Tử Hàn Tuyết nhếch mép kéo Nguỵ Triết Minh lui về phía sau ghé sát đầu nói khẽ vào tai, khiến anh bật cười,
“Nè, tôi biết con nhỏ đó, hôm trước nó dám liếc tôi.!”
Khả Vi không quan tâm đến những người xung quanh ngượng ngùng tiến lại trước mặt Tử Mạn Thiên,
“Tử Mạn Thiên à, hôm nay em quyết định đến đây là để…~ Tỏ tình với anh.!”
Tử Hàn Tuyết bên này bật cười Nguỵ Triết Minh đứng bên cạnh phải vội vàng đưa bàn tay to lớn của mình che miệng cô lại, để không phát ra tiếng.
Tử Mạn Thiên ngỡ ngàng đứng hình mất năm giây, ấp úng hỏi lại,
“Em… em vừa nói cái gì vậy.?”
Khả Vi hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nhìn thẳng mặt Tử Mạn Thiên dõng dạc: “Em nói là em thích anh.!”
Tử Hàn Tuyết giật bắn cả người: “Ối.!”
Khả Vi không để Tử Mạn Thiên lên tiếng, vẫn tiếp tục tấn công,
''Lần đầu tiên thấy anh, em chỉ mong lúc đó anh đến đứng thật gần em để em mở lời chào với anh, từ lúc đó mỗi ngày đi làm niềm vui lớn nhất của em là được nhìn thấy anh~ Người ta nói…~ Yêu là phải nói, giống như đói là phải ăn vậy đó. Mỗi ngày tan ca đi trên con đường trở về nhà, em còn vu vơ nghĩ đến lúc mình nắm tay nhau, em không thể nào kiềm chế được mình nữa khi mỗi ngày thấy anh luôn nở nụ cười ấy với các y tá, điều dưỡng ở bệnh viện. Em muốn anh biết đến thứ tình cảm em giấu trong lòng bấy lâu nay, em muốn nụ cười ngọt ngào đó anh chỉ dành cho mình em, em muốn Mạn Thiên là của em, có được không?"
Bên này Nguỵ Triết Minh nhìn cô gái kia bằng ánh mắt thán phục, là con gái, cô ta vì yêu mà dám chủ động tỏ tình, còn anh là con trai mà hèn nhát, chỉ dám đơn phương, âm thầm quan sát người ta mà không dám mở lời tỏ tình.
Anh sợ nếu tỏ tình với Tử Hàn Tuyết không được đáp trả lại tình cảm đã đành, cô ấy có thể sẽ rời khỏi anh, không được nhìn thấy cô ấy nữa chắc anh sống không bằng chết. Thà đơn phương nhưng vẫn được ở bên cạnh cười cười nói nói với cô mỗi ngày cũng hạnh phúc lắm rồi.
Trước sự tấn công dồn dập của cô gái Khả Vi, Tử Mạn Thiên vốn nhút nhát vẫn cứng đơ người cúi gằm mặt không biết phải làm gì hay nói gì cho phải phép.
Nhìn cảnh tượng đó Tử Hàn Tuyết thở dài, Tử Mạn Thiên đã thật sự trưởng thành rồi, thằng bé sở hữu nét đẹp dịu dàng, có chút yếu đuối khiến hoa đào mê đắm.
Mặc dù không có ấn tượng tốt với cô gái kia, nhưng cũng cùng là con gái thích một người không thể thích thì đúng là tổn thương bao phần.
Tử Hàn Tuyết chầm chậm vừa bước tới chỗ Tử Mạn Thiên vừa nói: “Xem ra phải khiến cô gái nhỏ đây thất vọng rồi đó…”
Khả Vi nhìn thấy Tử Hàn Tuyết xuất hiện cô ta trố mắt ngạc nhiên mà không nói nên lời: “Cô…”
Tử Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực ngiêng người dựa vào cổng vẻ mặt thản nhiên,
“Em trai tôi, không thể chấp nhận lời tỏ tình của cô được…”
Khả Vi liếc sang Tử Hàn Tuyết cau mày: “Sao cô không hỏi ý kiến của bác sĩ Tử mà lại quyết định thay anh ấy~ Tôi muốn nghe ý kiến anh ấy.!”
Dứt lời Khả Vi nắm lấy cổ tay của Tử Mạn Thiên nài nỉ: "Không thể? Hay là chưa thích nhiều? Có thể từ từ vun đắp tình cảm cũng được mà.~ Đồng ý lời tỏ tình của em đi, chúng ta thành một cặp có được không?”
Tử Hàn Tuyết vẫn giữ thái độ ung dung: “Cô không nhất thiết phải đi nài nỉ hay giành giật cho mình một chỗ trống trong lòng ai đó~ Nếu người đó xem trọng cô~ Họ sẽ tự sắp xếp một vị trí cho riêng…”
“Xin lỗi, tôi... là người đồng tính...” Tử Mạn Thiên cướp lời của Tử Hàn Tuyết, rụt rè cất lời khiến mọi người đều trừng mắt ngạc nhiên.
Khả Vi kinh hãi, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
Một lúc sau cô ta hoàn hồn, mặt xám xịt, không nói không rằng quay người chui vào xe phóng đi mất hút.
Nguỵ Triết Minh tiến lại gần Tử Mạn Thiên đưa tay vỗ nhẹ vào vai cậu ấy trấn an,
“Làm tốt lắm, ai cũng có quyền được yêu, chỉ là có người yêu kiểu này có người yêu kiểu kia~ Nhưng cứ là chính mình như vậy sẽ dễ thở hơn đó.!”
Tử Mạn Thiên cười cười: “Em không sao, không nghĩ lại có một cô gái đến trước cửa nhà tỏ tình.~ Em hơi lúng túng, giờ thì ổn rồi.!”
Nói xong Tử Mạn Thiên quay người vẫy tay tạm biệt với cô chị gái thân yêu đang đứng phía sau, rồi leo lên xe đi làm.
Trước cổng biệt phủ chỉ còn lại Tử Hàn Tuyết với Nguỵ Triết Minh, bảo vệ thì đang ở bên trong tưới cây.
Đột nhiên nghe tiếng cười giòn, cả hai quay lại phía sau thấy một bác lớn tuổi, tóc bạc trắng xoá, bác trai nay có vẻ tầm sáu mấy bảy mươi tuổi.
Tuy tóc đã bạc trắng nhưng thân thể vẫn rất săn chắc, mặc trên người bộ đồ thể thao cùng với đôi giày màu trắng, chắc là đi tập thể dục buổi sáng.
Tử Hàn Tuyết kính cẩn cúi đầu chào ông ấy, mặc dù không biết là ai nhưng cũng là người lớn tuổi cứ chào trước cái đã.
Cười đã rồi ông ấy lại đưa mắt nhìn Nguỵ Triết Minh: “Ây da con nhìn người ta mà học hỏi đi kìa, còn chưa biết là ai mà đã cúi đầu chào hỏi.!”
Tiếp đó lại quay sang Tử Hàn Tuyết cười cười đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cô ấy: “Không biết đây là con gái nhà ai? Xinh đẹp lễ phép quá.!”
Tử Hàn Tuyết hơi khom người cười trừ: “Dạ thưa ông con là Tử Hàn Tuyết.. con..”
Không để cô nói hết ông ta đảo mắt nhìn vào bên trong biệt phủ:
“Đây chẳng phải là căn biệt phủ hàng trăm nghìn tệ của thằng nhóc Nguỵ này sao!~ Vậy cô chắc hẳn là bạn gái tên nhóc này rồi~ Tôi nói cô nghe tuy rằng tính tình thằng nhóc này không tốt, nhưng mà nó rất biết chọn vợ tương lai~ Chọn được một cô gái xinh đẹp, lễ phép thế này, rất vừa ý, rất vừa ý.!”
Tử Hàn Tuyết nheo mày cố giải thích: “Con không phải bạn gái hay vợ tương lai gì đó của chủ tịch Nguỵ, con chỉ là thư ký thôi ông à.!”
Hai con mắt như mũi dao nhọn hoắc của Nguỵ Triết Minh lườm lườm Tử Hàn Tuyết. Đâu ai bắt cô giải thích đâu mà cô gấp gắp thanh minh vậy.
Cứ để yên cho ông ấy tưởng bở cô là bạn gái chủ tịch thì cô sẽ mất đi miếng da trên người hay sao. Ông ấy nói mấy lời đó chủ tịch Nguỵ đang thấy sướng tê lòng mà cô lại dập tắt niềm vui bé nhỏ của anh ấy. Đúng là cô gái vô tâm.
Ông bác lớn tuổi đưa tay xoa xoa cằm mình mắt nhìn ra hướng khác, thở dài càm ràm,
“Đáng tiếc chỉ là thư ký, xem ra thằng nhóc này vẫn còn ham chơi.!" dứt lời lại quay sang nhìn Nguỵ Triết Minh ánh mắt lạnh lùng: “Mà cái thằng nhóc này, gặp chú từ nãy giờ không chào không hỏi đứng như trời trồng vậy.!”
Nguỵ Triết Minh hít một hơi thật sâu thở ra miễn cưỡng cúi đầu: “Triết Minh chào chú Ba.!”
Tử Hàn Tuyết đứng bên cạnh mặt đang còn thộn ra chưa hiểu gì thì chú ba quay sang nhìn cô nở nụ cười thân thiện.
''Cháu tôi đó cô thư ký, nhờ có cô ở đây mà nay cháu tôi ngoan ngoãn biết nghe lời, tôi vui quá.!"
Không quan tâm nhiều đến vẻ mặt niềm nở của 《chú ba》Nguỵ Triết Minh hắng giọng: “Hôm nay công việc còn rất nhiều con và thư ký cần vào trong để bắt đầu công việc chú ba đi thong thả, không tiễn.!”
Nói xong cầm lấy cổ tay Tử Hàn Tuyết kéo vào trong. Vừa đi cô vừa cố rụt tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh.
Vào tới cửa lớn Nguỵ Triết Minh buông tay cô ra quay người đối diện với cô lạnh lùng nhắc nhở,
“Ông ta không phải là người tốt, là họ hàng xa thôi, đừng để ông ấy tiếp cận được chị, sẽ có nhiều chuyện không hay xảy ra~ Ở nhà ngoan đi~ tôi đi làm đây.!”
Nói dứt lời Nguỵ Triết Minh quay người đi thẳng. Ra tới cổng cẩn thận nhắc nhở bảo vệ: “Ngoài năm người chúng tôi ra không cho phép bất cứ một ai bước vào nơi này, nếu có chuyện gì gọi ngay cho tôi, hoặc nhấn nút viện trợ.!”
“Vâng! Tôi đã hiểu thưa chủ tịch.!”
…****************…
Ba ngày sau đó.!
Nghe Nam Phong Kỳ kể lại sau hôm đó, mấy ngày ở bệnh viện thái độ Khả Vi dường như không hài lòng với Tử Mạn Thiên. Mỗi lần làm việc cùng, cô ta luôn hằn học khó chịu không hợp tác với thằng bé.
Mặc dù chỉ là một nữ y tá, nhưng cô ta là con gái của phó giám đốc bệnh viện. Trước nay quen với việc được nhiều người ngưỡng mộ lắm kẻ nịnh nọt, nhưng không ngờ lại có một ngày lọt vào lưới tình của một bác sĩ trẻ 《LGBT》 mới làm việc không lâu, nên cô ta có thái độ như thế cũng phải.
Tử Hàn Tuyết ngồi trên sofa ở phòng khách biệt phủ mặt mũi đăm chiêu, dù thế nào thì cô cũng là chị gái của Tử Mạn Thiên, có nên ra mặt thêm lần nữa cảnh cáo cô ta để yên cho Tử Mạn Thiên không.
Ra mặt thì cũng kỳ mà không ra mặt thì cô ta lại cứ được nước tấn công thằng bé nhút nhát, cứ nghĩ mình là thiên kim của phó giám đốc bệnh viện là muốn bắt nạt ai cũng được sao.
Không biết Nguỵ Triết Minh trở về từ lúc nào, anh ấy đứng ở phía sau lưng cô. Tử Hàn Tuyết vẫn còn giận chuyện hôm trước anh kéo tay cô vào rồi nói những lời khó hiểu, nên định đứng lên rời đi nhưng anh ấy ngăn lại.
“Sao cái mặt lúc nào cũng đăm chiêu vậy, chị không đến công ty làm việc, nhưng tôi đưa việc về nhà thì chắc có thể phụ tôi chứ.?!”
Tử Hàn Tuyết nheo mắt miễn cưỡng ngồi lại, Nguỵ Triết Minh cũng ngồi bên cạnh mở túi xách lôi laptop cùng một số tập tài liệu đặt lên bàn, đột nhiên Nguỵ Triết Minh quay sang đưa mắt nhìn cô một hồi, sau đó tặc lưỡi,
“Chắc chắn là lời nói vô duyên, nhưng tôi luôn thắc mắc có phải chị tăng cân không vậy? Gần đây tôi thấy chị múp lên rồi đó.!”
Sao anh ấy lại chú ý đến mấy chuyện này chứ, đương nhiên là tăng cân rồi, em bé trong bụng lúc nào cũng đòi ăn, ăn no rồi lại bắt Tử Hàn Tuyết đi ngủ. Cái thai cũng gần hai mươi tuần rồi cô vẫn chưa dám nói chuyện này với Nguỵ Triết Minh, nhưng cứ giấu hoài cũng không phải là cách hay. Vì vậy sẽ trọn thời điểm thích hợp để nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...