Trong căn phòng tối, giọng nói ồm ồm cất lên đầy tức giận:
- Mẹ kiếp, lũ ăn hại, tao đã bảo thằng ranh đó khoảng hai mươi mấy tuổi nên cứ bắn vào những tên khoảng tuổi nó tại sao chúng mày lại xả đạn lung tung? Cút đi... cút hết ra ngoài cho tao!
Hai tên sát thủ (từ cuộc ám sát ở biệt thự Trần Hùng trở về) sau khi nghe chủ nhân trách mắng thì nhanh chóng lui ra ngoài, lúc này từ phía trong góc tối một gã đàn ông hơn 40 tuổi lên tiếng, hắn ngồi ghế đối diện với gã đàn ông 50 tuổi vừa lên tiếng lúc nảy.
- Anh Tôn không cần tức giận làm gì, cả tổ chức đều không ai biết mặt lão đại băng đảng Killer thì ám sát quái gì được? Tôi đã bảo anh không cần nóng vội nhưng anh lại không nghe tôi, nếu thằng ranh đó mà biết anh cho người ám sát nó thì chắc chắn đầu anh lìa ngay tại chỗ.
Lão Tôn nghe gã Chad (tên có nghĩa là chiến trường, chiến binh) nói xong, gương mặt bắt đầu lo lắng:
- Vậy...
- Cứ từ từ đã, chúng ta nên có một kế hoạch hoàn mỹ trước khi hành động, bắt đầu từ cận vệ của tên Jonh, chẳng phải hắn đã cung cấp thông tin vị lão đại của chúng ta sẽ có mặc ở buổi tiệc Trần Hùng đó sao?
Kết thúc câu nói của gã Chad thì cả hai phá lên cười, tiếng cười vang lên một cách nham hiểm cho âm mưu thâm độc nào đó rồi tan vào bóng tối.
***
Biệt thự Lâm gia:
6h sáng:
Đôi chân trần trắng noãn bước đi nhẹ nhàng trên hành lang tầng 2, trên người là chiếc váy lụa màu trắng ngang gối, Hạ Băng đang tiến xuống cầu thang.
Ở đại sảnh, Lâm Hưng Đường ngồi trên sofa, chân gác chéo vẻ quý tộc, gương mặt uy nghiêm lên tiếng nhìn hai vị cảnh sát đang lấy lời khai về vụ ám sát tại biệt thự của chủ tịch tập đoàn K:
- Thật sự tôi cũng không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mặt những tên sát thủ, tối qua quả thật quá hỗn loạn tôi và con gái mình cũng suýt bị giết chết, hiện tại con gái tôi vẫn còn rất hoảng sợ, tôi nghĩ mình không giúp được gì cho các anh rồi.
- Làm phiền rồi ông Lâm, nếu nhớ ra được điều gì về sự việc hôm qua, hi vọng ông sẽ cung cấp thông tin cho chúng tôi, chào ông.
Một trong hai vị cảnh sát lên tiếng rồi cùng nhau rời đi.
Hai vị cảnh sát đã đi khỏi, lúc này Hạ Băng từ trên cầu thang bước xuống, nhỏ lấy tóc che đi vết bầm rồi tiến đến chỗ cha mình. Lâm Hưng Đường nhìn thấy con gái, ông lên tiếng:
- Con ổn chứ?
- Câu này tôi nên hỏi ông mới phải, ông ổn không?
Nhỏ lạnh lùng nói, ngồi xuống đối diện cha mình.
- Con lo cho ta sao?
- Không hề, ông thật biết tưởng tượng.
- Con chẳng bao giờ nói những lời dễ nghe với ta.
- Vì ông không đáng được đối xử tử tế.
- Con...
Ông thở hắt rồi đứng dậy:
- Ta không muốn nói thêm với con câu nào nữa, 1 tuần nữa con buộc phải đến tập đoàn nếu không con đừng hối hận.
Lâm Hưng Đường đã đi khỏi, gương mặt nhỏ trở nên lạnh tanh rồi tiến vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, nhỏ ngồi xuống ghế cầm nĩa lên ăn thức ăn mà giúp việc đã dọn sẵn, một cô giúp việc trẻ tuổi tiến gần nhỏ rồi lên tiếng:
- Có cần gọi cậu Leon xuống ăn sáng không cô chủ?
Nhỏ ngước mắt nhìn cô giúp việc, gương mặt hí hửng ai nhìn cũng đều biết cô ta rất thích Leon, Hạ Băng khẽ gật đầu cho qua chuyện rồi tiếp tục ăn, cô giúp việc mỉn cười nhanh chóng bước lên cầu thang.
Đi đến căn phòng cuối dãy hành lang tầng 2, cô ta gõ nhẹ cửa, một lúc sau cánh cửa mở ra, Leon đứng trước mặt khiến cô giúp việc đỏ mặt, giọng nói thẹn thùng:
- Anh Leon... cô chủ gọi anh xuống ăn sáng.
- Cô chủ?
Cậu lặp lại như để chắc chắn.
- Dạ phải- cô ta thì thào nói, đầu khẽ gật.
- Tôi sẽ xuống sau.
Nói xong cậu đóng cửa một cách lạnh lùng, với cậu phụ nữ thật chán gét.
Leon bước vào phòng ăn đúng lúc nhỏ vừa ăn xong, nhỏ dùng khăn lau miệng rồi đứng dậy bước ra ngoài. Leon nhìn dĩa thức ăn của nhỏ, nó chỉ vơi đi một ít rồi ngồi xuống, cô giúp việc ban nảy nhanh chóng đem dĩa thức ăn sáng mới đặt trước mặt cậu, đôi mắt cô ta nhìn cậu thật trìu mến rồi mỉn cười thân thiện:
- Anh Leon, chúc anh ngon miệng.
- Thật ra không cần phiền cô như vậy, tôi ăn nó được rồi- cậu đẩy dĩa thức ăn mới ra rồi kéo dĩa thức ăn thừa của Hạ Băng lại trước mặt, cô giúp việc trợn mắt nhanh chóng lên tiếng:
- Cô chủ không ra lệnh nữa, anh không cần thiết phải như vậy...
Leon chen ngang:
- Là tự tôi muốn ăn.
Dứt lời cậu cầm nĩa lên ăn, cô giúp việc im lặng nhìn cậu, cô ta không hiểu trong đầu cậu đang nghĩ gì nữa.
Thật ra, từ ngày trở thành lão đại của một băng đảng sát thủ mọi thứ với cậu đều phải cẩn trọng nếu như không muốn chết mà không rõ nguyên nhân, ăn thức ăn thừa của Hạ Băng chỉ để ngừa bị hạ độc, trước khi gặp nhỏ cậu đều dùng thiết bị được tổ chức chế ra để kiểm tra thức ăn nhưng bây giờ có lẻ không cần thiết nữa.
***
Vài ngày trôi qua trong bình yên và nhỏ chưa hề nghĩ chút nào về lời nói của cha mình, nhỏ cứ để mặc. Trong phòng tối, trên thành cửa sổ lớn, nhỏ dựa đầu vào khung cửa, đầu óc bắt đầu mông lung, chợt...
Tí tách, mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước mưa trong suốt rơi đều xuống bên ngoài cửa sổ, nhỏ mở cửa ra rồi đưa tay hứng lấy nước mưa, nhỏ nhớ đến đêm Alex mất cũng là một đêm mưa, đêm mưa thật buồn, thật lạnh lẽo chỉ là đêm mưa hôm nay bình yên đến lạ, không hiểu tại sao bắt đầu từ khi nào nhỏ chợt rất gét mưa, chẳng phải đêm mưa là đêm mang người nhỏ yêu rời xa nhỏ hay sao?
- Con đang nhớ đến Alex?
Giọng nói uy quyền cất lên, nhỏ không trả lời cũng không quay lại nhưng đủ biết là ai.
- Có những chuyện cần phải buông bỏ không nên cố chấp giữ lại đều đó chỉ khiến con đau lòng thôi, con thấy Leon thế nào? Cậu ta rất khá phải không? Đêm ta bị ám sát là cậu ta đã đỡ thay ta một nhát dao, võ thuật cậu ta khá giỏi nên khi giao con cho cậu ta bảo vệ, ta rất an tâm.
- Trong đầu ông đang toan tính gì vậy?
Nhỏ không trả lời mà hỏi ngược lại ông, giọng nhỏ vẫn đều đều và nhẹ tênh.
- Con đang muốn hỏi ta về điều gì?
- Alex, cái chết của anh ấy?
Nhỏ quay lại, nhìn vào ông, đôi mắt trống rỗng không rõ cảm xúc, Lâm Hưng Đường im lặng nhìn con gái, ông không muốn trả lời.
- Ông có thể nói dối mà? Sao lại không thể trả lời?
- Ta...
Ông ngập ngừng rồi lên tiếng như đã ngầm thừa nhận:
- Nếu con đến tập đoàn làm việc, ta sẽ cho con biết lí do.
Nhỏ không trả lời mà bước xuống nền sàn gỗ, mở đèn lên, để ánh sáng chiếu khắp căn phòng, nhỏ nhìn cha mình rồi lên tiếng:
- Tôi thích bóng tối hơn ánh sáng nhưng lúc này tôi thật muốn dùng ánh sáng này để nhìn rõ ông hơn, nếu có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông thì thật tốt.
- Đến một ngày nào đó, có thể con sẽ biết nhưng đến lúc đó chắc ta đã không còn.
- Vậy còn mẹ của tôi? Lí do cái chết của bà ấy?
- Vẫn là câu nói ấy, thực hiện những điều ta nói ta sẽ nói cho con biết, con hãy xem nó như giao kèo của ta với con, muốn biết bí mật của ta thì hãy thực hiện điều ta nói, đến đấy ta đợi con.
Lâm Hưng Đường bước ra ngoài, nhỏ nhíu mày nhìn xung quanh phòng, ánh sáng này thật khó chịu.
Ở một góc phòng tối khác, Leon đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa vang dội bên tai cậu thật yên bình, ký ức thuở nhỏ được nhớ đến:
Nhiều năm trước, nước Mỹ:
Trong căn phòng trắng xóa đầy ánh sáng của đèn điện, cậu bé với gương mặt bầu bỉnh đáng yêu ngồi trên chiếc giường lớn, tay được chuyền nước dinh dưỡng, đôi mắt đen đặc to tròn nhìn ra bầu trời đêm từ cửa sổ, mưa đang rơi tí tách khiến không khí cũng trở nên se lạnh, một người đàn ông bước vào mỉn cười xoa đầu cậu bé:
- Ổn chứ con trai?
- Vâng, con rất ổn thưa ba- cậu bé cười mỉn nhìn cha mình, ánh mắt chứa chan niềm vui nhưng cũng phải, đã rất lâu cậu mới được nhìn thấy cha mình cơ mà. Người đàn ông nhìn con trai, đôi mắt ôn nhu nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là nổi lo lắng cho đứa con bị bệnh tim.
- Ngày mai con phẩu thuật rồi nhỉ? Có sợ hay không?
- Con không sợ đâu, chẳng phải họ sẽ tiêm thuốc mê sao? Chỉ cần không đau thì con sẽ không sợ- cậu bé vẫn giữ nụ cười trên môi, Đinh Minh Quân vuốt đầu con trai, giọng âu yếm:
- Con trai ba thật ngoan, khi nào sức khỏe con ổn định, ba sẽ nói với nội đón con về nước.
- Thật sao ba? Thích thật.
Cậu bé wow lên sung sướng một lúc rồi trở nên trầm mặc:
- Nhưng lỡ con không khỏe thì sao hả ba? Lỡ con không phẫu thuật...
Cậu bé chưa nói hết đã bị cha mình cắt ngang:
- Sẽ không có chuyện đó đâu con trai, chúng ta lập giao kèo nhé? Nếu như cuộc phẫu thuật này thành công ba sẽ thực hiện mọi điều con muốn, thế nào?
- Vâng, nếu vậy thì con muốn được gặp mẹ, gặp anh hai nữa, còn muốn gặp ba mỗi ngày.
Sau câu nói của con trai, gương mặt Minh Quân thoáng nét buồn nhưng lại vờ mỉn cười.
Trở về thực tại, cậu không ngờ rằng lần gặp mặt ấy là lần gặp cuối cùng cậu nhìn thấy ba mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...