Trong khoảnh khắc đang lững thững ngoài hành lang, cô đột nhiên nhớ ra, có lần cô từ phòng Vũ Vũ trở về phòng làm việc của Nguỵ Triết Minh, vô tình nghe thấy anh ta đang khóc lóc độc thoại trong phòng nghỉ riêng, cô nghe và nhớ rõ mồn một từng lời anh nói lúc đó.
Rõ ràng chính anh cũng đã tự thừa nhận mình đã qua đêm cùng với Minh Nhược Y, mà hình như cô ta còn đang mang thai đứa con của anh, bên cạnh đó Minh Nhược Y còn là thư ký của bố Nguỵ Triết Minh, xem ra cô xuất hiện sai thời điểm rồi.
Bên trong văn phòng bây giờ chỉ còn lại hai bố con.
Nguỵ Văn Châu từ phía đối diện nhìn sang Nguỵ Triết Minh, trầm giọng nói,
“Hoàn Mặc một lòng lo cho hôn sự của con bé đó với cháu trai hắn, con cũng nên sắp xếp thế nào để gia đình mình và gia đình Nhược Y sớm gặp nhau để bàn chuyện trăm năm của hai đứa đi.!”
“Bố đừng hòng ép được tôi cưới cô ta!”
Ở bên kia ánh mắt Nguỵ Văn Châu đã nổi lên sát khí đằng đằng, tiếp tục nói,
“Tại sao? Không lẽ lòng con còn chưa chịu quên con bé Tử Hàn Tuyết kia, con bé đó đã là vợ sắp cưới của thằng nhóc Hoàn Cẩn Nam rồi, lẽ nào con định báo trí đưa tin phó chủ tịch tập đoàn Hoàn Thị cùng với chủ tịch tập đoàn Nguỵ An tranh giành một đứa con gái tầm thường ư. Vậy thì ra thể thống gì đây. Minh Nhược Y có gì không tốt, học lực khá, gia đình danh giá. Bố chỉ chấp nhận Minh Nhược Y làm con dâu, nếu con không cưới nó đừng mong nhận lấy cái chức chủ tịch tập đoàn TTM.”
Nguỵ Triết Minh nghiến chặt hàm răng, hạ quyết mở miệng nói lời cự tuyệt: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ liên quan đến công việc của bố.! Tôi đang không khoẻ, cần nghỉ ngời, mời bố đi trước…!”
Ánh mắt Nguỵ Văn Châu như muốn lột da thằng con trai ruột của mình ra, không hề có ý định buông tha, ông buông lời cảnh cáo: “Đừng trách bố tàn nhẫn, là con đang thách thức lòng kiên nhẫn của bố với con đấy.!”
Trong lúc còn đang không biết nên đi đâu, làm gì, bỗng dưng Minh Nhược Y xuất hiện, trừng mắt nhìn Tử Hàn Tuyết, ngăn cô bước tiếp,
''Cô phải nhớ cho kỹ, Nguỵ An và Hoàn Thị có một mối thù không đội trời chung! Hôm nay trước mặt tôi, vợ sắp cưới của Nguỵ Triết Minh, cô hãy thề, từ nay về sau không bao giờ tiếp cận chồng sắp cưới của tôi trên mức công việc, hoặc tốt hơn… là thôi việc đi!"
Dù sao cũng là phận thư ký cỏn con, có lỡ đem lòng si tình với chủ tịch cao cả kia thì cũng chỉ nên đơn phương, vì thế Tử Hàn Tuyết ngoan ngoãn giơ hai ngón tay ngang mặt, nói nhanh nói vội như sợ ai cướp mất lời,
“Tử Hàn Tuyết tôi xin thề, cả cuộc đời này sẽ không còn liên quan gì với chủ tịch Nguỵ, ngoài công việc! Nếu làm trái lời thề này, gia đình cô Minh ly tán, gặp nạn hết đời, chết không toàn thây…”
“Khá lắm, tôi tạm tin cô đó.” Nhìn chung, ả thấy Tử Hàn Tuyết biểu hiện quá xuất sắc, lời thề cũng đủ ác độc, cuối cùng cũng thoả mãn mà xoay người bỏ đi.
Tử Hàn Tuyết trộm mừng trong lòng, câu người đẹp não phẳng rất phù hợp với ả tiểu tam Minh Nhược Y, quả nhiên ả rất dễ bị lừa,
”Cô Minh ôi là cô Minh”, đã là ai đó thì làm gì liên quan đến Tử Hàn Tuyết cô chứ.
Chuyện lần này hơi có chút phô trương, bố của chủ tịch Nguỵ An sau khi tự mình đến dằn mặt cô thư ký nhỏ của anh ta, thì cũng là lúc nhân viên trong công ty luân phiên truyền tai nhau những lời không hay về Tử Hàn Tuyết, còn Tử Hàn Tuyết đến phòng làm việc của Vũ Vũ, đóng cửa thương tâm không muốn gặp ai nữa.
Nhưng mà, Hoàn Thị rốt cuộc có chuyện gì với Nguỵ An? Đến nỗi Nguỵ Triết Minh mỗi lần nhắc đến Hoàn Thị thì vẻ mặt đầy khinh thường ánh mắt đầy thù hận, kể cả Vũ Vũ cũng thành tâm dặn dò Tử Hàn Tuyết không được dính líu gì nhiều với Hoàn Gia nữa, nhưng lại không chịu nói với cô nguyên nhân, dù cho cô chính là vợ sắp cưới của Hoàn Cẩn Nam, để mặc cái tính hiếu kỳ cào cấu trong tim gan phèo phổi cô.
Tuy rằng Tử Hàn Tuyết chỉ là một cô thư ký nhỏ bé, ngày thường lẽo đẽo theo sau vị chủ tịch cao cao tại thượng Nguỵ Triết Minh, nhưng cô vốn được xem là một người rất giữ chữ tín.
Hôm trước cô đã thành thật nhận lời Minh Nhược Y sẽ không quá thân thiết với Nguỵ Triết Minh nữa, nhưng mỗi ngày gặp nhau, ở cạnh nhau, việc hạn chế thân thiết là rất khó, nên cô quyết định viết đơn thôi việc.
Thế là, cô thức dậy thật sớm, rửa mặt mũi sạch sẽ, đến công ty thật sớm, rồi ngồi chờ Nguỵ Triết Minh đến gỡ rối, giải phóng cho nhau.
Cuối cùng cũng nhìn thấy phía xa xa có một bóng người thanh tú sải những bước chân kiêu ngạo, rực rỡ phi thường, chăm chú nhìn kỹ, chính là tên chủ tịch hống hách Nguỵ Triết Minh kia.
Hôm nay, anh ta mặc một quần tây đen cùng với áo sơmi màu trắng ôm sát body, bộ dạng vừa nhìn thấy Tử Hàn Tuyết liền như muốn lao đến trước mặt, ôm chầm lấy cô rồi ta sức giải thích chuyện hôm qua, để tránh bị cô hiểu lầm vậy.
Thế nhưng sắc mặt Tử Hàn Tuyết lại trở nên tối sầm u ám, Nguỵ Triết Minh khoan thai khoanh tay trước ngực: “Hôm nay em đến công ty sớm vậy? Anh đến nhà đón em nhưng Mạn Thiên nói em đã đi từ rất sớm rồi.”
Tử Hàn Tuyết liếc mắt nhìn anh ta: “Hôm nay, tôi cố ý đến sớm hơn mọi ngày là vì… tôi có chuyện muốn nói.”
“Được, em nói đi.!”
"Tôi muốn…Tôi…’’
Tử Hàn Tuyết nhắm chặt mắt ngẫm nghĩ, uhm, kỳ thực cũng không phải là khó khăn gì. Chỉ cần có thể mạnh dạn nói ra bốn chữ: Tôi muốn thôi việc - là mọi chuyện sẽ xong ngay lập tức thôi, nhưng… sao bốn chữ đó, lúc này lại khó nói vậy kìa.
“Chúng ta kết hôn đi.!”
Không để Tử Hàn Tuyết nói thêm, đuôi mày Nguỵ Triết Minh thấp thoáng ý cười, thành thật nói thẳng tấm lòng của mình,
“Em luôn là người con gái trong lòng anh, cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng chấp nhận hết, nếu được ở bên em, mong là em hiểu và đồng ý với lời cầu hôn lần thứ hai này của anh."
Kết hôn? Người con gái trong lòng anh? Lần thứ hai? Lời nói quả quyết của Nguỵ Triết Minh khiến Tử Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng tuyệt diệu mê hồn. Nếu nói như vậy, phải chăng người đàn ông xuất hiện trong thoáng chốc kia, đang quỳ xuống cầu hôn cô chính là Nguỵ Triết Minh, không phải Hoàn Cẩn Nam?
“Hoang đường!” Minh Nhược Y từ đâu xuất hiện, nghiến răng nghiến lợi cắt lời, tức giận đến run cả người: “Thật đúng là tạo nghiệt! Thế gian to lớn, đàn ông nghìn tỉ người, hà cớ gì người phụ nữ như cô vẫn không chịu buông tha cho chồng sắp cưới của tôi vậy? Huống hồ bố anh ấy và mẹ cô… cô đừng có tơ tưởng!”
“Huống hồ là bố tôi và mẹ cô ấy?" Nguỵ Triết Minh nhíu mày, khóe môi thấp thoáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ: “Lời của cô là có ý gì? Rốt cuộc tại sao cô biết chuyện của bố tôi? Ông ấy đã nói gì với cô?"
Tiểu tam Minh Nhược Y sững người, thái độ có chút hối hận vì lỡ lời.
Ả ngước mắt khẽ liếc nhìn Tử Hàn Tuyết một cái, thu lại cảm xúc trong mắt, cao giọng nói:
“Tất cả mọi chuyện ở thế giới này, không phải hễ chủ tịch Nguỵ muốn biết nguyên nhân thì đều có thể biết được sao. Hôm nay, Minh Nhược Y tôi thành tâm khuyên chủ tịch Nguỵ một câu, chớ nên bị vẻ bề ngoài của Tử Hàn Tuyết mê hoặc, cuối cùng hai người sẽ phải chịu nhiều tổn thương nếu không nghe lời tôi."
Nguỵ Triết Minh nhướng hai hàng lông mày và đôi mắt sắc bén đánh giá lời nói Minh Nhược Y một tí, tiện thể dùng giọng điệu lạnh lẽo đáng sợ thường ngày của anh cất lời,
“Tôi chưa bao giờ yêu cô ấy… vì vẻ bề ngoài. Tôi yêu tính cách chân thành, trong sáng, không ganh đua, không mưu kế của cô ấy.”
Minh Nhược Y cười chế nhạo: “Gần hai mươi năm trước cũng có một người đàn ông nói những lời giống hệt như anh với một người phụ nữ trẻ. Kết quả… ông ta vì tiền tài mà bỏ mặc cô ta với cái thai trong bụng mà đi lấy người phụ nữ khác. Mặc dù đã cưới vợ nhưng ông ta ngày đêm nhung nhớ người phụ nữ là mối tình đầu của mình, bị người hiện tại phát hiện, bà ấy chỉ còn cách giết chết người phụ nữ ông ta yêu thì ông ta mới thôi nhung nhớ mà an phận ở bên bà.”
Nguỵ Triết Minh nhíu chặt đầu mày, quát lớn: “Cô im đi, đang kể tiểu thuyết hả. Tôi không có nhu cầu nghe cô nói nhảm”
“Tôi không biết nguyên nhân lời cô nhắc tới Mẹ cô ấy và bố tôi là gì, mà tôi cũng không cần biết, nhưng mà bất luận là thế nào đi chăng nữa, cũng đều là chuyện cũ của người lớn, là quá khứ rồi. Tôi chỉ quan tâm hiện tại người tôi yêu là Tử Hàn Tuyết, nhất định tôi sẽ tìm cách để cô ấy hồi phục lại trí nhớ, còn cô… mau biến đi!”
“Thư ký Minh có thời gian xông vào văn phòng làm việc của Nguỵ Minh như vậy, không bằng thôi việc ở TTM mà đến đây làm việc cho chúng tôi luôn đi." Vũ Vũ đứng bên ngoài lạnh lùng xen vào.
Nguỵ Triết Minh đưa tay lên ho giả hai tiếng lụ khụ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã hết lời với cô, chỉ một câu cuối thôi, trở thành vợ của tôi, Tử Hàn Tuyết thì có thể, bất cứ ai tôi đều không cần, đặc biệt là cô tuyệt đối không có tư cách làm vợ tôi. Về mà nói với bố tôi như vậy!"
Sau đó anh đưa mắt nhìn Vũ Vũ, ra dấu bằng ánh mắt, vừa nhìn thấy Vũ Vũ đã hiểu ý Nguỵ Triết Minh muốn đuổi cô ta đi, anh đi tới bên Minh Nhược Y đưa tay ra: “Thư ký chủ tịch TTM, mời——!”
“Ài!” Minh Nhược Y kia rất biết nghe lời, mời đi là phải đi liền, tiếp đến trong phòng còn lại ba người, không ai nói với ai lời nào, Vũ Vũ ra sofa ngồi rót ly trà ấm đưa lên miệng nhâm nhi, Tử Hàn Tuyết xoay người bỏ ra ngoài, thấy thế Nguỵ Triết Minh vội vàng lên tiếng gọi, nào biết cô đã xoay người đi thật nhanh ra thang máy hoàn toàn không nghe thấy anh gọi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...