Nguỵ Triết Minh giật mình đứng bật dậy, mặt anh ấy cũng đang đỏ ửng như trái ớt chín, lúng ta lúng túng ngượng ngùng bỏ ra ngoài mà bước trúng chỗ này đi đụng chỗ kia, trông như tên ngốc.
…
Buổi tối tại một nhà hàng Pháp.!
Vũ Vũ từ phòng vệ sinh bước ra, trùng hợp gặp Hoàn Cẩn Nam cũng đang định bước vào.
Mặc dù cũng là chỗ quen biết trên chiến trường doanh nghiệp gặp nhau cười chào xã giao, nhưng trong lòng cũng không thích gì nhau.
Hai người nhìn thấy nhau gượng gạo, Hoàn Cẩn Nam nở nụ cười giả tạo đưa tay ra trước: “Tổng giám đốc Vũ lâu rồi không gặp.!”
Vũ Vũ nghiêm nghị, nhưng cũng có chút nể mặt đưa tay ra bắt lại: “Chào, trùng hợp nhỉ, anh và tôi đều đến đây dùng bữa.!”
“Chắc hẳn tổng giám đốc Vũ hôm nay không đến đây một mình.!” Hoàn Cẩn Nam giọng điệu dò xét.
Vũ Vũ cười khẩy: “Tôi đi với chủ tịch Nguỵ.!”
Hoàn Cẩn Nam vẫn nụ cười giả tạo ấy quăng móc câu: “Có vẻ như lúc nào Vũ tổng cũng đi cùng chủ tịch Nguỵ, một mình tĩnh mịch đêm dài cũng lâu rồi, sao không tìm lấy ai đó để cùng vui vẻ ấm êm.!”
Nhận thấy được trong lời nói của đối phương có vài chiếc móc vừa được quăng ra, vốn đã mài nhọn mũi nên Vũ tổng anh đây cũng không ngại quăng chung, xem ai câu được cá to hơn.
Vũ Vũ bỏ hai tay vào túi, nhếch mép cười khinh bỉ, hắng giọng: “Thôi, tôi nào phải kiểu người ham tài háo sắc như một số…”
Nói lưng chừng tiếng chuông điện thoại reo lên, ả nhân tình nhiều màu Minh Nhược Y thấy Hoàn Cẩn Nam đi lâu nên phải réo liền.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình hắn có chút lúng túng.
Vốn cũng không muốn nhiều lời với tên cặn bã bắt nạt crush của thằng bạn thân, Vũ Vũ mang bộ mặt khinh khỉnh chào tạm biệt hắn rồi trở về bàn ăn.
…
Tại Trà Hoa Quán…
Nhã Hân chọn một bàn trong góc khuất đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng.
Một phụ nữ đội nón vành lớn, bịt khẩu trang kín mít đi thẳng vào trong quán tiến đến ngồi trước mặt Nhã Hân.
Tối đến tránh sự chú ý của người ta mà cải trang sặc sỡ như vậy thì lướt qua hoặc thở thôi ai cũng biết là ả tiểu tam Minh Nhược Y.
Nhã Hân đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đang xì xầm bàn tán về bộ dạng của ả tiểu tam kia mà cô cũng thấy hơi ái ngại.
Nhã Hân đăm chiêu,
“Cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi đó à.?”
“Hoàn Cẩn Nam rất quan trọng với tôi, con nhỏ kia xuất hiện phá hoại chuyện tình cảm của chúng tôi, tôi quyết không đội trời chung với nó, chỉ cần có thể cho nó biến mất cách gì tôi cũng có thể giúp cô.!”
Nhã Hân tự mãn: “Vậy thì tôi phải xem cô có gan tới đâu.! Không cần quá tay, cảnh cáo cho nó bỏ tật hống hách là được rồi!”
Sau khi đàm phán liên minh thành công, hai cô gái nguy hiểm tạm biệt nhau tại cửa quán, Minh Nhược Y leo lên xe rồi mới dám tháo nón với khẩu trang xuống.
Xe lăn bánh, ả tiểu tam dựa đầu vào kính xe ánh mắt nhìn ra bên ngoài nhớ về chuyện ngày hôm qua.
…
17:30 chiều hôm trước tại Hoàn Thị…
Nghe theo lời của Hoàn Tĩnh Chi ả tiểu tam thỉnh thoảng vẫn mua đồ mang đến công ty cho Hoàn Mặc.
Thời gian ông ta bệnh Hoàn Thị như rắn mất đầu, cổ phiếu liên tục giảm, Hoàn Cẩn Nam bất tài không những không giúp tập đoàn đi lên mà còn khiến những vị cổ đông muốn phế chức.
Như mọi ngày Minh Nhược Y mang bánh ngọt đến cho Hoàn Mặc, đúng lúc này Tử Hàn Tuyết đi từ phòng ông ấy ra.
Hùng hổ tiến lại trước mặt Tử Hàn Tuyết, ánh mắt Minh Nhược Y hoài nghi, vội vàng cất giọng nói đanh thép,
“Không có liêm sỉ hay sao mà còn dám bén mảng tới đây.!”
Tử Hàn Tuyết nhìn cô ta, mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng đang mang thai của cô ta,
“Sao? Sợ tôi nói với chủ tịch đứa con trong bụng cô không phải là của Hoàn Cẩn Nam à?"
Minh Nhược Y ánh mắt hoang mang ôm lấy bụng mình, lùi về phía sau một bước, nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt đầy lo sợ,
“Tử Hàn Tuyết cô đừng có mà ăn không nói có độc mồm độc miệng như vậy!”
Tử Hàn Tuyết nhếch mép nụ cười đầy ẩn ý: “Thế à? Độc mồm sao bằng tâm độc.
Suốt ngày say sỉn lên giường với đủ thứ loại đàn ông.
Tôi nhớ có ai đó cho tiền trai để nó làm cho mang thai, sau đó lẽo đẽo như con chó đi theo lên tàu chuốc say người đàn ông có vợ rồi dàn dựng thành một đêm thác loạn của hai kẻ say sỉn để níu kéo tình cảm của anh ta.
Cô nghĩ tôi không biết những chuyện cô làm hay sao mà ở đó cứng miệng.!”
Minh Nhược Y run rẩy toát mồ hôi hột: “Mày đang nói vớ nói vẩn cái gì thế?”
“Wow, mất kiểm soát lời nói rồi kìa” Tử Hàn Tuyết cười ngả nghiêng: “Tôi nói cho cô nghe, những chuyện tôi biết tôi sẽ giữ trong lòng, nhưng tôi không chắc là lúc nào nó sẽ được lộ ra đâu, tôi muốn…~ nhìn thấy cô sống trong lo sợ.!”
Minh Nhược Y tức run người, nghiến răng ken két, nghe tới đây, cô lao tới dùng lực nắm chặt lấy cổ tay Tử Hàn Tuyết,
“Mày… mày định làm gì? Mày không được đụng đến tao và gia đình tao.!”
“Gia đình à? Gia đình đó vốn dĩ không phải là của mày, là tao bố thí cho mày cái gọi là gia đình đó.
Mày chờ đi, kịch hay để hồi sau mới biết.!”
Dứt lời Tử Hàn Tuyết uyển chuyển cơ thể miệng cười hả hê rời đi, để lại Minh Nhược Y đứng đó căng thẳng tới mức mặt trắng bệch, chân run rẩy đứng không vững, ánh mắt mơ hồ đưa tay ôm bụng.
Tại sao? Tại sao Tử Hàn Tuyết lại biết rõ mọi chuyện đến như vậy? Những lời cô ấy nói là có ẩn ý gì? Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? Cô ấy có âm mưu gì chứ?
**********
Buổi sáng tại phòng họp trụ sở chính Nguỵ An…
Tử Hàn Tuyết cùng Vũ Vũ mỗi người bê một đống hồ sơ lớn.
Tử Hàn Tuyết nhăn nhó càm ràm: “Sao mà nhiều hồ sơ quá vậy, lúc tôi làm việc ở phòng hậu cần tôi đâu có phải bưng vác nặng nề thế này.
Hay là tôi làm thư ký cho cậu nha Tiểu Vũ.!”
Vũ Vũ thả mạnh sấp hồ sơ lên bàn họp thở hồng hộc xua tay: “Thôi, thôi tha cho tôi.
Đâu phải muốn là được, tôi mà mang cô đi là Nguỵ mặt lạnh lột da tôi.!”
Đưa mắt nhìn qua sấp hồ sơ trên bàn Tử Hàn Tuyết nhanh nhảu kéo ghế ngồi xuống, cau mày,
“Vũ Vũ à, giờ chúng ta phải làm gì với đống hồ sơ này đây? Sao lại nhiều như vậy chứ?”
“Bây giờ xem qua sơ yếu lý lịch của những người đến dự tuyển, lát nữa Nguỵ Triết Minh đến sẽ phỏng vấn họ trực tiếp.!”
Tử Hàn Tuyết nhăn nhó: “Đây là việc của phòng nhân sự mà.!”
“Đúng là phòng nhân sự cũng có phần trách nhiệm tuyển người vào, nhưng đây là toàn bộ hồ sơ của những người dự tuyển các chức vụ quản lý cấp cao.
Cô không biết Nguỵ An sắp có thêm chi nhánh mới à?” Vũ Vũ thản nhiên.
Chị hai à, không phải là vì chị nên Nguỵ An mới có thêm công ty xác nhập sao.
Hoàn Cẩn Nam suốt ngày lấy lý do hôn nhân của hai người để lẽo đẽo theo đuôi làm phiền chị.
Tổng tài nhà chúng tôi ngứa mắt nên ra quyết định họp lên kế hoạch chờ cổ phiếu Hoàn Thị xuống thấp thì Nguỵ An thu mua đó.
Không chừng cái công ty đó là sính lễ cho chị đấy, ai không chứ tổng tài nhà chúng tôi là có à nha.!
Trong và ngoài nước ai ai mà không muốn làm việc cho tập đoàn Nguỵ An này chứ, lương cao phúc lợi hậu hĩnh vậy cơ mà.
Tử Hàn Tuyết trố mắt ngạc nhiên: “Thật sao, tôi cũng không quan tâm cho lắm, dù sao tôi cũng sắp nghỉ làm thư ký cho tên nhóc Nguỵ đáng ghét đó rồi.!”
Vũ Vũ trầm trồ: “Hả?”
“Thì làm thư ký cho cậu đó.!” Tử Hàn Tuyết tiếp lời.
Vũ Vũ thở dài lắc đầu: “Làm việc thôi…”
Tử Hàn Tuyết cau mày, nhìn sang Vũ Vũ, anh ấy đang loay hoay mở tập hồ sơ lấy từng tờ giấy bên trong ra, phong thái rất siêng năng.
Tử Hàn Tuyết kéo ghế gần sát anh ấy, thẫn thờ: “Tiểu Vũ à, tôi đói quá, hay mình đi ăn gì đi, ăn xong rồi chúng ta về làm tiếp.!”
“Cậu biết không tôi biết nhiều món ăn ngon của các tỉnh Trung Quốc lắm đó~ Mai mốt có bạn gái, muốn dắt cô ấy đi ăn món gì thì hỏi tôi chỉ cho…” Tử Hàn Tuyết mắt sáng rực ngẩng đầu tự hào.
Đột nhiên Nguỵ Triết Minh xuất hiện, máu trong người tổng tài đang sôi sục, tiến tới dùng cánh tay rắn chắc tách hai người ra, rồi kéo ghế chen vô giữa ngồi.
Không có mặt tổng tài ở đây dám ngồi sát nhau như thế, hai người bộ chán sống hết rồi à? Không chen vô giữa thì ngồi bên cạnh nhìn hai người thân thân thiết thiết sao.
Nguỵ Triết Minh chống cằm tặc lưỡi: “Lúc nãy ở bên ngoài tôi có nghe chị nói chị biết rất nhiều món ăn.!”
“Đương nhiên.!” Tử Hàn Tuyết tự mãn.
Nguỵ Triết Minh nheo mắt gian xảo: “Được, vậy tôi nhắc tới nơi nào chị phải nói được cho tôi năm món ăn đặc trưng nơi đó.!”
Tử Hàn Tuyết chề môi thái độ không chút hứng thú: “Không thích.!”
Nguỵ Triết Minh dứt khoát: “Nghỉ phép một ngày.!”
Tử Hàn Tuyết vẫn thái độ đó: “Không thèm~”
“Nhưng một tuần thì tôi sẽ suy nghĩ lại.!”
Nguỵ Triết Minh đứng hình vài giây, đúng là được voi đòi tiên, hay lắm cô gái dám ra điều kiện với tổng tài bá đạo, được, tôi chiến với cô.
“Nhưng nếu chị thua chị phải làm theo điều kiện của tôi.!”
Tử Hàn Tuyết hào hứng: “Chốt.!”
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt gian xảo liếc đối phương: “Giang Tô.!”
"Sườn om đỏ~
Bánh bao~
Bánh phồng mì xào gluten~
Cơm chiên Dương Châu~
Thịt viên đầu sư tử’’
Trong vòng chưa đầy năm giây Tử Hàn Tuyết mồm mép liến thoắng.
Tự hào sự nhanh nhạy của mình cô quay người dơ tay high five với Vũ Vũ trước mặt tổng tài.
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt đang thầm rủa lườm lườm thằng bạn thân, còn muốn làm anh em tốt nữa không? Hay muốn tôi cho anh ra chuồng gà đây.
Nguỵ Triết Minh lấy lại bình tĩnh thẳng lưng tỏ ra phong thái của một lãnh đạo.
Tử Hàn Tuyết chề môi giễu cợt: “Làm màu.!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...