Hoàn Tĩnh Chi vẫn cứ há hốc miệng, đứng ngây ngốc tại chỗ như khúc gỗ, sau đó xoay người định đi, nhưng bị Hoàn Cẩn Nam sớm đứng lên rời khỏi bàn làm việc giơ tay ra chặn lại, rồi đột nhiên bà ta giống như cảm thấy không được ổn cho lắm, sốt ruột nói:
“Hoá ra con gọi mẹ tới đây là để chất vấn sao.?!”
Hoàn Cẩn Nam làm ra vẻ mặt thương hại thì thào: “Đây chỉ là thắc mắc khi con nghe lời đồn đại về mẹ nuôi mình, con không dám chất vấn mẹ.!”
Hoàn Tĩnh Chi nghe thấy thế nét mặt cũng sửng sốt, tiện đà quan sát một cách kỹ lưỡng hít một hơi quay mặt đi chỗ khác, ân cần nói,
''Tại sao con lại đi tin lời người ngoài chứ, giết người là mạng đền mạng, pháp luật uy nghiêm thế nào con hiểu rõ mà, con kiến mẹ còn không nỡ ra tay thì sao mẹ lại giết một lúc hai mạng người như lời đồn con vừa nhắc tới chứ. Con nghĩ mẹ là người tàn nhẫn vậy ư.?!"
Hoàn Cẩn Nam mặt mày ủ dột, xuôi tay xuống lườm bà ta một cái: “Con không có ý đó, con muốn làm rõ lời đồn để bảo vệ mẹ thôi”
Hoàn Tĩnh Chi đang bày tỏ nỗi bất mãn một cách bừng bừng khí thế, bỗng nhiên đổi giọng,
“Chúng ta là mẹ con, mẹ không trách con đâu, chỉ là từ giờ con đừng nhẹ dạ cả tin, đi tin những lời đồn vớ vẩn ngoài kia rồi lại gián tiếp kéo khoảng cách của mẹ con mình xa hơn, mẹ không muốn con hiểu lầm hiểu sai gì thêm đâu”
Hoàn Cẩn Nam thổn thức đáp lại: “Chuyện con nói hôm nay nếu không đúng sự thật như lời mẹ nói, con sẽ cho người giải quyết tin đồn, ngoài ra hôm trước cấp dưới của con có nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen chùm kín mít đi từ trong biệt thự ra, lúc đó chỉ có một mình mẹ ở nhà, theo như miêu tả rất có khả năng hắn chính là người đã từng tấn công Hàn Tuyết, sau này mẹ ở nhà hay ra vào chú ý một chút, con sẽ tăng thêm lực lượng bảo vệ ở biệt thự để giữ an toàn cho mẹ, cũng như người nhà Hoàn Thị.!”
Hoàn Tĩnh Chi mặt mày tái mét rời đi. Sau khi đi ra liền đóng cửa thật mạnh, cuối cùng, còn thậm thụt dò xét phía bên ngoài một lát, rồi dường như xác nhận không có người theo sau, mới yên tâm thở phào sải từng bước chân vội vã ra về.
Hoàn Cẩn Nam vô cùng nghi ngờ trước thái độ của mẹ nuôi mình, hắn nhìn phía sau lưng bà chằm chằm cho tới khi cánh cửa đã được đóng từ hơn hai mươi phút trước, tiếp đó hắn lấy điện thoại gọi cho Lý Tín ra lệnh,
“Cậu giúp tôi tiếp tục điều tra cụ thể cái chết của vợ chồng người phụ nữ tên Hàn Mạn và tìm hiểu xem nguồn gốc của họ thế nào”
Lý Tín “Vâng.!”
…
Nguỵ An group.!
Mặc dù ban sáng Tử Hàn Tuyết di chuyển trên đôi cao gót rất khó khăn, nhưng lên tới văn phòng cô đã được Nguỵ Triết Minh đặc cách cho một đôi dép xỏ ngón khiến cô đi lại vô cùng nhanh nhẹn, vèo vèo vèo đã đến văn phòng của Vũ Vũ.
Tử Hàn Tuyết mà gặp Vũ Vũ thì cứ như hai đứa trẻ lên năm, chỉ thích chọc ghẹo đùa giỡn rồi rượt đuổi nhau chạy khắp văn phòng, rồi cả tầng tám mươi, cô chạy trước còn tên tổng tài đại ngốc Vũ Vũ theo sau vừa đuổi vừa gào.
Vào đến văn phòng chủ tịch, cuối cùng anh ta cũng tóm được cô, lại đang đúng lúc dùng bữa của chủ tịch, Nguỵ Triết Minh xưa nay vốn là người quen thong thả ung dung nên không khỏi bị “cuộc truy đuổi” của bọn họ làm cho kinh động, giơ đôi đũa vàng ngẩng đầu dừng luôn tại chỗ.
Sau khi vào tới, Vũ Vũ liền buông tay Tử Hàn Tuyết ra, chạy thẳng đến chỗ Nguỵ Triết Minh, ôm lấy hai má của anh ta rồi bắt đầu khóc oà chế giễu: “Nguỵ Nguỵ, Nguỵ Nguỵ ơi, Nguỵ Nguỵ hỡi, sao anh trai tôi hôm nay khổ thế này, sao lại phải ngồi đây dùng bữa trong cô độc thế này. Đáng thương, đáng thương quá đi thôi…!”
Tử Hàn Tuyết cười hắc hắc, rồi ngồi xuống đối diện Nguỵ Triết Minh, sau đó nhìn lại những khay thức ăn thơm phức trên bàn, nghiêm túc nói: “Nếu chủ tịch cô độc thì tôi sẽ giúp anh hết cô đơn… tôi sẽ ăn với anh… có được không.?”
“Được chứ, được chứ.!” Tên Vũ Vũ kia nhanh miệng một mực chắc chắn.
“Từ bao giờ mà cậu tự quyết định dùm tôi luôn vậy.?” sắc mặt Nguỵ Triết Minh có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng ngắt lời.
“Vậy là… chủ tịch… không muốn tôi dùng bữa cùng sao.?” Tử Hàn Tuyết rụt rè hỏi một câu.
Vũ Vũ buông tay khỏi khuôn mặt điển trai của Nguỵ Triết Minh, thở mạnh một hơi xen vào: “Rồi xong, làm con gái người ta khó xử rồi kìa, muốn mà còn bày đặt.”
Nguỵ Triết Minh cúi đầu ho khẽ một tiếng, nheo nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Vũ Vũ. Nét mặt Vũ Vũ tái mét, nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, trừng mắt lại.
Tử Hàn Tuyết chen vào chính giữa, không bênh bên nào: “Thôi thôi thôi, được rồi được rồi. Chúng ta đi thôi Vũ Vũ, để lại không gian cho chủ tịch dùng bữa.”
Nghe xong Nguỵ Triết Minh thu lại ánh mắt《chan chứa tình cảm》với Vũ Vũ, chuyển sang nhìn Tử Hàn Tuyết. Cô cũng không sợ gì mà giương mắt nhìn lại anh ta một hồi, cảm thấy chán ngắt, liền đứng lên đến bên cạnh Vũ Vũ kéo tay anh ta đi khỏi.
Nguỵ Triết Minh thấy vậy tiếp tục đảo ánh mắt đầy ẩn ý sang mặt Tử Hàn Tuyết, liền chậm rãi nói: “Gần đây nghe đồn tổng giám đốc Vũ rất thân thiết với thư ký của tôi, xem ra đó không phải là lời đồn… Coi bộ dạo này Cẩn Duệ Dung có vẻ bận rộn, không có thời gian để mắt đến bạn trai mình rồi.!"
Vũ Vũ khẽ hạ mi mắt ngồi bệt xuống bên cạnh Nguỵ Triết Minh, nhẹ nhàng đưa tay đấm bóp vai cho anh ta: “Hình như anh Nguỵ đây dạo này công việc bận rộn nên chắc có hơi mệt mỏi nhỉ, để phận em út Vũ Vũ đây đấm bóp giúp anh.”
Nguỵ Triết Minh giương đôi mắt sắc như đao quét nhìn Tử Hàn Tuyết từ trên xuống dưới, ra dấu bằng ánh mắt lệnh cho cô ngồi lại xuống ghế.
Tử Hàn Tuyết giương mắt khẽ liếc Vũ Vũ một cái như thể đang ra sức cầu cứu anh ta, nhưng thật sự thất bại, đành bình thản ung dung ngồi xuống theo lệnh tổng tài.
Vũ Vũ cảm thấy không thể nán lại thêm được nữa xoay người đứng lên đi ra ngoài. Tử Hàn Tuyết ngoan ngoãn nhu thuận ngồi yên trước mặt Nguỵ Triết Minh, Vũ Vũ mới đi ra ngoài được khoảng bốn, năm phút, thì Tử Hàn Tuyết sực nhớ ra một chuyện,
"Ai da, vẫn chưa thu dọn lại phòng cho tổng giám đốc!”
Nguỵ Triết Minh trầm ngâm một lát, khóe miệng cong lên, bình thản nói: “Tôi thuê lao công đến công ty là để dọn dẹp, chứ đâu tuyển thư ký riêng để dọn dẹp phòng cho người khác.!”
“À thì…!” hai mắt Tử Hàn Tuyết trợn tròn, miệng há hốc, lắp ba lắp bắp…
…
Tử Hàn Tuyết tan ca cũng là lúc chạng vạng, cô rời khỏi công ty chưa bao xa thì trong nháy mắt, những giọt mưa lớn bằng hạt đậu đã lộp độp rơi xuống khiến cô cùng những người đi đường đang tan tầm đều bị ướt sũng.
Cô cúi đầu bước đi vội vã, dùng tạm túi xách để che đầu, trên đôi cao gót bước vội qua những vũng nước đọng, nước bắn hết cả lên chân.
Đang đói bụng mà lại không kịp về nhà vì cơn mưa lớn bất chợt này nên Tử Hàn Tuyết vào tạm quán nước gần đó mua một cốc trà sữa và ít đồ ngọt ăn lót dạ. Cứ thế khách trong quán lại càng lúc càng đông lên, em gái thu ngân cực kì bận rộn.
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
"Một cốc trà đen macchiato, ít đá, không đường, và hai bánh tiramisu vị socola. Thanh toán bằng thẻ được không?”
“Được ạ.”
Tử Hàn Tuyết đưa thẻ cho cô nhân viên thanh toán, sau đó cầm hóa đơn ra ghế ngồi đợi trà sữa của mình.
Đúng lúc này một giọng nói đầy nam tính vang lên: "Acabo de hablar con él recientemente, ¡es una persona muy interesante! (Tôi vừa mới nói chuyện với anh ấy gần đây, anh ấy là một người rất thú vị!) "
Một cặp đôi ngoại quốc đứng sát bên Tử Hàn Tuyết, họ cũng đang chờ nhận trà sữa, âm thanh đó là của người đàn ông, nó đã khiến hình ảnh của Nguỵ Triết Minh xuất hiện ngay sau đó. Miệng anh ta đang đọc những dòng chữ trong cuốn sách tiếng Tây Ban Nha rất lưu loát, thậm chí người bên cạnh đang chăm chú nhìn anh ta lại chính là Tử Hàn Tuyết.
Cô đăm chiêu cố gắng lấy lại những trí nhớ vô tình bị lãng quên của mình, thì người đàn ông ngoại quốc đứng bên cạnh đó dùng ngôn ngữ Trung Quốc nhắc: “Số 26 là của cô à? Nhân viên đã gọi hai lần rồi, hãy đến nhận thức uống của mình."
Tử Hàn Tuyết giật mình: “Hả.?.. à… vâng. Tôi cảm ơn.!"
Tử Hàn Tuyết đưa hóa đơn ra, nhân viên bán trà sữa cúi đầu, cho cốc trà sữa và bánh vào túi, cũng không quên thả thêm cái ống hút vào.
“Cảm ơn.” Tử Hàn Tuyết nói xong thì cầm túi trà sữa đi ra.
Cuối cùng trời cũng tạnh mưa và Tử Hàn Tuyết cũng về được nhà. Suốt chặng đường đi cô luôn tự hỏi mình làm thế nào để có thể nhớ lại mọi chuyện đây?
Tại sao lần nào trong đầu cô hiện lên những hình ảnh quen thuộc thì đều có Nguỵ Triết Minh? Rốt cuộc trong quá khứ anh ta và cô là mối quan hệ thế nào? Có phải chỉ đơn thuần là cấp trên cấp dưới không?
…
Cuối cùng cũng đã về tới nhà.
Tử Hàn Tuyết đứng trong căn biệt thự không một bóng người của bố Tử Phi đắn đo một chút, rồi dứt khoát không do dự đi thẳng về phòng mình tắm rửa thay đồ.
Tử Hàn Tuyết vừa mới chui vào phòng, liền nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, chắc là bố Tử Phi hoặc Tử Mạn Thiên đã trở về.
Tắm xong Tử Hàn Tuyết khoác lên mình áo choàng tắm màu hồng cùng với chiếc khăn cuốn tóc cũng màu hồng bước ra phòng khách. Lúc này bố Tử Phi đang ung dung lật từng trang sách đọc.
Chưa kịp nói gì thì Tử Hàn Tuyết chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiểu Tuyết về rồi đó hả con? Lại đây ngồi đi con.”
“Dạ.!” Trả lời xong Tử Hàn Tuyết thong thả đi lại ngồi kế bên bố Tử Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...