Tử Hàn Tuyết đưa tay tắt vòi nước đi, Vũ Vũ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ Tử Hàn Tuyết một hồi lâu, mới thốt ra một tiếng thở dài: “Ài, hoá ra là em ở đây à Tuyết Tuyết, làm anh đứng bên trong gọi cửa phòng em quá trời mà không thấy em lên tiếng, mở cửa ngó vào thấy không có ai, hú hồn hú vía chạy đi tìm em không may trượt chân ngã, cái bàn toạ đẹp đẽ của Duệ Duệ lại móp mất rồi."
Tiếp đó, mếu máo xoay đầu, đưa tay ra sau xoa xoa vòng ba: “Đây là cái thứ mà bé Duệ Duệ của tôi thích nhất mà, nhờ có sự đẫy đà của nó mà cô ấy mới mê đắm tôi đó, mong ông trời thương tình để nó phổng phao lên chứ đừng để nó xẹp bớt là bé Duệ Duệ bớt mê con một phần đấy.!”
Cái tên tổng tài đần độn này sao giống bạn thân anh ta thế cơ chứ, trông thật là mất mặt, Tử Hàn Tuyết đằng hắng lấy giọng rồi nói với Vũ Vũ: “Sao giờ này tổng giám đốc Vũ Vũ lại ở đây.?”
Không phải tại người yêu cô bắt tôi ở đây trông chừng cô sợ cô bị bắt cóc thì là gì, khuôn mặt anh ta hơi có chút tự đắc: “Thì công việc ở công ty cũng không có nhiều nên anh qua chơi với em cho đỡ buồn thôi.!”
Vũ Vũ giương mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó dừng lại ở đám cây tí hon đang nảy mầm: “Đây chẳng phải là những mầm cây lúc trước em trồng sao? Wow hôm nay chúng lớn rồi nè, thấy cưng quá.!”
Dứt lời, còn đưa tay xoa xoa trên đỉnh đầu Tử Hàn Tuyết. Cô né qua né lại, nhưng không tránh thoát, có chút tức tối: “Cái tên Vũ Vũ nhà anh, hôm qua tôi nhờ chủ tịch của anh đưa đi dạo vậy mà hắn đưa tôi về đây luôn, đây là lần đầu tôi đến đây thì làm sao mà trồng cây được, tâm thần phân liệt à.?”
Tử Hàn Tuyết nói xong, không những Vũ Vũ không tức giận mà còn cười haha một cách nham nhở, rồi không biết lấy từ đâu ra ở phía sau lưng một hộp sữa, bộ dạng thật là hùng hồn đưa cho Tử Hàn Tuyết,
“Nè cô gái hung dữ, mau uống đi kẻo tổng tài lại sốt ruột.”
Tử Hàn Tuyết đang định nhận lấy hộp sữa thì từ phía cổng một luồng ánh sáng rực rỡ như lửa, cực kỳ chói mắt, tập trung nhìn kỹ, thì thấy Nguỵ Triết Minh chẳng biết đã xuống khỏi chiếc xe màu đỏ bóng loáng kia từ khi nào, hai con mắt như mũi dùi nhọn hoắc đứng ở một bên nhìn Vũ Vũ,
“Cô ấy mới hết bệnh sao bữa sáng chỉ có mỗi sữa vậy.?” Nói xong anh ta đóng mạnh cửa xe đi tới giật lấy hộp sữa trên tay Vũ Vũ rồi lừ anh ta một cái.
Vũ Vũ thở ngắn than dài: “Anh hai ơi là anh hai, cô gái của anh vừa thức dậy, sợ đói nên đưa sữa uống lót dạ rồi mới đưa cô ấy đi ăn đây anh hai.!”
Mặt mày Nguỵ Triết Minh nhíu lại, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại cầm lấy tay Vũ Vũ, ôn hòa thân thiết một cách miễn cưỡng nói: “Em trai tôi thật là ngoan. Xưng hô như vậy mới chứng tỏ người nhà hoà thuận vui vẻ.”
Một mặt lại nói: “Hộp sữa này tôi thấy có vẻ tốt cho cậu em trai đây, chi bằng em trai Vũ Vũ mau đem về nhà uống đi.”
Tử Hàn Tuyết đứng một bên, nãy giờ không nói một lời, liền ho vài tiếng, ý bảo hai người họ: tôi còn ở đây chứ không tàng hình.!
Cô nói: “Tôi… tôi đói quá.!"
“Bạn thân muốn ăn gì nào?” Vũ Vũ hỏi một cách khẩn thiết.
Tử Hàn Tuyết đang định trả lời, thì Nguỵ Triết Minh lại sốt ruột, xen vào: “Hay để anh đi mua về cho em nhé.!"
“Hay là chúng ta đi ăn rồi đến Trà Hoa Quán nhé.!” Vũ Vũ trịnh trọng.
Có thể biết được ẩn ý của cô muốn đi ra ngoài và đến Trà Hoa Quán, Vũ Vũ nhất thời khiến cô có chút cảm động, không hổ danh là người mà cô coi là tri kỷ, chứ ai như cái tên tổng tài Nguỵ Triết Minh kia, suốt ngày mang cái bộ mặt khó coi phơi ra cho ai xem không biết.
Sau đó Vũ Vũ lại nham nhở tiếp lời: “Cô bạn thân của tôi muốn ăn gì nào? Zimsum, bánh bao hấp, bánh zongzi, cháo, mì. Hay là… ăn anh tạm đi ha.!”
Thấy thằng anh em tốt của mình nhanh mồm lẹ miệng ra vẻ hiểu bạn gái mình hơn mình, Nguỵ Triết Minh nhíu mày ho khan một tiếng ngắt những lời đang mời chào vô cùng tha thiết của Vũ Vũ,
“Gần đây cũng có nhiều nhân tài mới du học từ các nước trở về đây, nộp hồ sơ vào Nguỵ An với mong muốn chức vụ Tổng Giám Đốc, người ngồi chiếc ghế đó hiện tại coi bộ khá rảnh, chắc phải đổi người nào đó để chiếc ghế đó bận hơn rồi.!”
Vũ Vũ kia nghe vậy nhất thời mặt mày xị xuống, cố gắng cười gượng gạo đưa tay vỗ vỗ lên vai Nguỵ Triết Minh: "Cũng là chủ tịch chu đáo lại còn thông minh nhanh nhẹn, so với việc tuyển người mới thì cứ để người cũ ở lại vẫn tốt hơn biết bao nhiêu. Đợi tôi tìm một người tốt sẽ gả cho Tử Hàn Tuyết, ha ha ha!”
Anh ta cười đến mức khoái chí như vậy nhưng trước khi đi vẫn không quên cầm tay Tử Hàn Tuyết nói: “Kỳ thực, ăn anh cũng không phải là không ổn.”
…
Thời gian trôi như bóng câu qua cửa sổ, từng giờ từng phút chạy như chết đi sống lại.
Tính tới tính lui, Tử Hàn Tuyết đã ở trong Trà Hoa Quán cùng Nguỵ Triết Minh đã gần ba tiếng đồng hồ.
Sau khi Vũ Vũ đi rồi, hai người bọn họ cùng đi ăn rồi cùng đến Trà Hoa Quán, hai người không ai nói chuyện với ai suốt mấy tiếng đồng hồ, nhìn nhau kiểu gì cũng thấy chán ghét, Tử Hàn Tuyết liền tạm biệt với anh, lần mò ra khỏi quán, đi dạo vòng quanh.
Gần đó có một trung tâm thương mại, Tử Hàn Tuyết bon chen chạy vào đó đi dạo xem có mua cho mình được món đồ gì không.? Nhưng không ngờ nơi này thật sự là quá rộng lớn, đi mãi đi mãi cho đến khi ở phía tầng dưới cô lờ mờ nhìn thấy ai đó trông quen quen thì ra chính là bà mẹ nuôi của Hoàn Cẩn Nam đây mà, bà ta đang vội vã bước đi đâu đó, hành động có vẻ lén lén lút lút một cách không bình thường.
“Cô dì ơi,…chờ đã.” Tử Hàn Tuyết ở bên trên cố vươn người gọi lớn, nhưng trong thoáng chốc không nhớ tên bà ấy là gì thì sao gọi được đây.
Chẳng những không dừng lại, mà bà ta còn một mạch đi thẳng vào quán cà phê ở tầng đó, hết cách rồi, Tử Hàn Tuyết đành đứng bên ngoài cửa quán chờ bà ta ra vậy, dù gì cũng là mẹ chồng tương lai của cô, mẹ nuôi hay mẹ ruột của Hoàn Cẩn Nam thì cũng nên chào hỏi một tiếng cho phải phép.
Tử Hàn Tuyết đứng phía ngoài cửa cũng cỡ ba mươi phút gì đó, thì đột nhiên thấy bà ta trở ra, đôi mắt cô như khe suối cong cong giọng nhã nhặn nói với bà ấy: “Con chào cô.!"
Thấy sự xuất hiện bất ngờ của Tử Hàn Tuyết, Hoàn Tĩnh Chi xoa xoa thái dương, toát mồ hôi lạnh: “Sao… sao cô… sao cô ở đây.?”
Bà ta nhìn Tử Hàn Tuyết rồi cắn cắn đôi môi đỏ au làm như đang sợ sệt điều gì đó.
Tử Hàn Tuyết thì trên mặt như xua tan mây mù nói: “Ôi! Đây chẳng phải là mẹ nuôi của Hoàn Cẩn Nam sao? Trông cô càng ngày càng trẻ ra nha!”
Hoàn Tĩnh Chi có chút choáng váng và đa nghi, tại sao bà ta lại lo lắng như vậy? Rốt cuộc bà ta đến quán cà phê đó để gặp ai? Sao thấy Tử Hàn Tuyết thì khuôn mặt lại trắng bệch ra.?
Tử Hàn Tuyết thấy sắc mặt bà ta hoang mang, biết chắc là có gì đó không ổn rồi, liền cười ha ha cầm lấy tay bà ta: “Tuy con chưa gặp cô được bao nhiêu lần, nhưng dù sao cô cũng là mẹ nuôi của Hoàn Cẩn Nam nên ít nhất con cũng phải đến nhà chào hỏi tử tế, vậy mà…!”
Lúc này, một bầy lừa hoang hí hét chạy rần rần trong đầu Tử Hàn Tuyết, một vườn mai đang nở rộ khắp đầu cô.
Tiếp đó, Hoàn Tĩnh Chi định tâm lại mới hiểu ra một chuyện, trí nhớ của Tử Hàn Tuyết này e rằng có chút bất ổn, nghe nói cô bị tấn công khi đi cùng Hoàn Cẩn Nam đến Yalong Bay, xem ra cô ấy hoàn toàn không nhớ những chuyện bà ta từng làm trong quá khứ, đây là cơ hội để bà ta trả thù Tử Hàn Tuyết rồi.
Hoàn Tĩnh Chi nghiêng đầu ngắm Tử Hàn Tuyết một lúc, nhíu mày cắn môi nội tâm giằng xé một phen, rốt cục cũng chịu mở miệng nói những lời dịu dàng một cách giả tạo: “Àh! Con là… Tử Hàn Tuyết đúng không.?”
Thực là không dễ dàng gì, Tử Hàn Tuyết nở nụ cười thay đáp lời. Sau đó bà ta cao hứng, thân thiện hỏi cô đã ăn gì chưa, đang sống ở đâu, với ai…
Tử Hàn Tuyết cũng rất biết khôn nói với bà ta rằng mình đang ở cùng em trai, hôm nay rảnh rỗi mới ghé qua trung tâm thương mại dạo vài vòng, cũng chưa tìm được chỗ nào ăn uống tốt. Hoàn Tĩnh Chi nghe vậy liền nhiệt tình, vui vẻ mời cô tới biệt thự Hoàn Gia.
Thế là Tử Hàn Tuyết liền thuận tình hợp lý đi theo bà ta tới đó.
…
Đêm đến, Vũ Vũ cùng với Nguỵ Triết Minh ngồi ngoài bàn đá sân vườn biệt phủ nhâm nhi chai rượu Vũ Vũ mới được tặng, lúc này Vũ Vũ gật gù thổn thức bùi ngùi nửa buổi, rồi mới nặng nề nói với Nguỵ Triết Minh,
“Tôi biết cái chết của bác gái với cậu là đả kích không nhỏ, nhưng người đã mất rồi cứ chầm mình vào chuyện cũ, cũng không giúp ích được chuyện gì hết, đã tới lúc nên nhìn về phía trước rồi, cậu cũng nên bước ra khỏi đó rồi.”
Theo lời tự thuật giản lược rối rắm năm xưa của Nguỵ Văn Châu, Vũ Vũ cơ bản hiểu được mấy chục năm trước, Hoàn Mặc và ông ấy đã nảy sinh một mối bất hòa không gì cứu vãn nổi, trong cơn giận dữ Nguỵ Văn Châu đã thẳng tay hủy đi thứ gì đó mà rất quan trọng với hai người bọn họ, từ đó về sau hai người bọn họ không đội trời chung.
Trước khi bà Triết An qua đời Nguỵ Triết Minh đã không may trượt chân té ngã từ cầu thang xuống đất đập đầu bất tỉnh, khi cậu tỉnh dậy thì phát hiện mẹ mình đã qua đời, khi nghe bố mình kể lý do mẹ qua đời là do Hoàn Mặc gây ra, cùng với những gì buổi tối hôm đó cậu nhìn thấy nên cậu tin chắc những lời bố mình nói là sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...