Tan tầm mua thức ăn trở về nhà, Kha Nhất Minh nhìn thấy một người đang lén lút đứng ở dưới lầu nhìn ngó xung quanh. Y nhíu mi lại, hồ nghi một bên đi tới một bên đánh giá người đó, chờ thấy rõ được diện mạo người này thì mới phát hiện bộ dạng nam nhân này so cùng Từ Văn Uyên coi như cũng không thua kém, nhưng là hắn thoạt nhìn không có cảm giác uy nghiêm như Từ Văn Uyên.
Người này vừa nhìn thấy Kha Nhất Minh, lập tức hướng y chạy lại hỏi: “Cậu ở trong tòa nhà này sao?”
Kha Nhất Minh có chút đề phòng nhìn nhìn hắn, sau mới trả lời: “Đúng vậy.”
Nghe Kha Nhất Minh trả lời, nam nhân lập tức lộ ra tươi cười, cũng nói: “Vậy cậu có biết Từ Văn Uyên không?”
Kha Nhất Minh vừa nghe, trong lòng không ngừng bồn chồn, liên tiếp đoán thân phận người này, là địch hay là bạn, vì vậy mà không có trả lời vấn đề của đối phương.
Nam nhân thấy Kha Nhất Minh trầm mặc không nói lời nào, nhạy bén biết được nguyên nhân, vì thế hướng y giải thích: “Ta là bằng hữu của Từ Văn Uyên, hôm nay có việc tìm hắn, nhưng là giống như hắn đang đi vắng.”
Kha Nhất Minh không phải thực tin tưởng như lời hắn nói, sau y suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như đúng vậy, anh có thể gọi thử cho hắn xem.”
“Tôi không gọi, bởi vì tôi muốn cho hắn một bất ngờ nha.” Nam nhân hướng Kha Nhất Minh chớp chớp mắt.
Lúc này, Kha Nhất Minh tâm nhất thời trầm xuống, trực giác nghĩ có phải nam nhân này là tình nhân cũ của Từ Văn Uyên hay không.
“Tùy anh.” Kha Nhất Minh thái độ không tự chủ mà lãnh đạm, sau khi nói xong, nghĩ muốn đi vào trong cao ốc, nhưng lại bị nam nhân ngăn lại.
“Chờ một chút, cậu có biết Từ Văn Uyên khoảng khi nào thì trở về không? Tôi muốn ở đây đợi hắn.”
“Tôi không biết.” Kha Nhất Minh sau khi bỏ lại những lời này, xoay người vội vàng đi vào trong thang máy lên lầu.
“Chuyện gì vậy?”
Không hiểu tại sao lại bị nam nhân khinh bỉ, chỉ có thể nhìn thân ảnh y ly khai, cảm thấy một đầu mờ mịt, nhưng cũng chỉ đành nhún nhún vai.
Ngày thường vừa về tới nhà là bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay, buông ra mấy thứ trong tay, Kha Nhất Minh hoàn toàn không có tâm tư đi làm mấy việc này nữa.
Hiện tại Từ Văn Uyên không làm gì đều trở về nhà, hẳn là không có cơ hội cùng người khác cùng một chỗ, nam nhân dưới lầu kia vô cùng có khả năng là tình nhân lúc trước của Từ Văn Uyên, y biết người này đã là quá khứ, nhưng đáy lòng của y vẫn thật khó chịu, có lẽ còn đặc biệt lưu tâm cùng bất an.
Kha Nhất Minh một mực nghĩ, nam nhân kia vì sao lại tìm tới đây, hắn còn cùng Từ Văn Uyên có liên hệ gì sao? Hay là hắn muốn cùng Từ Văn Uyên quay lại?
Kha Nhất Minh cứ như vậy ngồi trên ghế sofa miên man suy nghĩ, ngay cả đèn đều quên mở, lúc màn đêm buông xuống cả căn phòng đều chìm trong bóng tối thì đại môn truyền tới tiếng vang, y nghe được thanh âm của Từ Văn Uyên.
“Như thế nào không bật đèn? Nhất Minh còn chưa trở về đi?”
Nghe được thanh âm của hắn, Kha Nhất Minh theo bản năng đứng lên muốn đi đón hắn, nhưng y vừa mới đứng lên, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác, y sửng sốt, nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ.
“Tôi ở dưới lầu đợi lâu như vậy, không thấy người nào lên lầu a, đoán chừng còn chưa có trở về đó.”
Thanh âm này Kha Nhất Minh giống như đã từng nghe qua, lúc đèn điện bị người đứng ở cửa bật lên thì y rốt cuộc xác nhận người nói chuyện chính là nam nhân, y vừa mới gặp dưới lầu.
Từ Văn Uyên liếc mắt một cái liền thấy Kha Nhất MInh đứng ở trước sofa.
“Ơ, Nhất Minh em đang ở đây à, như thế nào lại không bật đèn — ”
“A — ”
Thanh âm của Từ Văn Uyên bị người bên cạnh hắn đột nhiên cắt ngang, hắn nghiêng thân vừa nhìn liền thấy được vẻ mặt kinh ngạc của người kia.
“Cậu không phải là người vừa mới ở dưới lầu sao?”
Nam nhân chỉ vào Kha Nhất Minh, khó có thể tin mà hét lên.
“Này, hai người vừa rồi có gặp qua à?” Từ Văn Uyên tầm mắt di chuyển ở trên hai người bọn họ.
“Đúng a, tôi ở dưới lâu chờ cậu thì gặp được y, tôi còn hỏi y về chuyện của cậu nữa, y nói không biết! Tôi còn tưởng rằng y không biết cậu thật!”
“Vậy sao?” Tầm mắt Từ Văn Uyên dừng lại trên người Kha Nhất Minh, sau khi thấy y biểu tình như đang suy nghĩ cái gì đó, mới quay đầu nhìn về nam nhân phía sau nói: “Có lẽ vì cậu khuôn mặt giống như kẻ gian, làm y cảm thấy cậu không thể tin đi.”
“Cái gì nha? Tôi đây mà như kẻ gian thì cậu gọi là gì, cậu mới là đại ác nhân tối gian trá đó!” Nam nhân vừa nghe, nhất thời bất mãn kêu không ngừng.
“Hừ.” Từ Văn Uyên không khách khí cười nhẹ, “Tôi là gian ở trong lòng, cậu là gian biểu hiện cả bên ngoài.”
“Từ Văn Uyên!” Nếu nam nhân có râu, hắn giờ phút này nhất định là tức giận đến dựng hết cả râu lên, trừng mắt nói, “Lần sau cậu đừng hòng tiếp tục nhờ tôi giúp cậu điều tra chuyện gì nữa!”
“Cậu còn thiếu tôi vài cái nhân tình đó, đừng muốn dễ dàng như vậy liền quịt nợ a, thủ đoạn kinh doanh của tôi không tệ, nhưng bản lĩnh đòi nợ mới lợi hại hơn đấy!”
” Từ Văn Uyên — a, tôi thật sự hỏng mất tám kiếp mới kết giao một bằng hữu như cậu — ”
Kha Nhất Minh ở một bên nhìn bọn họ cãi nhau, nghe nghe, y dần hiểu được quan hệ giữa hai người cũng không phải như y nghĩ, nghĩ tới điểm này, y mới cảm giác mình thật là đa tâm mới có thể hoài nghi Từ Văn Uyên.
“Được rồi, Văn Uyên, việc này trước để qua một bên, hiện tại cậu nên giới thiệu tôi với người này chứ?” Tranh cãi đến một nửa, nam nhân hướng Kha Nhất Minh liếc mắt một cái, sau đó nhìn về phía Từ Văn Uyên.
“Y chính là người trong truyền thuyết kia hả? Tôi vì muốn gặp y mà đứng ở dưới lầu đợi gần ba tiếng đó.”
“Đáng đời, ai kêu cậu không mời mà tự đến.” Từ Văn Uyên không khách khí cãi lại, sau đó bước nhanh tới chỗ Kha Nhất Minh.
“Ai bảo cậu không chịu để tôi gặp y, tôi thật sự là nhịn không được mới liền tự mình đến thôi.” Nam nhân đi theo phía sau hắn.
“Tôi không phải đã nói sẽ cho hai người gặp mặt sao?”
“Nhưng tôi đã chờ hai, ba tháng rồi a!”
“Bây giờ không phải là để cậu thấy y à?” Đi đến phía sau Kha Nhất Minh, Từ Văn Uyên ngay trước mặt nam nhân tự nhiên ôm lấy eo Kha Nhất Minh, nghiêm túc giới thiệu: “Nhất Minh, cậu ta là Trình Dịch Hạo, tổn hữu (bạn xấu) mà anh nhận thức ở thời đại học. Em phải cẩn thận hắn nha, hắn không chỉ có khuôn mặt gian mà tâm lại càng gian, thân là luật sư hắn vì muốn thắng vụ kiện mà có thể làm không ít chuyện xấu…”
“Này này, Từ Văn Uyên, cậu cái này gọi là giới thiệu sao? Mắng chửi người còn không khác biệt lắm đó!” Trình Dịch Hạo bất mãn cắt ngang lời của hắn, sau đó hướng Kha Nhất Minh nói: “Cậu đừng nghe hắn a, tôi đây cũng chưa tính là cái gì, hắn mới càng gian trá đó, bề ngoài bộ dạng là con người ngay thắng, trong bụng lại tất cả đều là ý nghĩ xấu xa. Lúc kinh doanh kiếm tiền của người ta, nhất định phải moi ra hết, đến khi người đó ngay cả đế khố (underwear) không có để mặc nữa hắn mới bằng lòng bỏ qua cho.”
Kha Nhất Minh nghe bọn họ nói xấu lẫn nhau, không khỏi nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
“Lại nói, Từ Văn Uyên cậu còn không có hướng tôi giới thiệu đại thánh nhân có thể làm cho cậu thu tâm (kiềm chế tĩnh phóng đáng) nha.”
“Cái gì thánh nhân, cậu nói cái gì đấy?” Từ Văn Uyên lườm hắn một cái.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cư nhiên có thể khiến một nam nhân đến lông tơ cũng phong lưu đa tình như cậu thu tâm, hơn nữa còn chịu thu lưu cậu, một tên xấu xa tội ác tày trời như vậy làm bạn đời, tôi xem cũng chỉ có thánh nhân mới có thể làm được.”
“Trình Dịch Hạo, cậu là muốn tôi hiện tại liền đuổi cậu đi có phải không?”
“Dù gì cậu cũng phải để cho tôi, một khách nhân đường xa mà đến, ăn một bữa cơm chứ?” Trình Dịch Hạo vẻ mặt đáng thương nói.
“Cậu đó, sẽ không cần đâu, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.” Từ Văn Uyên hừ một tiếng.
Trình Dịch Hạo nhìn về phía Kha Nhất Minh, vẻ mặt nghiêm túc: “Vị tiên sinh này, cậu thật sự nghĩ thông chưa? Hiện tại đổi ý còn kịp, cùng loại người không có lương tâm này một chỗ cậu sẽ chịu nhiều đau khổ…”
“Trình Dịch Hạo…” Từ Văn Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, các khớp ngón tay ép đến kêu rắc rắc.
Không quên Từ Văn Uyên từng luyện qua quyền anh, Trình Dịch Hạo thực biết điều mà dừng lại.
Kha Nhất Minh mỉm cười nhìn bọn họ không ngừng ồn ào, tuy rằng bọn họ nói xấu đối phương, nhưng là nhìn ra được cảm tình thật ra khá thân thiết, tình bằng hữu như vậy, y luôn muốn nhưng vẫn khổ là tìm không được.
Bờ vai của y bị Từ Văn Uyên nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó, Từ Văn Uyên trước hướng y cười nhẹ một chút mới hướng Trình Dịch Hạo nói: “Này, cậu thấy chưa, y chính là Kha Nhất Minh, là người làm tôi vừa gặp đã yêu rồi.”
Lời nói của Từ Văn Uyên làm Kha Nhất Minh không khỏi phải nhìn về phía hắn, y cho tới giờ cũng chưa rõ lúc trước Từ Văn Uyên vì sao lại yêu y, bây giờ nghe thấy hắn nói như thế trong lòng bỗng thấy vừa chua xót vừa cảm động. Hắn thực là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt liền yêu thích y sao? Đúng rồi, nhớ rõ hắn từng nói qua, lúc ở quán bar, người mà hắn nhìn không phải Thiếu Hoa, mà là y…
“Xin chào.” Trình Dịch Hạo cười hướng y gật gật đầu, sau đó như nghĩ tới điều gì nói: “Kỳ thực, tôi cảm thấy trước giống như đã gặp qua cậu ở đâu đó rồi.”
“Hai người là đã gặp qua a.” Từ Văn Uyên cười, “Tôi có lần đi cùng cậu đến quán bar thì người bị tôi nhìn đến tức giận, rồi mới tới tính sổ với tôi, người đó chính là Nhất Minh.”
“Hả?” Trình Dịch Hạo trừng lớn mắt, “A, không thể nào?”
Bị hắn trừng đến không được tự nhiên, Kha Nhất Minh ra vẻ tức giận sau khi liếc mắt Từ Văn Uyên một cái thì xấu hổ cúi đầu.
“Kia chẳng lẽ là…. cậu ngay từ đầu đã định….” Trình Dịch Hạo tỉnh ngộ chỉ chỉ Từ Văn Uyên rồi lại nhìn nhìn Kha Nhất Minh.
Từ Văn Uyên hướng hắn gật đầu, thừa nhận.
“Qủa nhiên, Văn Uyên, cậu là một tên tâm cơ thâm trọng a.” Đây là kết luận của Trình Dịch Hạo, một người bạn tốt nhiều năm của hắn.
“Tôi chỉ là muốn có được điều tôi muốn thôi.” Từ Văn Uyên cúi đầu muốn hôn lên mặt Kha Nhất Minh, lại bị y đỏ mặt tránh đi, sau đó lại bị hung hăng trừng một cái.
“Hai người cũng chưa ăn cơm chiều đi, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ, thật có lỗi phải chờ hơi lâu chút.”
Đã là buổi tối, bụng truyền lại cảm giác đói, lúc này mới nhớ tới bọn họ cũng chưa ăn bữa tối, Kha Nhất Minh sau khi nói xong thì đi vào phòng bếp.
“Oa, y còn biết làm cơm a?” Cùng Từ Văn Uyên đều bảo trì quan điểm quân tử xa nhà bếp, Trình dịch Hạo vẻ mặt kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng đêm nay không phải đi nhà hàng thì cũng là gọi người đưa tới chứ.”
“Lúc đầu tôi cũng rất kinh ngạc.” Từ Văn Uyên nhún nhún vai.
Lúc biết được Kha Nhất Minh biết nấu cơm thì hắn giật mình cả buổi, bằng hữu bên cạnh cho dù là nữ cũng đều một thái độ kiên quyết không xuống phòng bếp, ở trong quan niệm của bọn họ chỉ có đầu bếp mới có thể làm việc đó, người bình thường hẳn là không làm tốt được, nhưng mà tay nghề Kha Nhất Minh hoàn toàn có thể so sánh với đầu bếp. Kha Nhất Minh giải thích là mẹ y mất sớm, nhà bọn họ toàn bộ ba người đều là nam giới, cha thì phải đi làm, anh trai cần chuyên tâm thi cử, cho nên mấy việc trong nhà đều rơi xuống đầu y, dần dà thành thói quen. Hơn nữa tựa hồ bởi vì còn nhỏ liền mất đi mẹ, bên người đều là nam giới, tính hướng của Kha Nhất Minh mới dần dần có thể chuyển biến, cuối cùng biến thành Gay.
“Văn Uyên, tuy rằng nguyên lai vẫn là không tin được, nhưng sau tận mắt nhìn thấy, tôi mới biết được cậu thực sự đã yêu y.” Trình Dịch Hạo đặt mông ngồi xuống ghế sofa.
“Tôi lúc trước cũng nghĩ đến chuyện này sẽ không phát sinh trên người mình.” Từ Văn Uyên theo đó ngồi xuống, “Hiện tại mới biết được việc này không có tuyệt đối.”
“Khi cậu nhìn y cậu có phát hiện ánh mắt mình ra sao không?” Trình Dịch Hạo cười cười chỉ vào hắn.
“Cái gì?”
“Là loại thâm tình ngay cả tôi cũng không ngờ đến.”
Từ Văn Uyên thản nhiên cười, vui vẻ nhận những lời này của Trình Dịch Hạo.
Nhìn thấy hắn như vậy, Trình Dịch Hạo hiểu được hắn sau này thật sự không thể tiếp tục lôi kéo Từ Văn Uyên ra ngoài ăn chơi trác táng rồi, chúc phúc hắn đồng thời cũng có một tia cô đơn, bởi vì từ nay về sau, liền thực sự chỉ còn lại một mình hắn không tìm được chân ái a. Bất quá, tự do tự tại cũng không có gì không tốt, hắn không nhất định thích hợp bị trói buộc ở đâu đâu.
Lúc ăn cơm, Trình Dịch Hạo bỏ qua Từ Văn Uyên luôn luôn hướng hắn quét tới ánh mắt xem thường, không ngừng nói với Kha Nhất Minh mấy chuyện trước kia của bọn họ.
“Ha ha, cậu có biết trước kia ở trường, Văn Uyên bị mọi người gọi là gì không? Gọi là sát thủ nữ nhân đó! Nữ nhân thấy hắn phải nói là điên cuồng, trước tấn công sau bổ nhào muốn được làm bạn gái hắn. Ha ha, nam sinh trong trường đều hận hắn muốn chết, đều có ý nguyền rủa hắn sớm một chút liệt dương. Nhưng là bọn họ toàn bộ đều không nghĩ tới, Từ Văn Uyên không thích nữ nhân mà yêu thích nam nhân.”
“Cậu có biết ở trong trường khi mọi người biết tính hướng của hắn thì phản ứng sao không? Ha ha, lại càng buồn cười hơn, thế nhưng có thể ngay cả nam nhân đều xông tới, các nữ nhân thì thề nhất định sẽ làm hắn chuyển biến tính hướng thích nữ nhân. Từ Văn Uyên này, thật không biết trên người hắn có phải là tỏa ra cái gì hay không, như thế nào mọi người vừa thấy hắn hai mắt liền tỏa sáng rồi.”
“Sau này mở công ty, cũng không biết dùng thủ đoạn gì phát triển như diều gặp gió, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Cậu cũng biết, người thành danh chuyện phiền toái liền gặp một đống, sau này sự nghiệp thành công, một đại đội nghĩ cùng hắn kết giao quan hệ, muốn đem con gái gả cho hắn đó. Hắn bị loại chuyện này làm cho phiền não, một hôm, tại một yến hội lớn kéo qua nam nhân bên cạnh ngay trước mặt toàn bộ phóng viên cùng tân khách cứ như vậy vừa hôn vừa đùa giỡn, tôi thật sự cười muốn chết, lúc ấy mọi người ở đó tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không có một người nói chuyện. Mà nam nhân bị hắn hôn lại có thể vẻ mặt hưởng thụ hơn nữa còn chân nhuyễn mà ôm lấy hắn! Ha ha!”
“Bạn giường tên gia hỏa này cũng chưa từng gián đoạn qua, lâu nhất cũng chỉ duy trì được ba tháng mà thôi. Người cùng hắn một chỗ đều nói hắn lúc chơi đùa thì rất nghiêm túc, sau khi chia tay liền tuyệt đối vô tình, căn bản sẽ không cùng bọn họ có bất kỳ liên hệ nào, thậm chí lúc gặp lại cũng hoàn toàn không nhớ rõ diện mạo đối phương. Tôi cũng nghĩ a, loại tảng đá tính cách gần như gàn dở như gia hỏa này sẽ không có khả năng thay đổi, làm sao có người có thể làm lung lay tâm của một tảng đá chứ. Nhưng là, Nhất Minh, thế nhưng hắn lại yêu cậu, còn yêu đến chân thành như vậy, còn nói với tôi sau này trừ cậu ra sẽ không chạm vào bất kì ai khác… Cậu có biết tôi nghe hắn nói như vậy phản ứng sao không? Tôi căn bẳn là không tin được a, còn tưởng rằng hắn là nói giỡn thôi, cho đến tận hôm nay nhìn thấy cậu.”
Trình Dịch Hạo chậm rãi dừng tiếng cười, nhìn Kha Nhất Minh, nghiêm túc nói: “Tên phôi gia hỏa (tên vô lại) này sau này liền giao cho cậu quản giáo, không cần tiếp tục để cho hắn đi ra ngoài thương thiên hại lí a.”
Kha Nhất Minh không nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng cái gì cũng đều rõ, quả nhiên như hắn từ đầu đã nghĩ, cho dù bọn họ vừa gặp liền cãi nhau nhưng đều quan tâm lẫn nhau, bọn họ chính là bằng hữu chân chính.
“Cậu đó, hảo hảo quản chính mình đi, còn ở đó nói xấu tôi, cậu đừng quên bản thân cũng là một tên đại tình thánh đấy.” Từ Văn Uyên đã sớm bất mãn khẽ hừ, chua ngoa châm biếm hắn.
Trình Dịch Hạo đương nhiên lập tức liền mắng lại, kế tiếp, bọn họ lại bắt đầu ầm ĩ không ngừng. Kha Nhất Minh ở một bên cười, không có ý can ngăn gì, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói, cảm thụ căn phòng luôn yên tĩnh tạm thời xuất hiện náo nhiệt.
Từ Văn Uyên sau khi tắm rửa xong đi ra, thấy Kha Nhất Minh ngồi ở ban công đang nắm điện thoại của mình ngẩn người.
Từ Văn Uyên dùng khăn lau khô mái tóc ẩm ướt rồi tiến tới đặt đầu lên bả vai y, ngồi ở phía sau Kha Nhất Minh đem y ôm lấy, sau đó ghé vào lỗ tai y thổi hơi.
“Đã trễ thế này, gọi điện cho ai đấy?”
Trình Dịch Hạo một mực ở lại chỗ bọn họ đến tận mười giờ tối mới bị Từ Văn Uyên nghiêm mặt đuổi đi, rốt cuộc cũng cho bọn họ thời gian riêng tư cũng yên tĩnh.
Kha Nhất Minh nghiêng mặt qua nhìn hắn, thấy mái tóc ướt của hắn vẫn đang không ngừng nhỏ nước, nhíu mi cầm qua khăn mặt giúp hắn lau tóc.
“Không gọi ai cả, chỉ gửi cho Thiếu Hoa tin nhắn.”
“Cái gì?” Từ Văn Uyên ánh mắt chợt lóe.
Biết hắn là không thoải mái, Kha Nhất Minh hướng hắn giải thích: “Em chỉ là nói cho cậu ấy biết, hiện tại thật sự rất tốt, để cậu ấy không cần lo lắng.”
Vừa nghe xong, Từ Văn Uyên mới thấy yên lòng.
Hắn hỏi: “Cậu ta gửi em tin hồi âm chưa?”
“Vẫn chưa.” Kha Nhất Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại y vừa đặt một bên bỗng vang lên, y buông khăn mặt trong tay rồi vội nhìn, không lâu sau, y lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Từ Văn Uyên liền sáp lại nhìn, chỉ thấy trên màn hình điện thoại chỉ hiện một hàng chữ ngắn:
“Nhất Minh, chúc anh hạnh phúc.”
“Như vậy, đã tốt hơn chưa?” Từ Văn Uyên lấy điện thoại trong tay y để ở một bên, sau đó đem y áp lên trên ghế.
“Sao?”
“Em có thể yên tâm rồi đi?”
Kha Nhất Minh sửng sốt, sau khẽ cười: “Ừ.”
Lúc này, sẽ không còn có bất cứ chút do dự nào, y muốn hướng tới con đường hạnh phúc của mình, không còn mê hoặc cùng bất an.
Ánh mắt Từ Văn Uyên trở nên càng ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi y, dần dần làm nụ hôn sâu sắc hơn, khiến bọn họ cùng đắm chìm trong sự dịu dàng động lòng người.
Ánh trăng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, ánh sáng nhu hòa chiếu khắp nơi.
Đêm, vẫn còn rất dài, đêm nay xem ra, lại là một đêm không ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...