Suốt mấy chục năm qua Nguỵ Triết Minh giấu nhẹm chuyện hận thù trong lòng, chờ thời cơ tới nhất định sẽ ra tay trả thù cho mẹ mình.
…----------------…
Sáng sớm hôm sau, Tử Hàn Tuyết hai mắt còn ngái ngủ lờ mờ đẩy cửa ra, thấy ngoài cửa một mảnh âm u cho rằng trời còn chưa sáng, vừa định xoay người trở lại tiếp tục ngủ thì bị Hoàn Cẩn Nam đột nhiên nắm lấy cổ tay làm giật bắn cả mình,
“Em dậy rồi đó hả Tuyết Tuyết.!”
Tử Hàn Tuyết xoay người lại nhìn thấy khí thế bừng bừng của hắn khiến cô thật là kinh ngạc.
“Em vào vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi, hôm nay anh đưa em đi chơi.!”
…
Tròn một giờ ngồi trên xe, Hoàn Cẩn Nam khi thì hùng hồn, khi thì thảm thiết kể cho Tử Hàn Tuyết nghe câu chuyện về một tổng tài yêu một cô gái nhà nghèo, hệt như chuyện tình giữa hắn và cô. Tử Hàn Tuyết thì hết gục đầu vào cửa xe, lại ngáp ngắn ngáp dài với câu chuyện chán ngắt và buồn ngủ của hắn.
Cuối cùng đã đến nơi, hắn đi tới trịnh trọng mở cửa xe để Tử Hàn Tuyết xuống rồi bùi ngùi xúc động tổng kết: “Đó chính là một mối tình khiến người ta tim đập thình thịch, hạnh phúc ngập tràn với cái kết đẹp mĩ mãn.!"
Tử Hàn Tuyết cười gượng gạo bước xuống xe thở ra một cái, thì ra, đây chính là một mối tình khiến người ta lim dim muốn ngủ, ù ù cạc cạc.
Nhưng bởi vì Hoàn Cẩn Nam khẩn thiết như vậy, cô không đành lòng làm phật ý tốt của hắn, liền nhiệt liệt phụ họa theo: “Tuyệt vời, rất tuyệt vời.!"
Cái thứ gọi là tình yêu đẹp gì đó theo như Tử Hàn Tuyết cảm nhận thì nó hoàn toàn chẳng phải tốt đẹp gì, hơn phân nửa con người khi dính vào nó đều lộn xộn điên đảo, liều mình quên mạng vì nó nhưng lại vẫn vui vẻ chấp nhận, đúng thật là không tài nào hiểu nổi.
Mang tiếng là vợ sắp cưới nhưng Tử Hàn Tuyết vẫn chưa cảm nhận được thế nào là yêu, thấy tên Hoàn Cẩn Nam kia si tình với cô như vậy nên cô cũng đành đem những suy nghĩ của mình nuốt vào trong bụng.
Thực ra không phải Tử Hàn Tuyết chưa biết biết yêu, mà đúng hơn là cô đã quên mất mình cũng từng vui vẻ, từng si tình, từng đau lòng vì thứ gọi là tình yêu đó. Chỉ là vì quá đau lòng nên cô đã vô tình quên đi nó.
Hóa ra, nơi mà Hoàn Cẩn Nam đưa cô tới chính là nhà thờ Thánh Tâm.
Mặt tiền nhà thờ được xây dựng dựa trên hình mẫu công trình Basilica of St. Clotilde ở Paris. Phần gian giữa và phòng ngự của nhà thờ được lấy cảm hứng theo lối kiến trúc của nhà thờ Toul. Đây là nhà thờ lớn nhất trong Giáo xứ Quảng Châu đồng thời là nhà thờ theo phong cách Gothic lớn nhất Trung Quốc và Đông Nam Á với chiều rộng 32,85 mét, chiều dài 77,17 mét, tòa tháp đôi cao 52,76 mét.
Vào tới bên trong hai người cùng quỳ gối trước gian Cung Thánh nguy nga, Hoàn Cẩn Nam cung kính chắp tay cầu xin Ơn Trên chấp thuận cho họ, cho dù có phải cách xa nhau muôn dặm ngàn năm hoặc là hai gia đình cấm cản cũng có thể cùng nhau vượt qua, bên nhau tạo dựng gia đình hạnh phúc mãi mãi.
Sau đó Hoàn Cẩn Nam vui như mở cờ trong bụng ngắm nghía Tử Hàn Tuyết một chút, vẻ mặt yêu thương nhìn cô rồi lại vui mừng hớn hở nói một câu: “Có được em là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời anh."
Sau đó, mặt Tử Hàn Tuyết như mây đen phủ kín, ánh mắt chưng hửng nhìn Hoàn Cẩn Nam, hoàn toàn không thấy vẻ thoải mái như khi cô ở bên cạnh Nguỵ Triết Minh.
Sau đó trước Gian Cung Thánh nguy nga Hoàn Cẩn Nam dùng đôi môi nhợt nhạt của mình, nhẹ nhàng dán lên má Tử Hàn Tuyết một cái.
Chẳng ngờ, Tử Hàn Tuyết còn chưa mở miệng hay phản ứng lại thì Hoàn Cẩn Nam đứng bật dậy, cất giọng đầy khí thế: “Tử Hàn Tuyết, chúng ta kết hôn đi.!”
Bỗng nhiên trong đầu Tử Hàn Tuyết như có một tia sét lóe lên, bàn tay thon dài của ai đó đang nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của ai đó, họ đang chầm chậm trao nhẫn cho nhau, sau đó họ lại cười với nhau.
Tử Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ, ơ kìa, tại sao chỉ nhìn thấy nụ cười của họ? Khuôn mặt? Khuôn mặt họ đâu? Họ là ai vậy? Tại sao cô không thể thấy được khuôn mặt của hai người họ? Rắc rối nhỉ!
Cô đột nhiên lảo đảo nghiêng ngã về phía Hoàn Cẩn Nam, hắn rất chính xác, giang rộng tay đưa tới để Tử Hàn Tuyết có thể ngã trúng vào lòng hắn một cách nhẹ nhàng.
Chẳng lẽ trong quá khứ Hoàn Cẩn Nam đã từng cầu hôn cô nên hôm nay hắn mới cầu hôn lại một cách sơ xài thế này. Khi cô tỉnh lại chỉ phát hiện trên cổ mình có chiếc nhẫn được luồn cẩn thận qua sợi dây chuyền cô đeo trên cổ, chúng là của Hoàn Cẩn Nam tặng cô sao.?
Toàn bộ không gian nơi đây nhất thời im phăng phắc. Hai tròng mắt Tử Hàn Tuyết như sắp sửa lọt ra ngoài. Cô không khỏi bất ngờ, vừa hôn lên má lại tới lời đề nghị kết hôn, chuyện gì đang xảy ra thế này.?
Sau một lúc lâu, Tử Hàn Tuyết cuối cùng hoàn hồn, trên mặt từ từ ửng đỏ, đứng thẳng người lại ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Cô nghĩ, mình chỉ là một đứa con gái thấp kém có chút trình độ, nên quyết định ở bên một người đàn ông giỏi giang giàu có lại hết mực yêu thương mình như Hoàn Cẩn Nam cũng không phải là tệ, người ta nói mưa dầm thấm lâu, giờ chưa yêu thì từ cô cũng sẽ có tình cảm với hắn ta thôi. Dù sao hắn cũng đối đãi với cô một cách chân thành, đưa cô tới nơi linh thiêng cầu hôn là đủ chứng minh tình cảm của hắn rồi, Tử Hàn Tuyết chấp nhận cưới hắn là vì ông nội Hoàn Mặc và cũng đỡ cho lòng tự trọng của Hoàn Cẩn Nam bị đả kích.
Sau hôm đó khi đi cùng, Hoàn Cẩn Nam gặp ai cũng giới thiệu Tử Hàn Tuyết là vợ sắp cưới của hắn, chẳng qua chỉ là một cái gật đầu chấp nhận lời cầu hôn ngắn gọn thôi mà sao tự nhiên lại thành người nổi tiếng luôn rồi…
…----------------…
Ngồi trên xe đi đến bữa tiệc, Hoàn Cẩn Nam lấy tay mình phủ lên bàn tay bé nhỏ mềm mịn của Tử Hàn Tuyết, nhẹ nhàng mỉm cười với cô: “Lần trước khi nghe em nói em thích anh, anh thật lòng cảm kích, có thể được em đáp lại tình cảm anh tất nhiên hạnh phúc vô cùng. Đã vậy còn được em chấp nhận lời cầu hôn, anh vui lắm.!"
Sao đang yên lành lại nhắc đến chuyện đó? Tử Hàn Tuyết cảm thấy trái tim mình không thật sự dành trọn cho Hoàn Cẩn Nam, cô luôn cảm thấy cô và hắn có khoảng cách rất lớn, còn cái tên Nguỵ Triết Minh kia mặc dù nhìn mặt hắn xa lạ nhưng khi ở gần lại có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Có điều nhìn sự chân thành của Hoàn Cẩn Nam như vậy, cô nghĩ có lẽ vì cô mất trí nên khiến hắn lo lắng cô sẽ nghe người khác nói mà lay động rồi rời xa hắn, bèn dỗ dành an ủi hắn,
“Anh yên tâm đi, dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng vẫn thích anh như thường.”
Hoàn Cẩn Nam đôi mắt lãnh đạm thấp thoáng vẻ âu lo: “Hàn Tuyết hôm nay là ngày đầu tiên em về đây ra mắt họ hàng nhà anh, em có thoải mái không?”
Sau đó lại nói: “Hôm nay nhân dịp tiệc của ông, anh muốn công bố chuyện quan trọng của chúng ta, sau này anh sẽ luôn nắm tay em, đi chung với em trên mọi nẻo đường đến cuối đời để có gì còn có thể trông chừng lẫn nhau.”
Tử Hàn Tuyết mỉm cười, dịu dàng gật đầu đồng ý.
Hôm nay, là ngày sinh nhật của Hoàn Mặc, năm ngoái Tử Hàn Tuyết tay trong tay cùng Nguỵ Triết Minh tham gia khiến bao cô gái khóc lóc đau buồn vì anh là hoa đã có chủ, nhưng tiệc năm nay lại khác, cô cũng xinh đẹp đến tham dự, nhưng lại trong tay Hoàn Cẩn Nam một cách vô thức vì mất trí.
Hoàn Cẩn Nam cố tình đưa Tử Hàn Tuyết đến bữa tiệc lần này là vì hắn đã có sắp đặt trước, buổi tiệc này đãi năm trăm khách từ đối tác, bạn bè người thân hắn và của Tử Hàn Tuyết đều mời tới, mục đích là để công bố chuyện kết hôn của hai người.
Sở dĩ hắn phải nhanh chóng đi trước một bước là vì hắn biết nếu cứ kéo dài, trí nhớ của Tử Hàn Tuyết khôi phục lại thì chắc chắn hắn sẽ lại một lần nữa để vụt mất cô, chi bằng nhân dịp này công bố xong thì một tháng sau cử hành hôn lễ là tốt nhất.
Chiếc xe dừng lại ở cổng chính, hôm nay quan khách đông đúc nên Hoàn Cẩn Nam đãi tiệc cả bên ngoài khuôn viên biệt thự, hắn cố tình đưa cô đến trễ để mọi người đã đến đông đủ tiện chứng kiến kế hoạch của hắn.
Sau khi bước ra khỏi xe, Tử Hàn Tuyết mặc bộ váy xòe màu hồng phấn dịu dàng, không kém phần sang trọng, lộng lẫy như một cô công chúa.
Còn Hoàn Cẩn Nam vẫn là bộ âu phục phẳng phiu và thanh lịch như ngày nào. Cô cặp tay hắn vào trong trước sự trầm trồ của nhiều người.
Nhóm bạn thân của Tử Hàn Tuyết bao gồm: Cẩn Duệ Dung, Nam Phong Kỳ, Vũ Vũ, Tử Mạn Thiên và cả Nguỵ Triết Minh khi nhìn thấy họ tiến vào sắc mặt ai cũng kinh hãi, hình như rất hoảng hốt.
Tử Hàn Tuyết cùng Hoàn Cẩn Nam đi tới trước mặt Hoàn Mặc và Hoàn Tĩnh Chi cung kính cúi thấp người chào: “Thưa ông nội.! Con đưa Hàn Tuyết tới rồi, con có chút việc nên đến trễ mong ông nội thông cảm.”
Tử Hàn Tuyết cũng kịp thời tiếp lời: “Hàn Tuyết xin phép ra mắt ông nội và mẹ. Vừa rồi sơ suất, chúng con tới trễ, mong ông nội và mẹ bỏ qua cho.”
Hoàn Mặc vui vẻ cười thản nhiên nói: “Không sao, không sao. Hôm nay là ngày vui của ông, các con đến tham dự đông đủ là ông vui rồi. Nhất là Hàn Tuyết, chào mừng con đã trở lại.!”
Hoàn Cẩn Nam ngập ngừng, nhưng chỉ chốc lát rồi quyết định, cúi đầu trịnh trọng trước mặt Hoàn Mặc,
''Thưa ông nội hôm nay tại đây con muốn mượn một chút thời gian trong bữa tiệc của ông làm một chuyện lớn, rất quan trọng với con, mong ông tha lỗi.!"
Đôi mắt Hoàn Mặc nhìn thẳng vào Hoàn Cẩn Nam, biến ảo khó lường, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Con có tội gì? Ông muốn nghe tường tận.!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...