Đôi mắt ông ta chăm chú nhìn cô, giống như thông qua cô hình dung đến một người khác. Thấy Tử Hàn Tuyết quay lại chỗ ngồi Hoàn Mặc mới hoàn hồn mỉm cười, trong nụ cười có vài phần đau buồn, vài phần hối hận, vài phần hi vọng.
Hoàn Mặc thần thái trầm ngâm nhìn ra bên ngoài, khẽ thở dài,
“Cách đây gần ba mươi năm một đêm say sỉn trở về nhà, ông đã vô tình va trúng một cô gái, dáng người thanh mảnh, nhan sắc trong trẻo ngây thơ, nên ông đã động lòng với cô ấy…”
Mấy người già hình như khi nói chuyện đều thích nhắc lại chuyện xưa, vừa gặp Tử Hàn Tuyết câu thứ hai đã nhắc ngay chuyện hồi nảo hồi nao, giới trẻ hiện nay đa phần đâu ai thích nghe mấy chuyện hoài cổ của người lớn, nhưng Tử Hàn Tuyết thì ngoại lệ, cô là người cực kỳ thích nghe những chuyện lịch sử lâu đời, để lấy đó làm đề tài cho cảm hứng viết tiểu thuyết của mình.
Tử Hàn Tuyết đang hăng say nghe thì bỗng nhiên ông ta im ru không nói nữa. Cô nhìn chằm chằm ông ta tròn to mắt chờ đợi, lúc sau ánh mắt Hoàn Mặc như bừng tỉnh, sau một hồi thất thần lại nở nụ cười tự giễu, nói,
“Thật là giống. Ánh mắt ấy thoạt nhìn con với người đó rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì trong con vẫn lạnh lùng hơn người đó rất nhiều lần. Cô ấy trong sáng, hiền lành và trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn nở một nụ cười tươi như sương xuân, ngọt ngào ấm áp vô cùng…”
Hoàn Mặc ngưng lại một chút, trong khoé mắt như trực trào nước, giọng khàn đặc nói: “Sau cái đêm định mệnh đó ông không còn gặp lại nụ cười ấy nữa, ông vẫn luôn cố gắng đi tìm cô ấy nhưng tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy cô ấy. Không biết cô ấy giờ ra sao, đang sống rất vui vẻ, hay đang đau khổ vì điều gì…?!”
Vốn tưởng hôm nay gọi Tử Hàn Tuyết tới để nói về chuyện hôm tiệc Mừng thọ, đang chuẩn bị tinh thần diễn một tiết mục nhiệt huyết người tốt việc tốt, nhưng ai mà ngờ Hoàn Mặc độc thoại hết nửa buổi vòng vo lẩn quẩn mãi một câu chuyện chưa có hồi kết.
Tử Hàn Tuyết đang dần cảm thấy rầu thúi ruột và bắt đầu buồn ngủ nên cố tỏ vẻ đồng cảm, nói: “Ông đừng quá đau buồn, chắc hẳn ở một nơi nào đó bà ấy cũng sẽ đang nghĩ về ông như cách mà ông vẫn luôn nhung nhớ về bà ấy. Con tin… có duyên ắt sẽ gặp lại…!!”
Trong mắt Hoàn Mặc ánh lên một nụ cười trìu mến, có lẽ tâm trạng Hoàn Mặc đã trở lại bình thường, thoải mái bình thản ung dung đưa tay với lấy tách trà bưng lên nhấm nháp.
"Lúc trước cô ấy từng hỏi ông muốn làm gì, không suy nghĩ nhiều mà ông nói 《Muốn Làm Người Yêu Em》,sau câu trả lời đó cô ấy đã cười rất tươi, ông thấy được niềm hạnh phúc trong ánh mắt của cô ấy.’’
Nhưng Tử Hàn Tuyết đeo lên mặt vẻ ngơ ngác, chớp chớp hai mắt suy nghĩ, không biết mục đích của Hoàn Mặc hôm nay gọi cô ra đây là ý gì. Bình thường cần gặp thì kêu cô đến biệt thự cùng ăn cơm, hoặc tới văn phòng đọc sách cùng nhưng hôm nay lại chọn đúng quán mà Nguỵ Triết Minh làm chủ để hẹn, là trùng hợp hay là sắp đặt trước?! Ây da, đúng là người già thiệt khó hiểu mà!
Hoàn Mặc thấy sắc mặt cô trầm ngâm vội hỏi: “Con sao thế, thấy không khoẻ ở đâu à”
Tử Hàn Tuyết áy náy nói: “Dạ… tại… con đang thắc mắc sao hôm hay tự nhiên ông lại hẹn con ra đây? Bình thường là ở biệt thự hoặc văn phòng. Nên con…”
Ông ta bật cười vài tiếng rồi khẳng khái nói: “Thắc mắc sao?! Thật ra ông hẹn con đến đây, kể chuyện lúc còn trẻ của ông cho con nghe là vì người ông nhắc lúc nãy rất giống con, rất mê trà hoa. Nhưng hồi đó trà hoa chưa được đặc sắc như bây giờ. Ông biết con thường xuyên cùng bạn bè đến đây, nên hôm nay rảnh rỗi muốn đến thưởng thức trà của quán thế nào mà khiến cháu gái của ông lại mê mẩn đến vậy”
Còn tưởng chuyện gì, hoá ra chỉ có như vậy, xem ra Tử Hàn Tuyết suy diễn nhiều quá rồi.
Trong lúc Tử Hàn Tuyết còn đang ngây người ra, Hoàn Mặc đứng dậy chào tạm biệt cô để về lại công ty. Cô cũng phải chuẩn bị trở về biệt phủ, đi lâu quá một lát dì Trần lại gọi điện thoại cho Nguỵ Triết Minh thì anh ấy lại nổi cơn điên lên, nhiều lúc cô suy nghĩ không biết dì Trần theo phe ai nữa.
Mới vừa bước ra tới cửa Trà Hoa Quán, bầu trời đang quang đãng bỗng mưa rơi lác đác rồi lớn dần, hôm nay Tử Hàn Tuyết lại không đem ô, may sao lúc nãy gọi cho Nguỵ Triết Minh đến đón, nhưng anh ấy đang phải gặp đối tác quan trọng nên Vũ Vũ sẽ đi thay, đứng chờ xíu chắc cũng không sao.
Đột nhiên có một người đàn ông trung niên cao ráo, lịch lãm cầm chiếc ô màu đỏ đi tới đứng bên cạnh che cho cô, đang cúi đầu nghịch nước dưới chân, thấy có đôi chân đi giày tây đứng bên cạnh Tử Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên.
Không khỏi ngạc nhiên cô tròn xoe mắt nhìn người đàn ông ấy, vẫn là phong độ ấy, vẫn trong bộ vest lịch sự giống buổi tối đó có điều hôm nay lại là màu khác, mặc dù chỉ mới thoáng qua một cái gật đầu nhưng khí chất của người đàn ông này có phần để lại khá nhiều ấn tượng trong cô, nên vừa nhìn Tử Hàn Tuyết đã nhận ra ngay người đàn ông ở bữa tiệc đã gật đầu với cô.
Tử Hàn Tuyết cứ tròn xoe không chớp mắt, ngẩng đầu như vậy nhìn ông chú ấy, nếu cứ như vậy một lúc nữa thì không chừng hai mắt cô sẽ rơi ra ngoài mất.
Không đợi cô phản ứng ông ấy nở nụ cười ấm áp, sau đó đưa bàn tay thon dài của mình đặt lên giữa hai mày đẩy mặt cô lại vị trí bình thường, cũng may là ông ấy nhanh tay, chứ nếu cứ đứng đơ ra như thế lỡ cơn gió độc thổi ngang qua trúng Tử Hàn Tuyết thì chắc từ giờ trở đi cô chỉ có thể ngẩng cao đầu mà đi, không còn cơ hội nhìn xuống ngón chân nữa rồi.
Ông chú mỉm cười, giọng nói trong vắt: “Trên mặt tôi… có dính gì hay sao mà khiến cô gái đây nhìn hoài không chớp mắt vậy?!”
Tử Hàn Tuyết cười khẽ, đỏ mặt ngượng ngùng đưa tay xoa đầu: “Đâu có, chỉ là con thấy có chút bất ngờ khi gặp chú ở đây”
“Cô nhận ra tôi sao?!” Lời nói ông chú chứa đựng niềm hân hoan, nhìn Tử Hàn Tuyết tha thiết.
Tử Hàn Tuyết thản nhiên cười rạng rỡ: “Tất nhiên rồi, chú thật sự ấn tượng đó!”
“Tôi cũng vậy…! Cô gái trẻ, sao lại đứng đây mà không vô trong?!” Ông chú vẫn thái độ vui vẻ đó.
Chưa kịp trả lời, thì đột nhiên một bàn tay đưa ra thân thiết kéo Tử Hàn Tuyết lại gần, Nguyên Bình lấy tay hắn ta bao phủ lên hai bàn tay đang lạnh cóng của cô định sưởi ấm, Tử Hàn Tuyết giật mình lập tức rút tay lại.
Đôi mắt trong suốt của ông chú nhìn Nguyên Bình một cái, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp cậu, ân nhân!”
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết lấy làm tò mò, gặp được quý ông thành đạt đây ở buổi tiệc, tình cờ gặp lại ở Trà Hoa Quán trong hoàn cảnh khá đặc biệt, đã vậy bây giờ ông ta còn gọi Nguyên Bình là ân nhân. Ây da.!! Coi bộ sắp có thêm ý tưởng mới cho tiểu thuyết kỳ này rồi.!
Nghe vậy Nguyên Bình quay sang nhìn người đàn ông mặc vest lịch lãm ấy, mặt đột nhiên trở nên hớn hở khoái chí: “Ôi trời! Không ngờ lại gặp chú ở đây đó. Rất lâu rồi không gặp, chú khoẻ chứ”
Hai người tay bắt mặt mừng ở trước cửa Trà Hoa Quán, công nhận ba người họ thật duyên dáng đứng trước nơi người ta kinh doanh nói nói cười cười vậy mà cũng không chịu vào trong, may là trời đang mưa, nếu là trời nắng mà đứng kiểu này chắc nãy giờ nhân viên cầm chổi ra quét ba người đi hết rồi.
Sau một hồi chú hỏi thăm cháu, cháu thăm hỏi chú thì đột nhiên ông chú khẽ cau mày lại quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết hỏi: “Cô bé, cô cũng quen Nguyên Bình sao, hay hai người là…”
Tử Hàn Tuyết vội vàng cắt ngang lời ông ấy: “À con và anh ấy chỉ là bạn học chung lớp võ thuật thôi!”
Nét mặt Nguyên Bình có thoáng chau lại, có chút hơi buồn, rồi lại nở một nụ cười gượng gạo: “Hoá ra hai người biết nhau à, trùng hợp thật đấy, đều là chỗ quen biết cả hay là… nhân tiện ở đây có quán cafe chúng ta cùng vào trò chuyện đi, dù gì cũng phải kiếm chỗ trú mưa, không đâu lý tưởng bằng quán cà phê này”
Ánh mắt hai người họ đột nhiên quay hết sang Tử Hàn Tuyết, cô đang ngẫm nghĩ không biết có nên vào hay không, vì nãy nghịch mưa người cô cũng đã hơi ẩm ướt rồi, vào trong đó lỡ cơ thể vì quần áo mà có mùi hôi, đã vậy ướt còn ngồi trong máy lạnh thì chắc Tử Hàn Tuyết thành cục băng lạnh mất, cô sợ nhất là lạnh mà.
Lúc này chiếc xe BMW màu đen biển số quen thuộc cũng vừa chạy tới《bíp, bíp》còi, may quá Vũ Vũ đến rất kịp lúc, Tử Hàn
Tuyết vội vàng vẫy tay chào hai người kia rồi lao nhanh ra xe mở cửa chui vô trong. Trong nháy mắt chiếc xe trước mặt hai người đàn ông vụt đi mất hút, để lại trong ánh mắt hai người họ một chút tiếc nuối, dường như cả hai đang có rất nhiều chuyện muốn nói với Tử Hàn Tuyết.
…
Tại biệt phủ!
Tử Hàn Tuyết đi dạo ở trong vườn của biệt phủ bỗng thấy có một khoảng đất trống, lúc sớm này trời mưa nên đất cũng khá ẩm ướt nên trong chốc lát cô đã đào được vài lỗ nhỏ sau đó rải xuống đó vài hạt mầm, rải xong một hàng lại đến hàng thứ hai, hàng thứ ba cho đến khi rải đều các lỗ. Rải xong thì lại đến lấp đất rồi tưới một chút nước. Mong là sắp tới chỗ này sẽ mọc lên hai ba cây ăn trái xanh tươi, tán lá xòe rộng, đến lúc đó nhất định sẽ đi khoe thành quả với Nguỵ Triết Minh.
Hôm nay có hứng thú ra vườn trồng cây là vì lúc nhỏ cô cũng thường cùng Mẹ mình trồng mấy loại rau và cây ăn trái trong nhà, lúc Vũ Vũ đón về tiện đường nên anh ấy tắp xe vào đi mua mấy thứ đồ lặt vặt cho mình ở cửa hàng tiện lợi. Tử Hàn Tuyết thấy mấy túi hạt giống nên cũng muốn mua về trồng thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...