Biệt thự này do tôi xây lên, tôi cóc đi đâu đấy.
Anh làm gì được tôi?
Hoắc Kiến Trương thản nhiên mở lời, dịu dàng vòng tay ôm lấy Túc Kỳ không buông.
Thực ra, dù anh có rất nhiều tiền nhưng đều dồn sạch vào trong tài khoản tiết kiệm chứ không mua nhà.
Lúc đầu, Hoắc Kiến Trương chỉ nghĩ sẽ ở một mình, sống cuộc sống độc thân cho tới chết.
Kể cả có kết hôn với Huệ Phi hay không, anh cũng đâu quan tâm.
Nhưng bây giờ còn có mẹ con Túc Kỳ nữa, Hoắc Kiến Trương phải đòi lại công bằng từ những gì nhỏ nhất.
Hoắc Viên Mộ vẫn chưa chịu thua, hếch mặt nói lớn:
- Tao cũng sẽ ở đây.
Để tao xem thằng nào phải cút xéo khỏi cái nhà này trước!
Hoắc Kiến Trương đưa tay ngoáy lỗ tai, bày ra dáng vẻ ghét bỏ:
- Chó ghẻ táp phải ruồi!
Sau đó, anh kéo Túc Kỳ cùng nhau bỏ lên trên tầng.
Anh đóng sầm cửa lại, đã bị vợ chồng Hoắc Viên Mộ chọc cho tức đến phát điên.
Nếu bây giờ Hoắc Kiến Trương cùng Túc Kỳ rời đi, chẳng phải tự nhận bản thân mình chịu thua hay sao?
Nhìn anh nóng nảy như thế, Túc Kỳ chỉ biết an ủi Hoắc Kiến Trương.
Cô vỗ nhẹ lên vai anh, thủ thỉ:
- Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đã! Anh nóng nảy như vậy cũng không phải cách hay! Hơn nữa em cũng chẳng muốn chuyển đi đâu, sống ở nói này đã quen rồi.
Hoắc Kiến Trương gật đầu, hôn lên trán Túc Kỳ.
Anh nói:
- Xin lỗi vì đã để em và con vướng vào thù hận gia đình!
Họ ngồi bên cạnh nhau, lặng lẽ nhìn lại căn phòng quen thuộc mọi khi.
Trước đây, Túc Kỳ cùng Hoắc Kiến Trương đấu đá, mâu thuẫn nhau cực điểm trong căn phòng này, giờ thì mọi thứ đã khác…
Reng… reng…
Đột nhiên, điện thoại của Hoắc Kiến Trương reo ầm ĩ.
Là Quân Dư Sinh gọi tới.
Ông ấy muốn Hoắc Kiến Trương phải tới trụ sở quân đội ngay vì có việc gấp cần bàn.
Hoắc Kiến Trương đứng dậy mặc quân phục, sau đó quay sang ôm chặt Túc Kỳ, bàn tay mải mê xoa lên bụng cô, mỉm cười âu yếm:
- Em đi theo anh! Để em ở đây một mình anh không yên tâm!
Túc Kỳ chu mũi, nhéo lên má anh lắc đầu đáp:
- Ôi trời, anh lo xa quá rồi đấy! Em tự biết bảo vệ bản thân mình.
Hơn nữa, Phương Chu Tâm cũng đang mang thai, cô ta lấy đâu sức mà hãm hại em!
Dù Hoắc Kiến Trương năn nỉ như thế nào, Túc Kỳ vẫn nhất quyết không đồng ý.
Để bảo vệ an toàn của cô, anh đành gọi Utan lên tận phòng canh giữ.
Sắp xếp xong xuôi Hoắc Kiến Trương mới an tâm lái xe tới trụ sở quân đội nhà nước.
Dưới bếp, bà Ngô Thừa cùng Phương Chu Tâm đang cùng nhau làm bữa.
Thỉnh thoảng, bà lại đánh mắt nhìn lên phía cầu thang, lẩm bẩm trong miệng với ngữ điệu hết sức bực tức:
- Cô ta muốn làm dâu nhà họ Hoắc mà không biết điều xuống đây cùng làm bữa.
Loại con gái lười thối như vậy mà Kiến Trương lại mê mẩn thì cũng chịu!
Phương Chu Tâm chu môi cười nhạt, cố tình móc ngoáy thêm:
- Mẹ à, người ta lá ngọc cành vàng, dựa chết vào bạn trai, đâu có thời gian xuống đây làm việc vặt!
Càng nghe con dâu nói, sự ghét bỏ về Túc Kỳ lại càng nhiều hơn.
Bà Ngô Thừa ném rổ rau vào trong bồn nước, bực bội toan gọi người giúp việc lên phòng Túc Kỳ, định bụng bắt cô xuống làm bữa.
Nhưng Phương Chu Tâm đã đưa tay cản lại, lắc đầu tỏ ý không nên.
Theo như ý muốn của cô ta, lúc nào làm bữa xong thì sai người đem lên cho Túc Kỳ, như thế Hoắc Kiến Trương sẽ không làm ầm ĩ.
Bà Ngô Thừa vốn sợ con trai nổi cáu nên cũng gật đầu đồng thuận.
Phương Chu Tâm chỉ nán lại một lúc, sau đó để mình mẹ chồng xào nấu, bản thân kiếm cớ nghén mùi dầu nên xin ra phòng khách ngồi nghỉ.
Túc Kỳ đứng lặng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới khuôn viên biệt thự.
Trong căn nhà này, Túc Kỳ chẳng khác gì người thừa.
Mẹ Hoắc Kiến Trương ghét cô đến thế nào, Túc Kỳ cũng cảm nhận rõ.
Bây giờ cô bước chân xuống dưới lại càng thêm khiến bà ngứa mắt.
Trong lòng không yên ổn, Túc Kỳ liên tục thở dài.
Đột nhiên, Utan đứng bên ngoài canh giữ gõ cửa mấy tiếng, trên tay anh cầm một cốc sữa ấm, nở nụ cười rạng rỡ.
- Mẹ chồng đích thân đem sữa lên bồi dưỡng cho em này!
- Anh nói thật sao?
Túc Kỳ tròn mắt ngạc nhiên nhìn Utan, bàn tay cầm lấy cốc sữa mà không khỏi kinh ngạc.
Chẳng phải bà Ngô Thừa ghét cô cay đắng đó thôi, đột nhiên lại mang sữa làm gì nhỉ.
Để đề phòng trong sữa có vấn đề, Utan xin phép Túc Kỳ cho anh uống thử trước.
Chờ một lúc sau, trong người Utan không thấy có phản ứng gì mới đưa lại cho Túc Kỳ.
- Có mùi gì đó lạ, sữa không thơm cho lắm!
Túc Kỳ vốn không thích uống sữa, nhưng bà là mẹ của Hoắc Kiến Trương nên cô vẫn nhận lấy, kề lên miệng uống cạn.
Bà Ngô Thừa nhìn theo đau đáu, chờ cho tới khi Túc Kỳ uống hết mới thôi.
Nếu không phải bà pha sữa cho Phương Chu Tâm còn thừa thì Túc Kỳ cũng lấy đâu ra ân huệ này.
Mùi vị có chút kì quái đúng như Utan đã nói khiến Túc Kỳ phải nhăn mặt.
Chờ cô uống xong hết, bà Ngô Thừa nhận lấy cốc, ngúng nguẩy bước xuống dưới lầu.
Phương Chu Tâm nhân cơ hội cũng đi lên, hai tay khoanh trước ngực, đắc ý mở lời trước:
- Thật vinh dự cho cô khi được mẹ chồng đích thân pha sữa bầu cho uống.
À quên, phải nói điều này, sữa được pha bằng nước lấy từ trong bồn cầu đấy.
Mẹ chồng của cô quả là yêu quý con dâu quá cơ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...