Tiếng kêu khóc oai oái của Phương Chu Tâm vang lên ầm ĩ.
Cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bị Hoắc Kiến Trương dìm thẳng vào trong bồn cầu cáu bẩn, mũi và miệng ngập tràn nước.
Phương Chu Tâm còn ngửi thấy được cả mùi thuốc tẩy toilet vẫn còn quanh quẩn khắp xung quanh.
Ọc… ọc…
Phương Chu Tâm nuốt gần cạn số nước trong bồn cầu.
Da mặt cô ta xanh tái, khóc lóc om sòm.
Bà Ngô Thừa sợ hãi chạy tới, gục xuống ôm chân Hoắc Kiến Trương, liên tục van xin:
- Kiến Trương con ơi, con tha cho Chu Tâm đi mà! Con bé làm sai nhưng đứa nhỏ trong bụng không có lỗi.
Con làm thế Chu Tâm xảy thai mất!
Túc Kỳ nằm trên giường êm, đeo tai nghe cỡ lớn, hai mắt lim dim tận hưởng âm nhạc.
Cô không hề hay biết tới ồn ào dưới lầu, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào chăn, hít hà mùi hương nam tính đặc trưng của Hoắc Kiến Trương vẫn còn phảng phất.
Kể từ khi Túc Kỳ và anh hiểu nhau hơn, Hoắc Kiến Trương đối xử với cô rất đỗi dịu dàng.
Dù trước kia anh có những hành vi không đúng, nhưng chí ít Hoắc Kiến Trương chưa từng vung tay đánh cô bao giờ.
Dù sao, con người rối loạn đa nhân cách nặng như anh cũng rất khổ cực.
Nhiều trường hợp phá nặng, bắt buộc phải vào bệnh viện tâm thần điều trị ngày đêm.
Suy nghĩ miên man một lúc, Túc Kỳ bỗng thấy bụng dưới quặn đau.
Cô nhăn mặt đưa tay ôm bụng, co người kìm chế.
Nhưng kì lạ thay, những cơn đau dai dẳng vẫn ngày một thêm nhiều.
Lúc đầu chỉ là ê ẩm, hơi nhói, dần dần tăng lên thành quặn thắt.
Cơ thể Túc Kỳ bắt đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cô lo sợ bé con sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo chăn, loạng choạng mở cửa phòng đi ra tìm Hoắc Kiến Trương.
Dưới nhà vệ sinh, Hoắc Kiến Trương vẫn đang điên cuồng ấn đầu Phương Chu Tâm xuống dưới.
Thân thể mảnh dẻ của cô ta xụi lơ, gục rũ trên bồn cầu, chỉ biết khóc lóc trong vô vọng.
Mặc dù bà Ngô Thừa vẫn hết mực van xin nhưng Hoắc Kiến Trương giả điếc, phớt lờ những lời cầu khẩn của bà.
Hoắc Viên Mộ vừa trở về nhà, trông thấy cảnh tượng người vợ mới cưới đang bị em trai dìm đầu vào bồn tắm, không nhịn được liền xông lên, kéo vai Hoắc Kiến Trương đấm mạnh vào mặt anh.
ngôn tình sủng
- Thằng khốn! Mày cút ngay ra khỏi cái nhà này! Đất này của tao, mày đang ăn nhờ ở đậu trên đất của tao đó!
Hoắc Viên Mộ tức giận gào lớn.
Cú đấm mạnh của anh ta làm khóe môi Hoắc Kiến Trương chảy máu.
Anh đưa tay lau miệng, nhếch môi nhìn xoáy vào gã anh trai vốn chẳng coi mình ra gì, cười khẩy đáp:
- Về dạy lại vợ của anh đi! Còn dám giở trò động vào gót chân của Túc Kỳ, tôi dần cho ra bã!
Dứt lời, anh hừ lạnh quay lưng đi ra.
Nhưng vừa bước được hai bước liền đã nghe thấy tiếng gọi thều thào của Túc Kỳ.
Cô đang gắng gượng lê lết trên từng bậc cầu thang, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nước, khóc nấc lên từng hồi:
- Kiến Trương, mau… mau cứu em.
Con của chúng ta…
Hoắc Kiến Trương chạy xộc tới phía Túc Kỳ, hoảng hốt bế xốc cô lên, đem Túc Kỳ ôm chặt trong lòng, run run mở giọng trấn an cô:
- Kỳ Kỳ, em sao thế? Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây!
Hoắc Kiến Trương cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt đang chảy ướt đẫm.
Anh cúi đầu nhìn xuống cô gái bé nhỏ của mình, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Xưa nay, Hoắc Kiến Trương đâu có biết sợ là gì, sống chết trên đời với anh đâu còn quan trọng nữa.
Nhưng kể từ khi Túc Kỳ xuất hiện, anh và cô cùng nhau dây dưa không dứt, oán hận rồi yêu, trong mắt anh chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng dịu dàng của cô.
Hoắc Kiến Trương muốn đưa tay lau nước mắt trên mi Túc Kỳ, nhưng khi bàn tay anh giơ lên, anh không kìm chế được thêm nữa, gục đầu lên gáy cô mà khóc ngất.
Giờ phút này, trái tim anh hoàn toàn chết yểu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ngạo nghễ bụi súng và khói đạn của mình, Hoắc Kiến Trương biết thế nào là đau khổ, là mất mát.
Bờ vai rộng lớn hứa sẽ che chở cho mẹ con Túc Kỳ suốt đời liên tục run rẩy mỗi lúc một lớn hơn.
Anh đau đớn đến chết lặng.
Bàn tay Hoắc Kiến Trương dính đầy máu đỏ, máu tươi tanh tưởi chảy ra từ phía dưới của Túc Kỳ.
Điều này có nghĩa là, bé con của anh và Túc Kỳ… đã không còn nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...