– A… !
Một tiếng hét chói tai vang lên, âm cuối còn chưa nói hết thì Lăng Tranh đã từ trong bếp vọt ra, trên tay còn cầm theo cái chảo có cán.
[=))]
– Có chuyện gì ? – hắn cầm chảo có cán hoa văn, ánh mắt lộ vẻ đề phòng.
– Tần Vanh trên TV kìa. – Lăng Tiểu Tranh trừng mắt chỉ vào màn hình TV.
Lăng Tranh cảm thấy điên tiết, căm giận cầm muỗng canh gõ lên đầu nàng.
– Có cái gì mà ngạc nhiên, tên kia không phải suốt ngày lên TV sao ?
Lăng Tiểu Tranh chu môi, che đầu.
– Ta làm sao biết, trước kia có xem TV đâu.
Lăng Tranh như hoa mắt, không nhìn người trước mặt, xoay người bỏ đi. Lăng Tiểu Tranh đang ngồi trên sô pha trưng ra một mặt hoa si.
Trên TV đang phát buổi phỏng vấn hôm nay, chuyên đề lần này bọn họ nhắm vào vụ án, hỏi Tần Vanh vài đầu mối rồi quay chụp hiện trường, đem toàn bộ vụ án quay lại.
– Ca, ngươi xem, là ngươi nha.
Lăng Tiểu Tranh không phải cảnh sát nhưng đôi lúc ánh mắt nàng cũng rất nghiêm túc.
Lăng Tranh chăm chú xem, thật đúng là, tại hiện trường có mình và Tiểu Lưu không biết đang nói cái gì, cũng không biết thời điểm đi vào đều bị chụp lại.
– Nữ hài tử đáng thương. – phát đến cảnh gia đình nạn nhân khóc lóc, Lăng Tiểu Tranh bĩu môi nói.
Lăng Tranh bưng thức ăn ra.
– Ngươi xem hiện tại nàng chỉ còn lại thi thể.
– Mụ mụ của nàng đâu.
– Được đưa vào bệnh viện rồi. – Lăng Tranh đưa chén đũa cho nàng – Ăn cơm.
Lăng Tiểu Tranh rầu rĩ không vui xúc cơm.
– Người ta đã gặp chuyện khó vượt qua như vậy còn quay lại, không nghĩ đến cảm thụ của người nhà của nạn nhân sao.
– Truyền thông đều là như vậy, không thì làm thế nào làm cho người khác thương tâm cho gia đình người bị hại ?
Lăng Tiểu Tranh liếc hắn.
Màn hình chuyển cảnh, Lăng Tiểu Tranh chỉ nhìn một cái liền kích động.
– Ca, ngươi được lên TV mà không nói a ?
Lăng Tranh ghét bỏ, xê dịch xa nàng một chút. Cảm xúc chuyển biến thật quá nhanh.
– Mới buổi sáng nhận phỏng vấn, ta cũng không biết khi nào được chiếu.
– Điều quan trọng như vậy sao ngươi không hỏi?
– Quan trọng ở chỗ nào chứ?
– Sớm biết ta đã ghi lại. – Lăng Tiểu Tranh bỏ chén đũa xuống, oán niệm đi lấy điện thoại chụp lại màn hình – Không biết khi nào mới phát lại ?
Lăng Tranh nhún vai tỏ vẻ ‘ta nào biết được’.
– Ai, ca, ngươi cùng Tần Vanh phỏng vấn với nhau?
– Ân.
– Nga nga nga.
Biên tập như nghe thấy câu hỏi của nàng, cảnh kế tiếp là hình ảnh hai người ngồi song song với nhau trên sô pha.
– Ngươi giống như lão đại với tiểu quái.
– Hai người các ngươi chẳng phải rất quen thuộc sao?
Lăng Tranh khó hiểu.
– Ngươi nhìn đâu mà thấy vậy?
– Đều được lên TV a!
– Ta còn cùng thi thể người chết lên TV.
[Ape: đỡ không nổi tiểu Tranh rồi~ =)))))))) ]
Lăng Tiểu Tranh: ………
Lăng Tiểu Tranh dịch mông tránh xa lão ca, nũng nịu nói.
– Ca~~~
Lăng Tranh làm bộ không hiểu, thừa biết nàng muốn gì, lúc này mới lấy trong túi ra tấm ảnh có chữ ký đưa cho nàng.
– A…!!
Lại một tiếng hét chói tai, Lăng Tranh cảm thấy thật có lỗi với hàng xóm.
Lăng Tiểu Tranh cho hắn một cái ôm.
– Ca, ngươi thật sự so với ca còn tốt hơn.
Lăng Tranh không nói gì.
“Vốn dĩ ta là ca của ngươi!!!”
Bọn họ xem đến lúc kết thúc, cuối cùng Tần Vanh trước màn ảnh tổng kết vụ án rồi cho lời cảnh giác đến xã hội.
– … Hi vọng mọi người có thể cẩn thận hơn, tận lực tránh việc ra ngoài một mình vào ban đêm, nhất là những thiếu nữ trẻ tuổi, càng phải có ý thức tự bảo vệ bản thân. Nếu nhất định phải đi vào ban đêm, hãy đi cùng người khác, cũng đừng chọn đường hoang vắng, không nên cùng người lạ trò chuyện……..
– Nghe chưa. Đây chính là do thần tượng của ngươi nói. – Lăng Tranh không quên giáo dục muội muội.
Lăng Tiểu Tranh chột dạ đáp lời.
– Biết rồi, ta hiện tại cũng không còn về muộn nữa…. Ta đi rửa chén !
Lăng Tiểu Tranh rửa chén, đợi nàng đinh linh lạch cạch rửa xong thì TV cũng chuyển sang tiết mục khác.
Lăng Tranh đang cắn một ngụm táo, cắn một hồi lại không biết nghĩ gì, yên lặng thả xuống.
Lăng Tiểu Tranh cho rằng hắn ngại táo chua nên không ăn, trực tiếp cầm lấy rồi cắn.
– Như thế nào cắn rồi không chịu ăn ? Jobs* sao ?
[*Jobs: công việc. Này là tác giả dùng nhé!]
Lăng Tranh đợi nàng nuốt xuống mới nói.
– Sáng nay ta sờ thi thể.
Lăng Tiểu Tranh bay vọt vào WC.
– Sớm a.
Hôm sau đi làm, Lăng Tranh đụng phải Tần Vanh tại bãi đỗ xe, đối phương chủ động chào hỏi hắn.
– Tần cảnh đến sớm vậy ư?
– Tối hôm qua có xem tiết mục đó không?
– Có xem, không nghĩ đến hiệu suất của đài truyền hình cao đến thế.
Hai người song song đi vào trong cục, Lăng Tranh nhìn đến tờ báo trong tay Tần Vanh.
– Là báo hôm qua sao? Cho ta mượn xem chút được không ?
— đã xác nhận thân phận của nam nhân trung niên lõa tử thuê phòng.
— nhân viên phân cục Công vụ Hệ bản thị Chính phủ cho biết, những vết roi khả nghi phát hiện trên người nạn nhân, nghi là bị ngược đãi đến chết.
– Hiện tại năng lực đồn thổi của giới truyền thông càng ngày càng mạnh, ngồi ở phòng máy lạnh mà có thể phá án, một nghi ngờ có thể làm sáng tỏ mọi việc. – hắn vừa đi vừa xem, nhìn đến ảnh chụp, mày nhíu lại càng chặt.
Ngày đó nhìn thấy Trần thái thái khóc đến mức mặt đều khó xem, cô con gái tuổi nhỏ rụt rè trốn trong lòng nàng, tuy rằng đôi mắt ráo hoảnh nhưng sự sợ hãi cùng cảm xúc bất an đều có thể nhìn thấy, chỉ cần nhìn hình trên báo cũng có thể cảm nhận được.
– Phóng viên này, càng ngày càng quá phận. – Lăng Tranh phẫn nộ nói – Bọn họ không biết rằng khi bọn họ vô trách nhiệm viết loạn như vậy sẽ làm cho người nhà nạn nhân bị ảnh hưởng lớn sao ?
– Nếu như ngươi đã nói thế, cảnh sát cũng có thể tổ chức họp báo để cùng bọn họ làm sáng tỏ vụ này. – Tần Vanh xen vào.
Lăng Tranh ngẩng đầu.
– Có thể chứ ?
– Đương nhiên.
– Kia.. đành làm phiền ngươi vậy.
– Ngươi cần làm sáng tỏ điều gì ?
– Người chết không phải bị ngược đãi đến chết.
– Thế nguyên nhân tử vong là ?
– Bệnh tim đột ngột phát tác.
Tần Vanh sáng tỏ, gật gật đầu.
– Còn có phải thanh minh một chút, nạn nhân lúc còn sống không có bị xâm phạm, vết thương trên người cũng chưa xác định được là do thứ gì gây ra….
– Tận lực ngụy trang thành một cái hiện trường, tử vong ngoài ý muốn phải không ?
– Ta nói tất cả đều là sự thật, chỉ là biểu đạt không được uyển chuyển. Người đã không còn, càng không thể khiến người nhà của hắn lưng đeo thêm phiền toái, nhất là tiểu hài tử.
– Nhìn không ra, Lăng cảnh quan khiến tội phạm nghe tin đã sợ muốn chết lại có thể suy nghĩ cho người khác.
Lăng Tranh không nghĩ đến y sẽ nói như vậy, ngượng ngùng cười cười.
– Ngươi cũng nói quá khoa trương rồi, chỉ là nhân chi thường tình mà thôi.
– Ta biết, ta sẽ tận lực. Nếu án có manh mối mới, làm ơn nói cho ta biết, ta sẽ liên hệ tốt với bên truyền thông.
Lăng Tranh rũ mắt.
– Tần cảnh phá lệ quan tâm vụ án này a.
– Ngươi cũng biết vụ này đang là đề tài nóng, nếu truyền thông sơ sẩy loạn đăng tin cũng sẽ đem đến kết cục như hôm nay.
Lăng Tranh gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
– Về chuyện kia, đành phải nhờ vào Tần cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...