“Khụ…” Nguỵ Văn Châu hoàn hồn khum tay ho một tiếng: “Không phải chuyện của ông đừng nên xía vào. Vừa rồi dùng những lời lẽ nặng nề đó chạm đến tôi, khôn khéo thì nên biết chịu trách nhiệm với lời nói đó, trước khi tôi nổi nóng."
Bố Tử Phi vẫn nhìn chằm chằm Nguỵ Văn Châu, đôi mắt đen thẳm thẳm nhìn soi mói như muốn xuyên thủng mọi thứ, sắc mặt Nguỵ Văn Châu mập mờ khó hiểu,
“Trách nhiệm à? Vậy có bao giờ ông suy nghĩ hai từ ‘trách nhiệm’ đó được sử dụng thế nào không? Tôi thì biết đấy, trách nhiệm của tôi là không cần quan tâm ông quyền lực đến đâu, trách nhiệm của tôi là bảo vệ các con của mình khỏi những kẻ chỉ thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay như ông đó. Nguỵ Văn Châu!”
“Con…” Sắc mặt Nguỵ Văn Châu kinh biến, ông ta không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… con bé đó…”
“Đúng vậy.” Ánh mắt bố Tử Phi xác nhận, thẳng thắn nói: “Tử Hàn Tuyết chính là con gái của tôi và Tiểu Mạn!"
Mọi người trong phòng bệnh yên lặng một cách dị thường mất một lúc, Tử Hàn Tuyết ánh mắt nhìn bố mình mười phần lo lắng.
Nguỵ Văn Châu sững sờ ngơ ngác, hoang mang thất thần chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì, miệng liên tục lắp bắp: “Tu…Tử… Phi… Tử …Phi… còn sống sao?”
Ông ta sau cơn giật mình qua đi dù có chút thấp thỏm băn khoăn, đột nhiên bật cười nói: “Ông anh đây không có nhầm lẫn chứ, cô gái Tử Hàn Tuyết này là đứa trẻ mồ côi, bữa trước thư ký của tôi đã thay tôi tìm hiểu về cô ta, nếu nói là con gái của ông anh và Tiểu Mạn, không khỏi làm trò cười trước mặt tôi và những người ở đây rồi."
Bố Tử Phi nắm tay Tử Hàn Tuyết đầy ấm áp, lạnh lùng nhìn Nguỵ Văn Châu: “Không khiến Nguỵ Châu ông quan tâm, nếu không vì lòng người hiểm ác, thì sao tôi phải sống trong thân phận thế này chứ!” Bố Tử Phi lạnh giọng nói tiếp: “Không biết… con trai ông có biết năm đó mẹ nó vì sao ra đi không?”
Nguỵ Văn Châu ngẩn người, ho hai tiếng, sắc mặt đột nhiên sa sầm, vội vàng lên tiếng: “Con người tới số thì phải ra đi thôi, con trai tôi năm đó còn ở bên mẹ nó tới ngày cuối cùng, lẽ nào mà nó không biết nguyên nhân mẹ nó ra đi. Năm đó con trai tôi không may đổ bệnh, vợ tôi ngày đêm ở bên chăm sóc lo lắng cho thằng bé quá mà đổ bệnh rời xa thế gian này, nỗi đau thấu tim gan, chồng mất vợ, con mất mẹ, ông thì có tư cách gì mà nhắc đến.”
Bố Tử Phi nặng nề nhắm mắt, lúc mở mắt ra trên môi còn kèm theo một nụ cười lạnh lẽo: “Nực cười! Năm đó…”
Người trong phòng đang nín thở lắng nghe đến chỗ cao trào, thì ngoài cửa ai đó cất giọng oang oang đúng lúc ngắt lời của bố Tử Phi.
Minh Nhược Y không nhanh không chậm bước vào: “Tôi tới trễ, mong chủ tịch thông cảm.!”
Nói xong ả xoay người lại nhìn bố Tử Phi, ánh mắt khẽ lướt qua Tử Hàn Tuyết, gợn lên một trận cuồng phong dữ dỗi rồi lặng lẽ nhanh chóng tan biến mất.
Nguỵ Văn Châu vốn đang chau mày mím môi sắc mặt khẩn trương, chỉ sợ một chữ tiếp theo của bố Tử Phi sẽ là một từ gì đó vô cùng kinh sợ, nhưng hiện tại mặt mày thoáng thư giãn, thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ vui mừng như vậy khi gặp ả tiểu tam kia, bèn hòa ái nói: “Không sao, Nhược Y à, tôi hiểu mà, không trễ đâu. Rất đúng lúc, rất đúng lúc…"
“Nghe nói con trai… À không biết chủ tịch của Nguỵ An hôn mê nhập viện, không biết đã ổn hơn chưa ạ.?" Đúng là tiểu tam, vẫn cái kiểu khua môi múa mép đó, thấy đáng khinh thường.
Cẩn Duệ Dung lơ đãng không thèm quan tâm hai người bọn họ bày trò, cậu lên tiếng: “Dường như lúc nãy chú Tử đang có điều gì muốn nói thì phải…” Tựa như cô ấy linh tính được có điều gì không mấy tốt đẹp trong lời mà bố Tử Phi lúc nãy định nói ra, vì vậy mà cố tình khơi gợi lại nhằm đạt mục tích tò mò của mình nói riêng và giúp bố Tử Phi đạt được mục đích nói chung.
Bố Tử Phi lặng im trong chốc lát, mọi người trong phòng cũng nín thở hồi hộp chờ nghe câu trả lời, Tử Hàn Tuyết cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc bố đang muốn nói đến điều gì.
“Tiểu Mạn phát hiện bản thân mình mang thai vào một đêm giáng sinh của hai mươi sáu năm trước. Mang thai con của một gã đàn ông sở khanh đê tiện, ấy vậy mà không những không được đồng cảm mà cô ấy còn bị đánh đập xúc phạm, xém chút mất đi đứa con đầu lòng của mình…”
“Giáng Sinh? Tiểu Mạn…?” Tử Mạn Thiên ngạc nhiên không hiểu: “Bố cho con hỏi, lời của bố… có ý gì?"
Bố Tử Phi điềm nhiên nhìn Tử Mạn Thiên, không nói một lời.
Nguỵ Văn Châu chậm rãi bước đến đứng sừng sững ở trước mặt bố Tử Phi, trong nháy mắt dường như lại phát hiện ra thêm điều gì đó: “Chẳng lẽ đó là…” Một lời nói không rõ, quả thật hai người đàn ông này khiến mọi người tò mò.
Bố Tử Phi tiếc hận buồn bã quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết: “Không ngờ nó lại là con của tôi chứ gì… Và càng không ngờ Tử Phi tôi hồi sinh trong một thân phận khác chứ gì.?"
Bố Tử Phi đưa tay trái nắm lấy tay Tử Hàn Tuyết kéo lui một bước, nhìn Nguỵ Văn Châu, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt.
Minh Nhược Y đang đứng phía sau bỗng nhiên đi tới, mặt mày vô cùng ngỡ ngàng.
Giữa lúc không khí căng như dây đàn, Nguỵ Văn Châu đột nhiên khẩn trương lên tiếng: “Chẳng phải ý của ông… con bé đó là con gái của tôi sao…?!" Ánh mắt ông ta đầy vẻ nghi ngờ, có hoảng hốt, có vui mừng, thần sắc liên tục thay đổi, bản thân Minh Nhược Y từ khi quen biết ông ta tới nay, chưa có khi nào nhìn thấy tâm tình của ông ta lại rối loạn như vậy.
“Đúng vậy.” Bố Tử Phi nhìn Nguỵ Văn Châu rồi lại nhìn Tử Hàn Tuyết: “Mặc dù con bé không chảy dòng máu của tôi, nhưng là một tay tôi nuôi dạy khôn lớn từ khi mới lọt lòng, dù bố ruột của con bé là ai, cũng không có tư cách nhận lại con nếu tôi không cho phép.!"
Tử Mạn Thiên nhướng mày, thận trọng nhìn bố Tử Phi, đôi mắt trong suốt của ông ấy cũng không cấm kỵ nhìn thẳng về phía cậu, đáy mắt có cái gì đó dâng trào gần như sắp tràn ra ngoài, khóe môi cong lên. Trong tích tắc, bố tựa như đã hạ quyết tâm, thần sắc lạnh lẽo ẩn giấu sự thật nào đó mà chỉ hai người họ biết.
Tử Hàn Tuyết nhất thời thẩn thờ, dưới ánh nắng buổi sáng từ bên ngoài cửa sổ tạt vào, trên khuôn mặt cô tỏa ra một cảm giác mệt mỏi, đau thương giống như sợi dây đàn bị đứt.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi…!” Nam Phong Kỳ thốt lên vì kinh ngạc, mọi người chung quanh trong nhất thời sắc mặt thay đổi mấy lần, nhanh chóng đổ dồn về phía giường bệnh của Nguỵ Triết Minh.
Anh ta đã tỉnh! Không rõ là tỉnh từ lúc nào nhưng đã có thể tự mình ngồi thẳng người dậy và sắc mặt trông khá tỉnh táo, không hề giống với người vừa tỉnh thức sau hôn mê.
“Tỉnh là tốt quá rồi…”
“Anh có sao không.?”
“Thấy trong người thế nào rồi Triết Minh. Để bố đưa con ra nước ngoài điều trị nhé.”
Giữa một rừng âm thanh hỏi han liên tục, Nguỵ Triết Minh từ trên giường bệnh bước xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tử Hàn Tuyết, mỉm cười nhẹ nhàng tựa như lông hồng: “Có phải… anh khiến em lo lắng lắm đúng không…?”
Trái tim Tử Hàn Tuyết giật thót, ý anh ấy là… chẳng lẽ, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa biết gì về cuộc nói chuyện vừa rồi sao?
Nghĩ vậy, cô nắm tay lại giữ chặt bàn tay anh, kiên định nói: “Không sao đâu! Chúng ta yêu nhau, lo lắng cho nhau là chuyện đương nhiên mà!” Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ trong lòng dù sao Nguỵ Triết Minh cũng mới bình phục một chút, lúc này không nên nói gì thêm tránh ảnh hưởng sức khoẻ anh ta. Cô đành chấp nhận bỏ qua những lời nói vừa rồi để tiếp tục ở bên anh.
Nguỵ Triết Minh cười tươi như hoa sớm nở rộ, nhưng trong lòng anh thì ngập tràn giông bão, không phải là anh không nghe, mà anh nghe từ đầu đến cuối rõ mồn một, chỉ là anh quá yêu cô, anh muốn đánh tráo sự thật rằng Tử Hàn Tuyết không phải chị em cùng cha khác mẹ với anh.
Nếu bây giờ nói với mọi người ‘Tôi đã nghe’ thì sao? Thì anh và Tử Hàn Tuyết phải ‘chia tay à’?
Chia tay thì sao? Chia tay thì có gì to tát chứ? Chỉ là hai người buông tay rời đi. Từ đó, ai nấy sống cuộc đời cho riêng mình. Trong cuộc sống của người này đã không còn sự xuất hiện của người kia. Chỉ là những lúc bực tức hay mệt nhọc, chẳng còn ai cho mình trút giận, những lúc hạnh phúc chẳng có ai sẻ chia, những lúc lênh đênh trên đường đời lại phải tự mình đứng vững.
Nhưng có điều… anh không thể một lần nữa mất đi cô. Thời gian không cô bên cạnh anh thật sự cảm thấy rất đáng sợ. Anh sợ cảm giác hai người họ quay về là người dưng, à không… là chị em mới đúng…
Không, bản thân anh không làm được đâu.!
…----------------…
Sau khi Nguỵ Triết Minh xuất viện, đã một tuần rồi cô và anh không liên lạc với nhau.
Hôm nay bầu trời trong xanh mát mẻ, Tử Hàn Tuyết sải đôi chân thon dài của mình xuống phố trong mơ hồ, nhất thời cô đứng sững lại, phát hiện bản thân đang đứng trước cổng biệt phủ.
Lấp ló từ phía cửa chính, cô đã nhìn thấy Nguỵ Triết Minh. Hình như anh đang không được vui cho lắm, không bằng cô quay về thì hơn, tránh gặp phải vạ. Cô cũng do dự một chút, đang định rời đi, thì Nguỵ Triết Minh đã ở phía sau cô từ lúc nào, bỗng xoay người đứng ngay trước mặt cô, dọa cô nhảy giật ngược ra sau.
Cô nhìn sắc mặt Nguỵ Triết Minh, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì hay làm gì lúc này.
Nguỵ Triết Minh cúi đầu nhìn chằm chằm Tử Hàn Tuyết, đôi tròng mắt đen như ngọc lưu ly trông như sắp rớt ra ngoài đến nơi, có lẽ chưa bao giờ bị ánh mắt khí thế của anh nhìn mình như vậy, cho nên cô thấy có chút căng thẳng, sợ hãi lui về sau mấy bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...