Trước câu nói ngọt ngào, ngập tràn thâm tình của Hoắc Kiến Trương, Túc Kỳ vô cùng cảm động, hai hàng mi cong lấp lánh ngọc nước.
Cô gật đầu mỉm cười rạng rỡ, sau đó sải từng bước chân uyển chuyển trên thảm đỏ rạng ngời.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, đèn điện nhấp nháy lóe sáng, bắt trọn những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất.
Lễ trao giải MaMo được phát sóng trực tiếp trên khắp các hình thức phương tiện truyền thông.
Túc Kỳ ngồi ở hàng ghế danh dự, cùng các bạn diễn trò chuyện vui vẻ.
Lần lượt những danh hiệu Gương mặt mới, Biên kịch tài năng, Diễn viên phụ được yêu thích nhất,… réo tên.
Chỉ còn hạng mục Nữ diên viên xuất sắc nhất sẽ được trao cúp, Túc Kỳ cũng không mấy hy vọng lắm.
Xung quanh cô còn rất nhiều khuôn mặt tài năng hơn, Túc Kỳ lại tạm ngưng khỏi ngành giải trí hơn một năm trời, lấy đâu giải thưởng.
Hiểu Hương Hương ngồi bên cạnh Túc Kỳ, kéo vai cô nói thầm:
- Bộ phim lần trước em đóng đạt rating rất cao.
Chắc chắn giải thưởng lần này sẽ thuộc về em!
- Ấy! Em không hy vọng đâu nhé!
Nghe Hiểu Hương Hương dự đoán, Túc Kỳ giật nảy mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Đàn chị ngồi ngay bên cạnh, được mệnh danh bá chủ trong giới diễn xuất, Túc Kỳ còn phải học hỏi thật nhiều.
Chờ tới khi người dẫn chương trình bắt đầu hô lớn tên diễn viên thắng giải, Hiểu Hương Hương nhẹ nhàng vỗ lên tay Túc Kỳ, vẫn đanh thép khẳng định chắc chắn:
- Cá cược không? Chắc chắn là em!
- Hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất năm 2021 thuộc về diễn viên… Vương Túc Kỳ!
Ngay khi tên cô được xướng lên, Túc Kỳ há hốc miệng chết sững, không dám tin vào những gì chính tai mình đang nghe thấy.
Hiểu Hương Hương che miệng cười, ra hiệu cho cô đứng lên nhận giải, còn tiện tay giơ một ngón cái khen ngợi nữa.
Cơ thể Túc Kỳ nhẹ bẫng, run run bước lên bục cao nhận cúp trong tiếng hò reo của những người hâm mộ.
Khi chiếc cúp quyền lực đã nằm gọn trong tay, trái tim cô đập càng mạnh hơn.
Trước vài trăm vị khách có mặt tại trường quay lúc này, Túc Kỳ cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Cô nghẹn ngào nói lời cảm ơn, đôi mắt sâu thăm thẳm vẫn liên tục đảo quanh, tìm kiếm một thứ gì đó.
Chỉ tới khi bắt gặp bóng dáng lãnh khốc của người đàn ông cô yêu đang lặng lẽ ngồi ở hàng ghế khán giả, mỉm cười nhìn Túc Kỳ đầy yêu thương, nước mắt cô tự động rơi ướt gò má.
Thành công trong sự nghiệp sau bao năm nỗ lực, thành công cảm hóa kẻ thù không đội trời chung trở thành người mình yêu, đây có lẽ chính là món quà cao quý nhất mà ông trời ban tặng cho Túc Kỳ.
Tử San, em có trông thấy không? Chị gái của em sống tốt như thế nào, hạnh phúc ra làm sao? Sống cả cho em, cả cho cuộc đời dở dang của em nữa!
…
- Kể từ sau khi trở về nước, tung tích của Khương Vĩ Thành vẫn luôn là một ẩn số nhỉ?
Hoắc Kiến Trương ngồi trên bàn ăn, đang cẩn thận bóc thịt cua hoàng đế đặt vào bát cho Túc Kỳ, lẩm bẩm hỏi Hứa Vũ Lăng và Quảng Doanh.
Hai người họ nằm dài trên ghế, chân gác vào mặt nhau, gật gù tán thành.
Sau khi kiểm tra USB được moi từ trong dạ dày gã sát thủ kia, dữ liệu thu về chỉ là địa chỉ nhà riêng của Khương Vĩ Thành.
Khi người của Hoắc Kiến Trương tới nơi, anh ta đã dọn đi từ lâu, biệt thự trống rỗng, gần như không còn sót lại bất kì sự tồn tại nào khác ngoài vài con gà gầy tong teo.
Khương Vĩ Thành hoàn toàn biến mất khỏi tầm ngắm của Hoắc Kiến Trương.
Mọi động tĩnh cũng đều bặt vô âm tín.
Gần một năm trôi qua, ngoài lần gửi thư cho Túc Kỳ khi ở trong bệnh viện, còn lại anh chưa từng xuất hiện thêm bất cứ một lần nào nữa.
Hoắc Kiến Trương cũng không nghĩ gì nhiều, chừng nào Khương Vĩ Thành muốn đối mặt với anh thì anh sẵn sàng chiều thôi.
Điều khiến Hoắc Kiến Trương hết mực đau đầu, đó là Túc Kỳ vẫn còn mải chơi, chưa chịu đồng ý nhận lời cầu hôn của anh.
Sau khi bưng lên trên phòng cho cô một bát lớn thịt cua, Hoắc Kiến Trương mới uể oải bước xuống dưới lầu, nằm phịch xuống ghế than vãn:
- Già đầu bằng này rồi mà vẫn chưa được lấy vợ! Còn thua cả thằng nhóc Nghị Phàm, mới tí tuổi đầu đã cầm đầu bốn đứa con!
Nghe anh kêu ca, Hứa Vũ Lăng suy ngẫm một lát liền đánh liều nói lên ý kiến:
- Hay là… anh thử gọi cho Thống Đốc, xin kế sách cướp vợ xem thế nào!
Hoắc Kiến Trương gật gù, cho rằng có lý, lập túc rút điện thoại gọi cho Lục Nghị Phàm.
Rất nhanh chóng, đầu dây bên kia liền có kết nối, giọng nói trầm khàn của Lục Nghị Phàm vang lên:
- Lão Trương, muộn thế còn gọi cái gì?
- Muộn… muộn cái đầu cậu!
Hoắc Kiến Trương phì phò mắng, sau đó không đợi Lục Nghị Phàm kịp chuẩn bị tâm lý, trực tiếp vào vấn đề.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Lục Nghị Phàm nháy mắt cười khì, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng chốc trở nên đen tối:
- Thế này nhé, nếu Túc Kỳ không chịu thì chỉ còn bước cưỡng ép.
Anh già ơi, cứ trói cô ấy lại, chở thẳng lên cục dân chính, ép ký tên vào sổ, nhanh gọn nhất còn gì!
Ồ! Ý hay!
Hoắc Kiến Trương vui sướng, vỗ tay vào đùi đánh đét, còn không ngừng khen ngợi Lục Nghị Phàm thông minh.
Khi được hỏi ngày trước Lục Nghị Phàm cầu hôn Cửu Châu như thế nào, Lục Nghị Phàm còn khẳng định hết mực chắc chắn:
“Tôi trói cô ấy lại, ném vào cục dân chính, bắt ký tên bằng được.
Không ký, không cho ăn!”
Anh vội vàng lấp liếm, cụp mắt vén chăn, chui vào hôn lên má Cửu Châu lia lịa.
Bàn tay không yên vị bắt đầu luồn lách vào trong áo ngủ, tìm tới bầu ngực đẫy đà mà xoa nắn liên tục.
Cửu Châu muốn đẩy chồng ra, nhưng hai chân cứng cáp của anh đã khóa chặt cô lại, đành bất lực để mặc cho Lục Nghị Phàm bắt đầu cởi áσ ɭóŧ, há miệng liếʍ ɭáρ da thịt mơn mởn, chuẩn bị đem cô nuốt sạch.
- Vợ ơi, Châu bé bỏng à, đẻ thêm đứa nữa em yêu nhé!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...