nhà tớ?”
“Bây giờ?”
“Mặc kệ!” Tiêu Tư Việt lại hôn tôi.
Đột nhiên cửa kí túc xá bị bạn cùng phòng đá văng.
Tôi vội vàng đá Tiêu Tư Việt xuống giường.
Nhìn thấy Tiêu Tư Việt ngã ngồi trên mặt đất, bạn cùng phòng vẻ mặt khiếp sợ: “Các cậu đánh nhau à.”
......
Tiêu Tư Việt ngoài cười nhưng trong không cười, cả người tỏa ra áp suất thấp, ánh mắt như muốn g.i.ế.t người.
Bạn cùng phòng lập tức bị dọa sợ, ném đồ xuống rồi chạy đi mất.
Sau khi Tiêu Tư Việt rời đi, bạn cùng phòng mới dám quay về.
“Khương Niên, cậu mạo phạm cậu ấy ở chỗ nào hả?”
“Dọa chếc tớ rồi, vì tính mạng của anh em, sau này tớ sẽ không để cậu ấy đến kí túc xá nữa.
Con người Tiêu Tư Việt thực sự ăn không biết no, trong đầu cả ngày chỉ toàn là những thứ không tốt cho trẻ em.
Vì không để bạn cùng phòng gây ra rắc rối.
Tôi xin nghỉ, chuyển đến nhà của Tiêu Tư Việt.
Nửa tháng trước, chúng tôi gần như không ra khỏi cửa, tôi bị cậu ấy giày vò đến mức gần như không còn là người, quầng thâm dưới mắt cũng rất to.
“Cậu có thể tém tém lại không? Cứ như thế này, ông đây sắp phải vào viện đấy.”
Tiêu Tư Việt tiếc nuối bỏ tay ra: “Sao thế? Đau lưng à?”
“Cậu nói xem?”
“Được rồi, để tớ bình tĩnh lại.”
Cậu ấy xoay người đi vào phòng tắm, mở nước lạnh ra.
Tôi có chút xúc động muốn chạy trốn.
Buổi tối, Tiêu Tư Việt cuối cùng cũng thành thật lại, tôi mới có thể ngủ thoải mái.
Chú hổ bông bị vứt xuống dưới giường, không biết từ khi nào tôi đã bỏ được thói quen này.
Có lẽ là sau khi ngủ chung với Tiêu Tư Việt.
Dẫu sao thói quen này cũng là từ sau khi xích mích với cậu ấy, tôi thường khóc lúc nửa đêm, vì vậy mới hình thành nên nó.
Hoặc là từ lúc đó, tôi đã thích cậu ấy rồi, chỉ là quá mơ hồ, không dám thừa nhận.
Buổi trưa, Tiêu Tư Việt hiếm thấy mà đưa tôi đi ra ngoài ăn cơm.
Thật trùng hợp, lúc tôi đang đi tới nhà vệ sinh thì gặp Tiểu Tư, cô ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác: “Tôi biết các cậu đang ở bên nhau.”
Tôi nghi ngờ cô ta đang theo dõi chúng tôi, nếu không thì sao ngay cả chuyện này cũng biết, lẽ nào rất rõ ràng sao?
“Chuyện của các cậu tôi biết hết rồi, cậu thực sự rất ghê tởm!”
“Ồ? Thế thì sao?”
“Cậu nghĩ bố mẹ cậu ấy sẽ chấp nhận cậu sao?”
Vấn đề này tôi thực sự chưa từng nghĩ tới, nhưng mà không sao cả, tôi là người thích mặc kệ mọi thứ, đến đâu thì đến, tôi không cần nghĩ nhiều như vậy.
“Sớm muộn gì cậu cũng trở thành con côn trùng hút máu, sau khi nhà cậu phá sản, cậu chẳng là cái thá gì, cậu dựa vào cái gì mà ở bên cậu ấy?”
Tôi vẩy nước trên tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta: “Dựa vào cậu ấy yêu tôi, dựa vào cậu ấy tình nguyện. Không phục thì đi níu kéo cậu ấy đi, xem cậu ấy có để ý đến cậu không?”
Tiểu Tư tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta không nổi giận, có lẽ vì sợ tôi giống như lần trước.
Tôi đi vòng qua cô ta, muốn ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên cô ta kéo tôi lại: “Khương Niên, tôi có thai rồi.”
“Ngay cả tay của cậu tôi còn chưa từng cầm.”
“Là của Tiêu Tư Việt!”
Tôi im lặng một lúc, từ từ rút tay ra.
Tiểu Tư gây thêm áp lực: “Tôi đã đi tìm bố mẹ cậu ấy rồi, bố mẹ cậu ấy đã đồng ý chuyện của chúng tôi, bây giờ chỉ còn thiếu sự tác thành của cậu thôi.”
“Thật à? Lấy giấy khám thai ra xem chút đê?”
Tiểu Tư ngăn lại nước mắt, rõ ràng là không đoán được tôi sẽ nói như vậy.
“Ai, ai sẽ mang thứ đó bên cạnh chứ.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin lời cậu nói hả? Từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi Tiêu Tư Việt nhiều vô số kể, cậu ấy nhìn một cái đã thấy phiền. Còn cậu, chỉ là người bạn gái thứ tám cậu ấy cướp của tôi, bảy người trước đến cả tóc cậu ấy còn không chạm vào, cậu có gì đặc biệt à? Hay là cậu nhiều hơn bọn họ một con mắt?”
“Khương Niên, cậu……” Tiểu Tư vô cùng tức giận.
“Sau này đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng gây rắc rối trước mặt Tiêu Tư Việt, tôi chẳng có gì cả, chọc giận tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm.”
Tiểu Tư sụp đổ rời đi.
Sau bữa cơm chúng tôi trở về nhà.
Tiêu Tư Việt nhận được một cuộc điện thoại.
Cậu ấy tránh mặt tôi đi ra ban công.
Có lẽ tôi có thể đoán được là ai, sau khi Tiêu Tư Việt trở lại, sắc mặt rất khó coi, cầm lấy áo khoác nói phải đi ra ngoài một chuyến.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi tớ về.”
Ngày hôm ấy, Tiêu Tư Việt không quay lại.
Buổi sáng, lúc tôi ở quán ăn ăn sáng, nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi vui vẻ chạy lên, là chú Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...