Tử Mạn Thiên mặt đăm chiêu đưa mắt nhìn xa xăm thở dài: “Nếu ả Minh Nhược Y không xen vào phá đám thì chắc chắn bây giờ chúng ta đang chờ đợi ngày thành hôn của chị hai với Nguỵ Triết Minh, chứ không phải thấp thỏm lo lắng hôn lễ xảo trá kia ngày một đến gần như thế này.”
…----------------…
Sắp tới là sinh nhật của Vũ Vũ, Cẩn Duệ Dung rủ Tử Hàn Tuyết cùng đi lựa quà cho anh ấy, đi suốt mấy tiếng đồng hồ Cẩn Duệ Dung vẫn không hài lòng với món quà nào nên cả hai đành về nhà, Tử Hàn Tuyết định ghé qua thăm Hoàn Mặc với Hoàn Cẩn Nam một chút, nên đã tạm biệt Cẩn Duệ Dung ở cửa lớn trung tâm mua sắm.
Từ sau khi xuất viện, khi đến Hoàn Gia đều là Hoàn Cẩn Nam đưa cô tới, hôm nay tiện thể ra đường và trời cũng còn sớm, nên Tử Hàn Tuyết tự đến.
Trùng hợp lúc Tử Hàn Tuyết đến cổng biệt thự cũng gặp xe của Hoàn Cẩn Nam vừa về tới, hắn khựng lại một chút, rồi kinh ngạc bước xuống xe đi về phía cô. Đôi mắt trong như nước, vẻ mặt hớn hở như mây, nhìn Tử Hàn Tuyết.
“Hàn Tuyết.!"
Tử Hàn Tuyết cũng bước vội hai bước đến bên cạnh hắn: “Anh mới đi làm về đó hả.? Em đến thăm anh với ông nội.”
Hoàn Cẩn Nam cười khanh khách: “Đúng rồi, anh vừa từ công ty trở về, trong đầu đang nghĩ đến em, định tắm xong sẽ gọi cho em nhưng không ngờ em lại đến thăm anh thế này.!"
Tiếng cười hắn bất chợt tuôn ra, giọng cười lanh lảnh bộc lộ tâm tình sảng khoái trong tích tắc. Tuy lúc nào hắn gặp Tử Hàn Tuyết cũng luôn luôn mỉm cười, thường thì chưa nói đã cười, ôn nhu tao nhã, song cô luôn cảm thấy trong nụ cười đó hình như thiếu một thứ, trái lại nụ cười hôm nay cười vang thành tiếng như thế rất hợp ý cô.
''Cũng lâu rồi em không đến thăm mọi người, theo lý mà nói em cũng nên thường xuyên đến đây, vậy mà…"
Hoàn Cẩn Nam ôn nhu nhìn cô, khóe môi khẽ nhoẻn thành một nụ cười như xuân, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Tử Hàn Tuyết,
“Không sao, mọi người hiểu cho em mà, đúng hơn người đáng trách phải là anh, bận rộn công việc đến nỗi không có thời gian dành cho em, không đưa em đi chơi được. Đợi khi anh sắp xếp ổn thoả mọi chuyện ở công ty rồi, anh sẽ bù đắp cho em nhé. Chỉ cần anh còn ở bên cạnh em một ngày, thì sẽ bảo vệ em bình an vui khoẻ một ngày, tuyệt đối không cho ai làm em tổn thương.”
Những lời nói lương thiện này của Hoàn Cẩn Nam khiến Tử Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ có điều nhìn bên ngoài thì là một người ấm áp đó, nhưng không hiểu sao bàn tay hắn lại lạnh lẽo vô cùng.
Tử Hàn Tuyết thất thần một hồi, vốn dĩ hôm nay cô đến đây để nói về chuyện hoãn hôn lễ, nhưng cử chỉ cùng với lời nói của Hoàn Cẩn Nam khiến cô không thể nào mở lời, lúc hoàn hồn lại, cô đã thấy Hoàn Cẩn Nam đang vuốt ve trên mặt cô, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, vẻ mặt si mê, say túy giống như uống hết mười mấy bình rượu vậy.
Hình như Nguỵ Triết Minh và Hoàn Cẩn Nam đều có chung một điểm là luôn nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt đó, như thể bị trúng phải ma lực gì đó.
Hoàn Cẩn Nam hai tay nắm lấy vai Tử Hàn Tuyết, khuôn mặt hắn chỉ cách mặt cô trong gang tấc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
Bàn tay nắm giữ cô chẳng những không thả lỏng mà còn siết chặt hơn, trong mắt có một dòng suối chảy càng lúc càng si mê, càng lúc càng gần, gần đến mức đầu mũi thẳng đứng như vách đá cọ xát vào chóp mũi của cô.
Tử Hàn Tuyết nhất thời không thể phân biệt được hơi thở vừa ấm nóng vừa ẩm ướt này rốt cuộc là từ mũi của ai thở ra, nhìn vào đôi môi bóng loáng căng mọng của Hoàn Cẩn Nam, cô bỗng nhiên thấy hơi lúng túng.
Hắn hai mắt bỗng nhắm lại, lúc gần như sắp chạm lên đôi môi cô, thì cô đột nhiên quay đi chỗ khác.
Hoàn Cẩn Nam hụt hẫng từ từ mở mắt ra, mặt sượt qua, tựa vào bên tai Tử Hàn Tuyết thở ra nặng nề, mọi hi vọng đã gần như tan biến bởi hành động tuyệt tình của cô. Hoàn Cẩn Nam buông vai cô ra.
Đột nhiên gương mặt hắn biến sắc rồi đổ rầm toàn thân xuống đất. Lý Tín ngồi bên trong xe nhìn thấy vội vã xuống xe chạy lại.
Tử Hàn Tuyết cũng không khỏi bất ngờ mà ngồi xuống đưa tay đỡ lấy hắn: ''Cẩn Nam, anh… anh có chuyện gì vậy.?"
‘‘Phó chủ tịch, anh ổn không phó chủ tịch? Tôi nói rồi mà vết thương còn chưa lành, anh không chịu nghỉ ngơi mà cứ cố…’’
Tử Hàn Tuyết giật mình, ánh mắt hơi lóe lên sự nghi ngờ khi nhìn Hoàn Cẩn Nam, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói nói Lý Tín,
‘‘Vết thương?? Hoàn Cẩn Nam, anh ấy tại sao bị thương?’’
Lý Tín mặt mày hiện rõ nét ưu sầu: ‘‘Do cô Tử gặp nạn mất trí không nhớ mọi chuyện, trước đó khi đang đi dạo cùng phó chủ tịch, cô bị một tên cướp tấn công, phó chủ tịch đã dùng thân mình đỡ lấy nhát dao đó cho cô, nên bây giờ…’’
Vì quá khẩn trương, Lý Tín vô thức nói ra mọi chuyện, Hoàn Cẩn Nam ở cạnh cũng không kịp ngăn anh ta lại.
Tử Hàn Tuyết nghe xong sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kiềm chế được mà run lẩy bẩy. Cô cắn răng, dứt khoát đưa tay kéo áo Hoàn Cẩn Nam lên để xác minh sự thật.
Vừa nhìn thấy vết thương đang rỉ máu ở phần hông trái của Hoàn Cẩn Nam, cô hoảng hốt trừng mắt đưa tay bụm lại miệng mình.
Những gì Lý Tín nói là thật sao? Hoàn Cẩn Nam anh ta… anh ta đã vì cô mà không màng sống chết sao?
…
Những gì vừa xảy ra không may đã bị Minh Nhược Y và Hoàn Tĩnh Chi đứng trên ban công phòng nhìn thấy hết. Vốn dĩ Hoàn Tĩnh Chi ghét cay ghét đắng Tử Hàn Tuyết là vì cô là con gái của Hàn Mạn.
Bà ta luôn áp đặt mẹ của Tử Hàn Tuyết là loại phụ nữ lấy ưu ái xác thịt ra trao đổi để có được tài sản và sống trong nhung lụa, hay còn được gọi tắt là《Đĩ ngã giá》
Còn về phía Minh Nhược Y thì không nói ai cũng biết, vì Tử Hàn Tuyết mà bây giờ ả bị Hoàn Cẩn Nam và Hoàn Mặc từ mặt, mỗi lần đến Hoàn Gia gặp Hoàn Tĩnh Chi đều phải lén lén lút lút, cản trở âm mưu của ả, còn cướp đi trái tim người đàn ông của ả, đương nhiên Tử Hàn Tuyết chính là cái gai trong mắt ả rồi.
…
Sau khi đưa Tử Hàn Tuyết trở về biệt thự, Hoàn Cẩn Nam đang cắn răng nhăn nhó chịu đựng nỗi đau từ vết thương.
Lý Tín nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàn Cẩn Nam mà không khỏi lo lắng: "Phó Chủ Tịch, anh ổn chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện nha.!’’
Bỏ qua câu nói của Lý Tín, Hoàn Cẩn Nam tạm quên đi nỗi đau, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thở dài não nuột,
''Cậu biết không Lý Tín,tôi đang rất vui, từ đó đến giờ tôi chưa từng vui như thế, nhưng cũng vô cùng thấp thỏm. Tử Hàn Tuyết chọn tôi là vì mất trí nhớ, nhưng sau khi cô ấy nhớ lại mọi chuyện biết tôi đã lừa cô ấy thì…, tôi thật sự chưa dám nghĩ đến chuyện đó"
‘‘Sau này có xảy ra chuyện gì thì để sau này biết, trước mắt anh cứ mang lại hạnh phúc cho cô ấy là được.’’
Hoàn Cẩn Nam nhắm mắt ngửa đầu ra ghế, thầm độc thoại: "Một lần thôi, cho tôi có lỗi với em một lần sau cuối, nhất định tôi sẽ bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần cho em khi em đã làm vợ tôi, mong em đừng trách sự ích kỷ của tôi trong tình yêu này.!’’
Khi vừa nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang thập thò trước cổng lớn biệt thự, Hoàn Cẩn Nam cảm giác có gì đó không ổn, hắn nảy ra ý định liều lĩnh dùng con dao trong hộc xe rạch 1 đường vào chỗ mà lần trước hắn bị đâm.
Sau đó cùng Lý Tín diễn bi kịch trước mắt Tử Hàn Tuyết để níu giữ tình cảm của cô ấy ở lại bên mình, dù chỉ là thương hại.
Hắn sợ hôm nay cô một mình đến đây là để huỷ hôn, không để cô lên tiếng hắn đã thành công mang vết thương cũ lấy được sự thương hại của cô.
…----------------…
Một tuần sau!
Hôm nay là ngày Hoàn Mặc mời gia đình Tử Hàn Tuyết đến dùng bữa. Ngoài những người nhóm Lục Quái ra thì vẫn chưa ai biết bố Tử Phi chính là người đàn ông quay trở về từ cái chết. Ông vẫn sống trong thân phận Louis, tổng giám đốc của CL.
…
Bảy giờ tối, chiếc xe hạng sang màu đen vừa dừng lại tại cửa biệt thự Hoàn Thị, Tử Mạn Thiên là người lái, bố Tử Phi ngồi sau cùng với Tử Hàn Tuyết.
Chiếc cổng lớn bỗng chốc từ từ mở ra, Tử Mạn Thiên cũng cẩn thận cho xe lăn bánh vào bên trong.
Hai bên con đường dẫn vào biệt thự rộng thênh thang, tràn đầy hoa rực rỡ đủ màu sắc, cuối cùng cũng tới cửa lớn, ba bố con đều xuống xe chuẩn bị tiến vào bên trong.
Bố Tử Phi đang đi ở đằng trước khoảng chừng hai bước chân bỗng ngừng lại, chắp tay sau lưng nhìn qua khung cảnh nơi đây. Lúc này bố Tử Phi khẽ thở dài, tiếng thở tan vào gió, đôi mắt ông ấy lạnh lẽo trong suốt hiện lên nỗi nhớ thương da diết.
“Tiểu Tuyết, bố thật sự không muốn con kết hôn với Hoàn Cẩn Nam.” Một lúc lâu sau, bố Tử Phi hoàn hồn xoay người lại, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Tử Hàn Tuyết cảm thấy mờ mịt.
…
Trước đó Hoàn Mặc không may trở bệnh, ông ta đang được bác sĩ riêng thăm khám trên phòng nên bữa tiệc tạm thời hoãn lại vài phút.
Lúc này không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt, Tử Hàn Tuyết muốn đi dạo ngoài vườn nên xin phép vào nhà vệ sinh rồi sau đó đi thẳng ra vườn bằng cửa sau.
Gió đêm thổi qua, bất thình lình một làn hương thơm ngào ngạt bay vào trong mũi, Tử Hàn Tuyết nhìn theo hướng gió, dưới ánh trăng một vài đóa hoa lài nở rộ tưng bừng, các cánh hoa khác đủ loại đủ màu phản chiếu ánh trăng trông kiều diễm vô cùng.
Phía sau, một hơi thở ấm áp nhè nhẹ thoảng qua gáy cô: “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ gọi em là vợ yêu, được chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...