Tử Nguỵ

Nguỵ Triết Minh lại nhắm chặt hai mắt, xếp hai tay lên bụng, không nói không rằng nằm ngửa mặt lên trần, đầu mày nhíu chặt, quai hàm căng cứng, chắc là đang khó chịu bên trong cơ thể lắm nên anh ta mới phải cắn chặt hàm răng đây mà.

Chỉ có điều trên gương mặt không hề lộ ra một chút vẻ tái nhợt suy nhược nào, ngược lại hình như có chút mừng rỡ nhàn nhạt thấp thoáng, cô cũng không chắc lắm.

Vũ Vũ hay tin Nguỵ Triết Minh suy nhược cơ thể gục ngay trước cửa phòng làm việc của mình nên đã vội vàng chạy qua phòng xem tình hình thế nào, qua tới thấy anh ta vẫn còn đang nằm nhắm mắt trên sofa, còn Tử Hàn Tuyết thì đang như thể nơm nớp lo sợ điều gì đó, rồi mắt cứ đảo xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp.

Thấy thế Vũ Vũ lại gần hỏi thăm mới biết, hoá ra bản hợp đồng Nguỵ Triết Minh thức đêm thức hôm sửa lại cho chuẩn, không may bị cô làm đổ nước lên, bây giờ đang rối như tơ vò không biết phải nói thế nào khi Nguỵ Triết Minh tỉnh lại.

Nếu như anh ta bỗng nhiên tỉnh dậy thấy bản hợp đồng khiến cơ thể anh suy nhược bị phá hỏng thì chắn hẳn anh ta sẽ thả cô từ tầng này xuống đất quá, thật đúng là lúc đó ngay cả một người ngăn cản giúp cũng không dám có.

Nghe Tử Hàn Tuyết nói đến đó, sắc mặt Vũ Vũ không khỏi khựng lại, không bằng nhân lúc Nguỵ Triết Minh còn đang ngất tranh thủ nhìn theo bản cũ mà làm lại bản mới rồi sau đó đưa lại cho anh ta xem qua và ký tên là được rồi, dù sao Tử Hàn Tuyết cũng là cô gái anh ta yêu thương nhất, không lẽ vì bản hợp đồng mà nặng tay với cô vậy sao?

Vũ Vũ cố gắng ổn định lại tinh thần cho Tử Hàn Tuyết, nói với cô: “Tử Hàn Tuyết, giúp tôi chăm sóc cậu ấy nha, cậu ấy mệt như vậy rồi bây giờ tôi phải thay cậu ấy giải quyết công việc.”

“Được rồi, anh đi làm việc của mình đi”

Đúng lúc Vũ Vũ vừa thì khỏi, Nguỵ Triết Minh trên sofa hừ nhẹ một tiếng, tựa như đau đớn không chịu nổi, mười ngón tay đều hơi cong lại, thấy anh ta như vậy, cái cảm giác quái lạ như bị mũi kim nhọn đục khoét ngũ tạng lại đột ngột xuất hiện trên người, bất giác xóa tan luôn nỗi sợ hãi ban nãy của Tử Hàn Tuyết, cô nắm chặt tay anh ta,


“Anh tỉnh rồi sao? Chờ một lúc nữa truyền xong chai nước biển này, trợ lý Dương đi mua thuốc về rồi tôi lấy cho anh uống, ở công ty này không có nhà bếp tôi không thể nấu cháo cho anh được, nên tôi pha cho anh một ly sữa ấm, uống cho no bụng rồi mới uống thuốc được”

Vừa mới xoay đi, liền nghe thấy phía sau lại vang lên tiếng rên rỉ, Tử Hàn Tuyết xoay người lại, thì thấy Nguỵ Triết Minh xoè tay ôm lấy lồng ngực, tay kia nắm chặt mép ghế, bấu chặt đến mức các đầu khớp đều trở nên trắng bệch.

Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tử Hàn Tuyết lại ngồi trở xuống mép giường đưa tay xoa xoa lồng ngực giúp anh ta, hỏi bâng quơ,

''Hồi nãy không phải là đau đầu ư? Sao bây giờ lại đau ngực rồi? Từ trước đến nay anh là người tranh cường háo thắng, chưa bao giờ tỏ ra dù chỉ một tí ti yếu kém trước mặt bất cứ người nào, sao sáng nay trước đó còn khỏe như con Putu, mà tôi đi có ít phút là gục cái rầm như trời long đất lở ngay trước cửa phòng làm việc như vậy.?"

Bàn tay đang bấu chặt mép ghế của Nguỵ Triết Minh lập tức cực kỳ phối hợp đặt ngay lên trên trán, xuất hiện hai giọt mồ hôi, hơi thở hổn hển nói: “Chỉ cảm thấy cả người đau đớn, cũng không rõ là đau chỗ nào, nhưng… đau nhất vẫn là ở phía ngực trái.!"

Nguỵ Triết Minh định nói gì đó thêm, ngập ngừng một lúc rồi lại thôi.

Chẳng phải anh như thế này là vì cô sao? Từ khi cô nói chia tay anh đã mất ăn mất ngủ, đến khi cô xảy ra chuyện cô quên mất anh là ai, nỗi đau đó ai thấu được đây? Rồi trước đó cô lại cùng người đàn ông khác công bố hôn nhân, những chuyện đau lòng đó đến cùng một lúc như vậy thử hỏi làm sao cơ thể anh không suy nhược chứ?

Công việc, gia đình, tình yêu là ba thứ thời gian qua đang dần phá huỷ đi Nguỵ Triết Minh cao ngạo hằng ngày, anh dường như không còn là anh nữa. Không chú trọng đến hình tượng, hay sức khoẻ. Cứ mãi đắm chìm trong men say để quên đi mọi chuyện mà tìm đến một giấc ngủ bình yên.

Nhưng không… đêm nào anh cũng mơ thấy giấc mơ ấy… từng người, từng người đang ngày ngày rời xa anh. Mỗi khi thức giấc trong mệt mỏi, anh luôn sợ những gì mình mơ đều là thật, cảm giác cô đơn đó quả thật khiến người ta rùng mình.


Nhưng khi đó trong lòng Tử Hàn Tuyết lại cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải cái tên Nguỵ Triết Minh mỗi tháng đều được bác sĩ gia đình thăm khám toàn bộ cơ thể một cách cẩn thận sao? Sao lại gặp tình trạng thế này? Chẳng lẽ anh ta đang giả bệnh? Nhưng giả bệnh để làm gì.

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì một thư ký nhỏ bé như Tử Hàn Tuyết nói giả bệnh để lười biếng trốn việc thì nghe còn hợp lý, đằng này một ông chủ lớn muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ thôi cần gì phải giả bệnh.

Vì vậy, cô liền bỏ qua mọi ngờ vực trong lòng, dùng nước nóng trong bình nước dưới căntin pha cho Nguỵ Triết Minh một ly sữa ấm rồi bưng đến trước sofa, hai mắt Nguỵ Triết Minh đột nhiên mở toang, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tử Hàn Tuyết, khiến cô giật mình suýt tí nữa thì ném luôn ly sữa trong tay vào mặt anh ta,

“Người tôi đau quá, không biết là mắc bệnh gì nhưng cơ thể như đang bị từng mũi kim đâm, mệt mỏi khó chịu vô cùng”

Tử Hàn Tuyết ngồi yên nhìn anh ta đau đến mức nhíu mày cố chịu, mà quên luôn cả cái cảm giác bị kim nhọn gặm nhấm kỳ lạ kia, phải nói là có một cảm giác xót xa len lỏi trong lòng.

Quan sát một hồi, cuối cùng, cô cẩn thận đỡ anh ta ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, rồi đưa ly sữa cho anh ta uống. Ai dè, tên tổng tài này vừa mới chạm đôi môi mỏng dính của mình tới mép ly húp lấy một ngụm nhỏ, liền há hốc miệng vừa khó chịu nói: “Nóng quá.”

Hết cách Tử Hàn Tuyết đành phải chu môi tiến lại gần thổi vào cái miệng xấu xí đang run lên bần bật vì nóng của anh ta.

Không kịp cho cô phản ứng, anh ta đưa mặt mình sát lại với Tử Hàn Tuyết, hai khuôn mặt đối diện nhau, cánh tay to lớn của anh luồn ra sau gáy kéo cô lại gần, một tay còn lại đặt lên má cô đẩy nhẹ lên, khiến đôi môi hồng mềm mỏng ướt át của cả hai chạm vào nhau.


Sau vài phút môi chạm môi, Nguỵ Triết Minh đưa tay cầm lại ly sữa miễn cưỡng uống cạn.

‘‘Nè! Sao lúc nào anh cũng tự ý hôn tôi vậy.?’’

‘‘Thích.!’’

Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ sớm biết chăm sóc anh ta mà thiệt thòi như vậy, không bằng ngay từ đầu không chấp nhận lời đề nghị của Vũ Vũ rồi, cho anh ta uống viên thuốc ngủ, nằm đó hôn mê rồi cô tự làm lại bản hợp đồng kia là xong.

Cô dìu Nguỵ Triết Minh nằm lại xuống ghế xong, thấy hơi thở anh ta từ từ đều đặn, mặt mày giãn ra, nghĩ chắc đỡ nhiều rồi, liền đứng dậy định chuồn, nhưng cái tên tổng tài này hôm nay bỗng nhiên giống như có thần giao cách cảm với cô hay sao đó, hễ cô vừa nhấc mông, là anh ta liền bắt đầu rên rỉ đau đớn, khiến cô đành phải ở lại bên cạnh anh ta.



Tử Hàn Tuyết chăm sóc Nguỵ Triết Minh nguyên một buổi cũng mệt mỏi, lười đến mức không muốn cử động, liền nhân tiện dựa vào thành ghế mơ mơ màng màng chợp mắt một lát.

Nguỵ Triết Minh giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa của Vũ Vũ, anh quen thói định đưa tay dụi mắt, nhưng cảm giác tay phải bị cái gì đó giữ lại, vừa nhìn xuống, thì chính là khuôn mặt của Tử Hàn Tuyết đang gối lên mu bàn tay anh, vẻ mặt ngọt ngào ngủ ngon lành.

Hoá ra cô vẫn luôn quan tâm anh như vậy, chỉ là… anh không biết phải dỗ cô thế nào sau khi trí nhớ cô hồi phục, chỉ mong cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi, tha thứ và trở về bên anh.

Dù cho quyết định thế nào thì việc đầu tiên anh vẫn muốn làm, đó chính là ngăn chặn lđám cưới giữa cô và Hoàn Cẩn Nam.


Nguỵ Triết Minh khéo léo rút tay lại, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, đi được một quãng, xen kẽ giữa tiếng bước chân lẹt xẹt anh mơ hồ nghe thấy tiếng than thở như thực như ảo ở sau lưng, “Đừng đi, làm ơn đừng đi, có thể quan tâm đến tôi một chút không.?"

Có lẽ là Tử Hàn Tuyết nói mê.

…----------------…

Mặt trời buổi sáng vô cùng chói chang, Nguỵ Triết Minh đứng trước cổng biệt thự lẳng lặng không nói một lời ngửa đầu nhìn những tia nắng lóa mắt kia một hồi lâu, khiến người ta không khỏi lo lắng nếu cứ tiếp tục nhìn như vậy thì anh ta sẽ bị đui mất.

Tử Hàn Tuyết cũng đứng bên anh ta khoảng chừng một vài phút, rồi không nhịn được lên tiếng: “Thực ra, mặt trời lúc sắp lặn mới là đẹp, tròn trĩnh như cái lòng đỏ trứng muối, nếu anh thích ngắm mặt trời, không bằng đợi đến hoàng hôn mà ngắm."

Nguỵ Triết Minh bỗng thu hồi ánh mắt, chiếu sang người Tử Hàn Tuyết, trong mắt anh đã xuất hiện một chút tơ máu, vừa nãy nhìn mặt trời sao không thấy hí mắt, giờ nhìn Tử Hàn Tuyết lại híp đôi mắt dài hẹp của anh, làm như cô còn chói mắt hơn cả mặt trời nên anh ta mới khó chịu như vậy,

''Hoá ra, em cũng biết quan tâm anh.”

Tử Hàn Tuyết ánh mắt hiện rõ nét hớn hở: “Tất nhiên phải như vậy! Tôi và anh là cấp trên và cấp dưới, không quan tâm anh thì ai trả lương cho tôi đây, quan tâm lẫn nhau là việc nên làm mà.”

“Cấp trên… cấp dưới.?!” Nguỵ Triết Minh lặp lại câu nói của Tử Hàn Tuyết một lần nữa, rõ ràng đang rất căng thẳng trên gương mặt, sau đột nhiên lại mỉm cười đầy ma mị,

“Hiện giờ có mọi người ở bên cạnh coi bộ tâm trạng của em lúc nào cũng vui vẻ hớn hở nhỉ, chắc sự có mặt của tôi không là gì đối với em đúng không.?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận