Vu Sính Đình không biết mình có cần phải ở lại nữa hay không. Sau khi nghe Liêu Hải Lâm nói, cô mới quyết định chủ động đến quân khu làm lành mối quan hệ với Phùng Mộ Huân, nhưng anh ngoài né tránh thì chỉ có lạnh lùng. Căn bản là anh không cho cô cơ hội nói chuyện. Trong tiềm thức, cô biết kiểu cố lấy lòng như thế này là không cần thiết.
Buổi tối, Vu Sính Đình nằm một mình trên giường, gần như tron thư thế cuộn tròn mình. Cô cảm nhận được mùi của Phùng Mộ Huân quanh gối, mùi hương đầy nam tính. Không thể không nói, mấy ngày không có Phùng Mộ Huân, cô rất không quen. Trước đây, dù có lúc hai người không thể ở cạnh nhau lâu, nửa đêm Phùng Mộ Huân mới về, anh sẽ lẳng lặng từ phía sau kéo cô vào lòng, cúi đầu thì thầm với cô hoặc khẽ gọi tên cô. Giờ đây, tỉnh lại chẳng nhìn thấy bóng dáng anh, nghĩ vậy, Vu Sính Đình cuộn chăn lại, vùi mình vào ổ chăn, trong lòng vô cùng buồn tủi.
Sáng sớm, Vu Sính Đình đến công ty với hai mắt thâm quầng. Xế chiều, công ty mở đại hội cổ đông, cô báo qua kế hoạch sơ bộ cho lần hợp tác với công ty Hâm Thịnh. Rốt cuộc Vu Sính Đình cũng có thể tạo chỗ đứng vững chắc cho mình, các cổ đông cũng không gây khó dễ cho cô như trước nữa. Trước hôm đi một ngày, Hứa Diễn Thần lấy danh nghĩa công việc mà đề nghị Vu Sính Đình tiễn anh ta.
Sau khi ăn xong, trợ lý của Hứa Diễn Thần đưa hai người đi lòng vòng, còn đi qua cả trường mẫu giáo Vu Sính Đình từng học. Hai người cùng hồi tưởng lại rất nhiều hồi ức.
Lúc đưa Vu Sính Đình về công ty, đột nhiên Hứa Diễn Thần hỏi: “Đình Đình, anh hỏi em một chuyện, anh bảo Hân Nhiên tặng cho em căn hộ đó, sao em không nhận?”
Vu Sính Đình cười cười, giải thích: “Tại sao em phải nhận? Hơn nữa em lại không quá cần nó. Đó là thành quả anh khổ cực mới có được, em nhận không thì đúng là không phải. Cho nên anh cứ giữ lấy đi, dựa theo chiều hướng giá nhà ở Bắc Kinh tăng như bây giờ, thì chắc tầm bốn năm nữa có thể lên đến mấy trăm vạn ấy chứ. Mà thật ra lúc đó anh không nên giao chuyện này cho Quan Hân Nhiên, dù sao thì người ta cũng rất thích anh.” Nói đến đây, Vu Sính Đình che miệng ho nhẹ một tiếng, không tiếp tục nữa, dù gì thì hôm nay hai người cũng đã nói chuyện nhiều rồi.
Nhớ lại, những lời chất vấn của Quan Hân Nhiên thật sự khiến Vu Sính Đình không phản bác nổi, thậm chí đành cam chịu thái độ của Quan Hân Nhiên với mình. Lúc ấy, cô thật sự có cảm giác áy náy với Hứa Diễn Thần.
Hứa Diễn Thần nhìn cô như nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta biết Vu Sính Đình đang ám chỉ mình giải quyết việc này không đến nơi đến chốn, liền nói: “Em có biết những lời này của em đả kích anh đến mức nào không? Cho dù em không còn tình yêu với anh thì cũng đâu cần phải đẩy anh cho người khác. Lúc trước quan hệ của anh với Hân Nhiên đúng là có chút không rõ ràng, cũng biết cô ấy có cảm tình với anh, sở dĩ anh để cô ấy ở bên cạnh là vì anh cảm thấy chỉ cần anh không vượt qua ranh giới quan hệ đó là được. Để em hiểu lầm là đáng cho anh lắm, cũng tại lúc trước anh không biết quý trọng em.”
Nói đến câu cuối cùng, hốc mắt Hứa Diễn Thần đỏ lên, anh ta mơ hồ cảm thấy tim nhoi nhói. Một lát sau, Hứa Diễn Thần cười với Vu Sính Đình: “Cảm ơn em có thể ăn với anh một bữa cơm cuối cùng trước khi anh đi, mặc dù là xuất phát từ công việc, nhưng anh vẫn rất vui.”
Vu Sính Đình hé miệng cười, nhẹ nhàng nói, “Không phải khách sáo như vậy, đây cũng coi như em cảm ơn anh đi, nếu anh không chọn công ty em để hợp tác thì em không biết xuất hiện thế nào trước mặt các cổ đông đây.”
Ngày hôm sau Hứa Diễn Thần rời thành phố. Anh ta không gọi điện cho Vu Sính Đình đến tiến, anh ta đã dần hiểu được quan hệ hiện tại của họ, quả thật không thích hợp để gặp mặt thường xuyên. Có điều, trước khi lên máy bay, anh ta gửi một tin nhắn tới cho Vu Sính Đình:
Tạm biệt, bảo trọng.
Lúc điện thoại rung, nhìn thấy dòng chữ này, Vu Sính Đình hé miệng cười, rồi xóa bỏ tin nhắn đi.
***
Sau khi Hứa Diễn Thần rời đi, quan hệ của Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân vẫn không có chút tiến triển nào. Thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân có về nhà, nhưng đều nhằm vào lúc Vu Sính Đình đã đi ngủ, rồi rạng sáng anh lại đi. Quan hệ của hai người thế này dường như là chưa từng có trước đây, hoàn toàn khác so với thời kỳ chiến tranh lạnh lúc mới cưới. Lúc này, gần như là hai người cùng cố ý như thế.
Vu Sính Đình dồn hết tâm tư vào công việc, cũng chẳng muốn chủ động làm lành nữa. Lần trước cô đã chủ động rồi, nhưng đổi lại là sự thờ ơ của anh, giờ cô không muốn tự chuốc nỗi bẽ mặt vào thân.
Khi Liêu Hải Lâm một lần nữa hỏi đến chuyện của Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, cô chỉ miễn cưỡng đáp qua loa vài câu, thật sự không muốn thảo luận đề tài này với mẹ. Liêu Hải Lâm sao lại không nhìn ra tình hình quan hệ giữa Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân lúc này, lần trước lúc gặp Phùng Tranh Hiến ở hội diễn tại quân khu, bà tiện miệng làm như vô tình nhắc đến chuyện này.
Thứ Bảy, cô cùng Tiền Bội Bội đi dạo phố, rồi đi spa, bao nỗi buồn bực của mấy ngày nay tan biến gần hết. Buổi tối cùng Tiền Bội Bội ăn ở nhà hàng xong, Vu Sính Đình đi mua ít nguyên liệu nấu ăn về bỏ vào tủ lạnh. Rảnh rang, cô lại nhớ đến mấy món Phùng Mộ Huân từng dạy cô.
Vu Sính Đình loay hoay một mình trong bếp một lúc, nhớ đến công thức nấu là lại nhớ đến anh. Cuối cùng, sau khi hoàn thành, cô bưng bát đĩa từ trong bếp ra, đặt trên bàn, một mình ăn cho xong chứ chẳng thấy vị gì.
Cô nhớ đến lúc hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn về nhà, nhớ đến lúc Phùng Mộ Huân nấu ăn trong bếp rồi lại kéo cô sang một bên quan sát, thỉnh thoảng anh sẽ thấp giọng dạy cô tiếp theo phải làm thế nào. Mọi chi tiết nhỏ nhặt cùng ùa về, khiến tâm trạng cô có chút không kiềm chế nổi.
Không thể không nói, cuộc sống của hai người thời gian qua rất hạnh phúc.
Có điều, mùi vị đồ ăn cô làm so với của Phùng Mộ Huân, đúng là kém xa.
Rửa xong bát đĩa, cô cầm đĩa hoa quả, ngồi trên ghế salon xem tạp chí.
Hôm nay là lần đầu tiên Phùng Mộ Huân về nhà sớm. Vu Sính Đình không ngờ anh sẽ về căn biệt thự, cô tưởng anh sẽ qua đêm tại đơn vị. Vậy mà anh vừa vào cửa cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi vào luôn phòng làm việc.
Vu Sính Đình ném quyển tạp chí sang một bên. Thẫn thờ ngồi trong phòng khách, mãi mới có lúc anh về, vậy mà Phùng Mộ Huân lại né tránh cô như kiểu không thể chờ được nữa, cô không nhịn được liền chất vấn anh: “Phùng Mộ Huân, anh không muốn nhìn thấy em thì cứ nói thẳng, không phải né tránh như vậy. Anh vì Hứa Diễn Thần mà trút giận lên em đấy à? Bây giờ Hứa Diễn Thần đã về Thâm Quyến rồi, gần đây anh bận việc ở đơn vị, em biết, thế nên em mới không làm phiền anh, nhưng anh bận đến mức nào mà ngay đến cả bóng người cũng không thấy?”
Cô cười lạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra là anh thấy em phiền thì cứ nói thẳng, không sao, em không quan tâm. Nhưng mà anh như bây giờ thì là ý gì? Anh muốn ở riêng, hay là định ly hôn với em?”
Lúc nói đến hai chữ ly hôn, giọng nói của cô có chút run rẩy. Cô không hề phát hiện ra sắc mặt Phùng Mộ Huân lạnh thêm một tầng nữa.
Cô thật sự không rõ, Phùng Mộ Huân còn định lạnh nhạt với cô đến khi nào. Huống hồ mấy ngày nay anh giở cái tính khó chịu đó ra, thật khiến cô hết sức nhẫn nại rồi.
Phùng Mộ Huân đứng ở giữa bậc thang, xoay người nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng một lúc lâu.
Đột nhiên Vu Sính Đình tiến lên, không hề né tránh ánh nhìn của anh. Đôi bên đối mặt trong chốc lát, dưới cái nhìn đầy áp lực của anh, Vu Sính Đình đành chịu thua, thần sắc mệt mỏi, cảm giác cả người nổi đầy gai ốc. Cô xoay người định rời đi.
Phùng Mộ Huân lại gần, tóm chặt cổ tay cô, trầm giọng nói: “Chuyện ly hôn, em nghĩ cũng đừng hòng!”
Vu Sính Đình vùng dậy, tỏ vẻ vô cùng tức giận: “Vậy anh muốn thế nào, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nói xong, cô cúi đầu cắn môi, không nhìn anh nữa, trong lòng lại đang rất sợ dáng vẻ như hung thần của Phùng Mộ Huân.
Lúc này, Phùng Mộ Huân áp sát lại gần, buông cô ra, mặt mày nghiêm nghị: “Anh muốn thế nào ư? Nếu như em có thể đối với anh bằng một nửa tâm tư lúc trước em dành cho Hứa Diễn Thần, anh sẽ suy nghĩ.”
Mỗi câu mỗi chữ anh nói đều bằng cái giọng lạnh lùng khiến người khác phát run: “Điểm Điểm, anh không phải loại người không so đo tính toán, đối với em, lại càng không phải vô điều kiện. Em nghe rõ chưa?”
Sở dĩ anh tốt với cô, yêu chiều cô, để cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, nhưng chủ yếu thứ anh muốn là tình cảm. Anh cố gắng nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được một nửa tình cảm của cô, đương nhiên anh sẽ so đo.
Điều Phùng Mộ Huân nói, Vu Sính Đình nghe rất rõ ràng. Phùng Mộ Huân nói cho cô biết, tình cảm anh dành cho cô không phải là vô điều kiện.
***
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Vu Sính Đình nghe Liêu Hải Lâm khuyên nên đến quân khu thăm Phùng Tranh Hiến. Vu Sính Đình mang theo mấy hộp Đại Hồng Bào mà ông Phùng thích uống để biếu ông.
*Một loại trà nổi tiếng.
Cô cũng tự biết trên phương diện lễ nghi thì mình có chút thiếu sót. Sau khi kết hôn với Phùng Mộ Huân, ít khi cô chủ động đến thăm bề trên, lần trước là do xích mích với Phùng Mộ Huân, rồi sau đó chuyện của Vu Hàn Sinh xảy ra nên cô cũng bận việc của công ty.
Vu Sính Đình đến ăn trưa cùng Phùng Tranh Hiến. Ông hỏi cô về tình hình của Vu Hàn Sinh và Liêu Hải Lâm, rồi cuối cùng mới chuyển tới Phùng Mộ Huân: “Sính Đình này, gần đây con vứi Mộ Huân có ổn không?”
Liêu Hải Lâm mang chuyện Phùng Mộ Huân gần đây ít về nhà nhắc bóng nhắc gió với Phùng Tranh Hiến một lần. Phùng Tranh Hiến sao lại không nghe ra ý tứ đó chứ.
Vu sính Đình gật đầu: “Ổn lắm ạ.”
“Con đừng giấu bố nữa, bây giờ bố chỉ mong hai đứa hòa thuận, rồi nhanh nhanh chóng chóng cho bố bế cháu. Hai đứa có mâu thuẫn gì cũng nên giải hòa với nhau. Gần đây đúng là Mộ Huân bận rộn nhiều việc, để con phải chịu thiệt thòi rồi. Phía tổng tham mưu giao văn kiện xuống, cử nó đi làm nhiệm vụ, không biết bao giờ mới về.”
Vì lần trước Phùng Mộ Huân tạm dừng đợt huấn luyện, bởi Vu hàn Sinh bị nghi hối lộ, nhà họ Vu rối như tơ vò, nên Phùng Tranh Hiến và Tuần Diên Thụy mới gọi điện xin bộ chỉ huy cho Phùng Mộ Huân ngừng mọi hoạt động huấn luyện. Có như thế thì Phùng Mộ Huân mới rảnh rỗi trở về xử lý chuyện của Vu Hàn Sinh.
Vu Sính Đình nghe xong liền hồ nghi hỏi: “Bố, bố nói là anh ấy lại đi tâp huấn ạ? Lúc nào thế ạ?”
Chẳng trách gần đây không thấy bóng dáng Phùng Mộ Huân đâu.
Phùng Tranh Hiến mơ hồ đáp, “Thứ Bảy tuần trước, sao thế, nó không nói với con chuyện này à?”
Vu Sính Đình mím chặt môi, không trả lời, sắc mặt ảm đạm đi vài phần.
Thứ Bảy tuần trước chính là hôm Phùng Mộ Huân trở về. Lúc đó cô không chịu được, lên tiếng chất vấn anh, vậy mà Phùng Mộ Huân vẫn không nhắc lấy nửa chữ nào với cô. Chẳng trách ngày hôm sau không có tin tức gì của Phùng Mộ Huân, thì ra đúng là bận công việc, chứ không phải là cố ý quay về dù đã muộn.
Chỉ có điều, anh không đề cập đến với cô.
Nghĩ tới đây, Vu Sính Đình cười khổ, trong lòng ấm ức không nói lên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...