Tử Nguỵ

Minh Nhược Y đang ngồi trong xe hơi trước cửa Nguỵ An, nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang lững thững đi ra như kẻ mất hồn, ả phóng tới cô một ánh mắt sắc như đao.

Ả nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó với ánh mắt đầy nham hiểm.

Tử Hàn Tuyết từng bước chân nặng nề đi trước, chiếc xe hơi màu đỏ gần đó cũng lăn bánh một cách chậm rãi theo sau.

Vừa quẹo vào một con hẻm nhỏ, Tử Hàn Tuyết đã bị một cánh tay khoẻ mạnh dùng khăn tẩm thuốc mê bịt chặt miệng, bàn tay to lớn còn đeo găng tay đen như một sát thủ chuyên nghiệp, vài giây sau cô đã ngất lịm trong lòng người đàn ông to lớn đó.

Hắn ta bế sốc cô lên, thao tác nhanh chóng đưa cô tiến thẳng vào ghế sau của chiếc xe ô tô đỏ lúc nãy vẫn len lén đi phía sau cô.

Nguỵ Triết Minh liên tục gọi điện cho Tử Hàn Tuyết nhưng chỉ nhận lại một tin nhắn,

“Em đang bận, tối nay đừng làm phiền em!”

…----------------…

Sáng hôm sau!

Tử Hàn Tuyết từ từ tỉnh giấc. Điện thoại reo lên- tiếng chuông leng keng nghe lạ lẫm. Cô dò dẫm với tay tới cạnh giường, cầm được điện thoại bàn rồi nhấc máy nghe: “Xin chào?”.

“Cô Hàn phải không ạ?”, một giọng phụ nữ vang lên. “Hi vọng tôi không phải là người làm phiền giấc ngủ của cô.”

Ngạc nhiên, Tử Hàn Tuyết nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ trưa. Nếu không lầm thì lúc cô đi từ trong Nguỵ An ra là gần mười giờ sáng, bị thứ gì đó bịt miệng khiến cô hôn mê, giờ tỉnh giấc mới mười một giờ, nhưng sao cảm giác như mình ngủ lâu lắm rồi.

“Tôi là lễ tân khách sạn, thưa cô. Tôi xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng có một vị khách khăng khăng đòi gặp cô, nói là có việc khẩn cấp”.


Tử Hàn Tuyết vẫn cảm thấy lơ mơ. Một vị khách? Tia mắt cô tập trung vào tấm kính của bàn phấn gần đó có dòng chữ nguệch ngoạc bằng son: Cám Ơn Em Vì Một Đêm Nồng Cháy!

Nheo mắt nhìn xung quanh cô nhận thấy đây là một phòng ngủ kiểu sang trọng, với đồ đạc theo phong cách thời thượng, một chiếc giường gỗ đồ sộ bốn cột.

Mình đang ở chỗ quái quỷ nào thế này?

Tử Hàn Tuyết hầm hừ: “Tôi xin lỗi…”, cô nói, “nhưng tôi rất mệt và…”.

Cô lễ tân năn nỉ, hạ thấp giọng xuống thành một tiếng thì thào khẩn thiết: “Vị khách này là…”

Tử Hàn Tuyết hơi nghi ngờ: “Xin cô vui lòng ghi lại tên và số điện thoại của vị khách đó, và nói với họ rằng tôi sẽ cố gắng gọi lại cho họ trong thời gian sớm nhất có thể. Cảm ơn cô.” Cô gác máy trước khi lễ tân khách sạn kịp phản đối.

Lúc này Tử Hàn Tuyết đã ngồi dậy, cô cau mày nhìn dòng chữ ghi những lời huênh hoang trên kính mà không khỏi thắc mắc.

“Rầm.!”

Cô quay đầu và nhìn một cách mệt mỏi về phía cửa ra vào. Người thanh niên đang nhìn cô là một người rất quen thuộc - bề ngoài rất phong độ, chỉ duy nhất ánh mắt thì đang tràn đầy sát khí.

Không ai khác, đó chính là Nguỵ Triết Minh!

Anh liếc cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô mặc trên người duy nhất một chiếc đầm dây mỏng manh mà từ đó đến giờ chưa bao giờ anh thấy, đã vậy còn ở trong phòng khách sạn.

Anh ta mang khuôn mặt dữ tợn lao vút tới, cổ của Tử Hàn Tuyết liền bị một sức mạnh từ bàn tay Nguỵ Triết Minh bất thình lình bóp chặt, sức mạnh mãnh liệt đó đẩy cơ thể cô sát vào tường, phía sau đầu cũng bị đập nhẹ.


Lúc này Tử Hàn Tuyết chỉ cảm thấy đầu và lưng bị dán chặt vào tường, riêng phần đầu có cảm giác choáng váng đau buốt, cô cố vùng vẫy, nhưng bị sắc mặt âm u và sát khí hừng hực của Nguỵ Triết Minh trấn áp, không thể nhúc nhích.

“Anh… Anh… Anh muốn thế nào…?” Khó khăn lắm mấy từ kia mới thoát ra khỏi cổ họng nhưng dưới sự tấn công của đôi tay lạnh lẽo của Nguỵ Triết Minh, âm thanh lên đến cổ liền đứt đoạn.

“Tôi muốn thế nào ư? Trái lại tôi rất muốn biết cô là loại phụ nữ thế nào đấy?"

Âm tiết trong giọng nói cao vút của Nguỵ Triết Minh tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt những sợi dây mỏng manh đang căng lên trong đầu Tử Hàn Tuyết, cô không thể kiềm chế thoáng rùng mình.

Nhưng anh không hề mảy may chuyển động, hai cánh tay siết chặt cổ của cô cùng với thần sắc trên mặt. Như một con mãnh thú khát máu và tàn khốc.

Mười ngón tay mềm dẻo vẫn siết chặt cổ Tử Hàn Tuyết,cô yếu ớt vùng vẫy liên tục, hơi thở càng lúc càng yếu, càng lúc càng đứt đoạn, cô không hiểu bản thân đã phạm phải lỗi gì mà hôm nay anh ta lại muốn đưa cô vào chỗ chết thế này. Gần như hít thở không thông, cô bắt được một luồng khí nhỏ bé cuối cùng, cất giọng đứt đoạn ngập ngừng: “Nguỵ… Minh… Minh… Triết Minh…”

Nguỵ Triết Minh đột ngột thả lỏng các ngón tay đang siết chặt trên cổ Tử Hàn Tuyết ra, nở một nụ cười mị hoặc điên đảo.

Tử Hàn Tuyết nhìn anh ta mà trong lòng thấp thỏm xen lẫn ngạc nhiên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Không nói không rằng anh ta xoay người bỏ đi, mặc cho Tử Hàn Tuyết vẫn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tử Hàn Tuyết cảm thấy tim mình đang có vấn đề, không biết là đau buốt, là ấm áp, hay là rối loạn, ở trong lồng ngực cô đang rất đau đớn gọi tên Nguỵ Triết Minh, bản thân cô cũng không biết gọi anh ta như vậy là muốn bảo anh ta ở lại, hay là…

Chỉ có điều Tử Hàn Tuyết bị Nguỵ Triết Minh khiến cho choáng váng mặt mày như vậy, giờ biết tìm ai đến giúp đỡ đây?

Đôi mắt của Nguỵ Triết Minh thường ngày sắc sảo hôm nay có vẻ lờ đờ và mệt mỏi. Một lớp râu đen lởm chởm phủ kín quai hàm khỏe chỉ sau một đêm thức trắng.


Một Nguỵ Triết Minh kiêu ngạo, một Nguỵ Triết Minh lạnh lùng, một Nguỵ Triết Minh phong lưu, một Nguỵ Triết Minh khó chịu… sao bây giờ lại thành người ba hồn sáu phách như đã mất hết phân nửa vậy.

Bước chân anh có chút xiêu vẹo chậm rãi đi ra khỏi khách sạn, ngay cả xe hơi cũng không thèm lên, đi thẳng một mạch ra ngoài phố mà không thèm quay đầu nhìn lại một lần.



Tối hôm ấy,

Ánh trăng mờ ảo như ảnh phản chiếu dưới nước, Hoàn Cẩn Nam lẳng lặng đứng trước cổng biệt thự dịu dàng cười với Tử Hàn Tuyết, khi thấy cô ra mở cổng cho mình.

“Tối đến không báo trước cho em mà vì nhớ em quá nên đường đột đến đây, mong là em không giận."

“Không có không có đâu, em cũng đang rảnh rỗi đến chán chết, anh đến đúng lúc lắm." Tử Hàn Tuyết vội vàng khách khí.

“Nếu quả thực em thấy có chút buồn chán, vậy để anh đưa em đi dạo hóng gió một chút giải sầu nhé!”

Tử Hàn Tuyết có chút miễn cưỡng, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

“Có phải… mỗi con người trong chúng ta luôn trông chờ vào một mối quan hệ, để rồi bản thân hụt hẫng, chơi vơi trong chính mối quan hệ ấy…”

Nghe thấy những lời khó hiểu của Tử Hàn Tuyết, Hoàn Cẩn Nam dừng bước quay đầu sang nhìn cô: “Em đang có tâm sự gì ư?”

Tử Hàn Tuyết nghiêng đầu cười gượng với hắn một cái rồi sải chân bước đi tiếp.

Một tia lo lắng hiện lên trong mắt hắn: “Hàn Tuyết à, em ổn chứ?”

Bước chân của Tử Hàn Tuyết lần nữa phải dừng lại, cô ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu những ngôi sao vỡ vụn như trái tim cô lúc này: “Em ổn mà!”


“Em biết không Hàn Tuyết, thay vì nói “Tôi ổn!”, anh thường thích ôm người khác hơn. Có thể lúc đó không cần nói nhiều, một cái ôm làm cho anh cảm thấy tin tưởng và dễ chịu hơn là hàng ngàn câu động viên.”

Tử Hàn Tuyết mỉm cười ấm áp nhưng không tiếp lời, chỉ tiếp tục sải bước.

…----------------…

Buổi sáng ngày chủ nhật, mỗi ngày chủ nhật Vũ Vũ thường đến biệt thự chơi cờ cùng Tử Hàn Tuyết, không biết hôm nay lại bận rộn việc gì, buổi tối cũng không rỗi rảnh nhàn hạ đến chơi cờ chung, nên cô đành gọi Hoàn Cẩn Nam qua nhâm nhi vài ly cho đỡ buồn.

Hôm nay tâm trạng không tốt, Tử Hàn Tuyết nếm thử hũ rượu bố Tử Phi ngâm, khó uống vô cùng, nhưng chả hiểu nổi sao cô lại có thể tiếp tục uống một cách thích thú.

Tự nhiên hôm nay cái cô Tử Hàn Tuyết này mê rượu một cách lạ thường, nhưng tửu lượng lại rất kém, uống không quá mười ly, giọng nói liền ngọng quíu, nhưng lại nói nhiều thêm chứ không giảm, cứ như hạt đậu tuôn ra từ ống trúc, nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Thực sự không thể nhịn được khi thấy cô hủy hoại bản thân như vậy, Hoàn Cẩn Nam ra sức can ngăn nhưng không thành. Sau một hồi giằng co ly rượu, Tử Hàn Tuyết liền bắt đầu hai mắt lờ đờ, hỏi gì đáp nấy, lạ thay lạ thay, Hoàn Cẩn Nam hôm nay uống hết hai mươi mấy ly rượu ngâm sâm của bố Tử Phi mà cũng không mảy may lảo đảo.

Trước đây hắn sợ nhất là uống rượu, vậy mà hôm nay lên level nhanh dữ vậy cà.

Tử Hàn Tuyết đứng lên định lấy thêm rượu, quẹo ngang rẽ dọc loanh quanh lẩn quẩn cuối cùng lại chẹo chân ngã trọn vào lồng ngực rắn chắc của Hoàn Cẩn Nam.

Lúc này mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi của hai người đến cuống quít và lộn xộn, khó khăn lắm Hoàn Cẩn Nam mới ổn định tinh thần đưa mắt quan sát toàn bộ khuôn mặt Tử Hàn Tuyết một cách tỉ mỉ, nói,

“Em biết không Hàn Tuyết, thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa, cũng chẳng làm thay đổi được những yêu thương anh đã trao cho em. Anh không muốn chúng ta phải xa cách thêm lần nào nữa, thời gian không có em ngày bỗng dài hơn rất nhiều, dù nắng đẹp anh vẫn thấy trong lòng bão giông.”

Đầu óc Tử Hàn Tuyết mơ mơ màng màng, cảm thấy Hoàn Cẩn Nam bỗng cuốn hút hơn ngày thường. Cả người anh tỏa ra hơi men quyến rũ chết người.

Đột nhiên cô bị Hoàn Cẩn Nam ôm chặt vào lòng. Áp sát người hắn, cô cảm nhận được hơi nóng, cảm nhận được nhịp tim mình đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Cô đỏ mặt, ngước nhìn lên người đàn ông trước mặt. Hắn đưa một tay vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của cô, nâng cằm cô kề sát môi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận