Tử Nguỵ


Rốt cuộc đến đây đi làm hay là đến đây để ăn với ngủ đây.
Tử Hàn Tuyết vừa xuống gần đến cửa lớn chuông báo tin nhắn trong điện thoại reo lên, là Nguỵ Triết Minh gửi tin 《xuống sảnh chờ tôi lấy xe, tôi đưa chị đi ăn, rồi về nhà 》
Thiệt là một vị tổng tài đáng yêu quá đi, Tử Hàn Tuyết nhảy chân sáo ra bên ngoài đứng chờ.
Trùng hợp lúc này Hoàn Cẩn Nam lái xe đi ngang qua, nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đứng trước cửa công ty Nguỵ An, hắn có chút bất ngờ, hắn tắp vội xe vào lề.
Hoàn Cẩn Nam xuống xe tiến lại chỗ Tử Hàn Tuyết, đến gần hắn mới thấy sắc mặt cô hôm nay không tốt, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Tử Hàn Tuyết kéo sang một bên.
Nguỵ Triết Minh cũng vừa từ hầm xe chạy lên, trông thấy cảnh tượng đó, không chần chừ đậu xe giữa đường, bước xuống đi về phía Tử Hàn Tuyết.

Dù sao đây cũng là công ty Nguỵ Triết Minh, đậu xe ở đâu chẳng được, miễn trên đất của anh ấy thôi, ai chống!
Nguỵ Triết Minh vẻ mặt nghiêm nghị: “Tử Hàn Tuyết à, ai đây?”
Âm thanh từ phía sau vang lên Tử Hàn Tuyết cùng với Hoàn Cẩn Nam quay đầu lại, Hoàn Cẩn Nam nhìn thấy tình địch của mình xuất hiện nụ cười gượng gạo,
“Chủ tịch Nguỵ, lâu rồi không gặp, tôi là Hoàn Cẩn Nam phó chủ tịch Hoàn Thị.!”
Nguỵ Triết Minh khinh khỉnh: “Chỉ biết Hoàn Thị có những nhân viên côn đồ đi gây sự, không ngờ giờ đến phó chủ tịch cũng thế sao.

Ban ngày ban mặt lại đụng tay đụng chân với thư ký của tôi là thế nào.?”
Cho dù tức giận, nhưng Hoàn Cẩn Nam thừa biết đây là lãnh thổ của Nguỵ Triết Minh, hắn có ấm ức thế nào cũng không làm lại anh ấy, nên chỉ có thể kiềm chế, tỏ ra thản nhiên đáp lời,
“Đúng là nam nữ không nên đụng chạm chỗ công cộng, nhưng đây là vợ tôi, tôi có quyền đụng đến cô ấy, ngay cả khi tôi lên giường với cô ấy cũng không ai dám ý kiến gì.!”
Nguỵ Triết Minh nhếch mép khinh bỉ: “Bớt khua môi múa mép đi, tôi biết rõ chuyện hôn nhân của hai người thế nào.

Cô ấy không yêu anh, hôn nhân cũng chỉ là sắp đặt, bây giờ còn sắp ly hôn không mau cút đi thì đừng trách sao tôi không nể mặt Hoàn Thị.!”
“Ây… chủ tịch Nguỵ đây còn trẻ sao mà tính khí nóng nảy vậy, tôi chỉ là vô tình đi ngang nhìn thấy vợ mình đang đứng đây, sắc mặt không tốt muốn đến hỏi thăm thôi mà.


Vả lại đâu phải muốn ly hôn là ly hôn ngay đâu, cô ấy còn phải đi làm kiếm tiền bồi thường hợp đồng cho tôi nữa cơ mà.!”
“Cô ấy nợ bao nhiêu.?”
“Sao đây, lời của chủ tịch Nguỵ đây là ý gì?”
“Hoàn Thị gần đây nghe nói đang căng thẳng, cổ phiếu cũng đang rớt dần, hoá ra là phó chủ tịch có mưu đồ đưa con gái người ta vào tròng để bòn rút chút đỉnh về túi riêng.

Tôi nói trước, số tiền đó trong ngày mai anh sẽ nhận đủ, Tử Hàn Tuyết sau khi ly hôn hay trước khi ly hôn thì vẫn là thư ký của tôi, nếu Hoàn Thị muốn đụng tới người của Nguỵ An thì tôi không ngại ra mặt.

Còn bây giờ mời anh biến khỏi đây.

Nguỵ An tôi không chứa những loại đàn ông như anh.!”
Hoàn Cẩn Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt căm thù liếc gã tình địch hỉ mũi chưa sạch một cái sắc lẹm, sau đó quay đầu rời đi trong nhục nhã.
Vừa đi Hoàn Cẩn Nam vừa tự lảm nhảm một mình: “Tôi nhất định sẽ giành lấy Tử Hàn Tuyết về bên mình, cô ấy phải là của tôi, kể cả những gì của anh, tôi cũng lấy không xót thứ gì, chờ đó Nguỵ Triết Minh.”
Giải quyết xong gã tham tài háo sắc, Nguỵ Triết Minh quay qua quay lại không thấy cô nàng kẹo ngọt của mình đâu, anh chạy ra xe vừa đi vừa lấy điện thoại gọi.
Đi gần tới xe nghe thấy đâu đó có tiếng chuông điện thoại quen quen, tiến lại gần hơn chút thì quả đúng là quen thật.

Tử Hàn Tuyết từ lúc nào đã chui vào xe ngủ lăn quay rồi.
Sao cô gái này hết ăn rồi lại ngủ, vậy mà người vẫn ốm nhom như que tăm, nuôi thật phí cơm mà.
Kể ra cũng lạ, lúc trước Tử Hàn Tuyết không ham ăn ham ngủ như vậy, nhưng dạo gần đây làm việc một chút là cô rất dễ mệt, vừa ngủ dậy hai ba tiếng sau là ngáp ngắn ngáp dài.
Có khi miệng thì nhai mắt thì nhắm cùng lúc cũng được nữa.

Coi bộ Tử Hàn Tuyết cần đi gặp bác sĩ rồi.


Lúc này tại biệt thự Hoàn Gia.!
“Hôm nay thai được chín tuần rồi mẹ ạ! Bác sĩ nói đuôi của thai nhi đã biến mất và được thay thế bằng hai chân, các ngón chân đã xuất hiện.

Cả 4 ngăn tim đã được hình thành và các nội tạng khác đang được phát triển” Minh Nhược Y cười trìu mến, đưa tay xoa bụng.
Hoàn Tĩnh Chi ngồi bên cạnh cũng đặt nhẹ tay mình lên bàn tay Minh Nhược Y đang để trên bụng, ánh mắt có chút hài lòng,
“Khá lắm, cố gắng giữ gìn sức khoẻ thật tốt để đứa bé sinh ra đời được khoẻ mạnh.

Con đó đừng bám dính lấy mẹ nhiều quá, cố gắng lấy lòng ông nội con đi.

Nghe nói con với Cẩn Nam giận dỗi nhau bữa giờ phải không.?”
Minh Nhược Y nhanh miệng giải thích: “Chuyện cỏn con ấy mà, vợ chồng hay tình nhân gì thì đôi lúc cũng có chút hờn dỗi mà mẹ, có như vậy mới hiểu và yêu nhau nhiều hơn.!”
“Công việc ở Hoàn Thị dạo này không khả quan, có con ở bên chia ngọt sẻ bùi nó sẽ cảm thấy phần nào bớt gánh nặng.

Sau này nó ngồi vào ghế chủ tịch, con cũng là phu nhân của Hoàn Gia, nên hai đứa phải đồng vợ đồng chồng cố gắng đưa Hoàn Thị đi xa hơn.!”
Ánh mắt Minh Nhược Y chất chứa nhiều điều khó diễn tả trước câu nói đó, nghiêm nghị đáp lời,
“Vâng! Mẹ dạy con xin nghe.”
Hoàn Tĩnh Chi tặc lưỡi: “Thôi! Giận dỗi nhau vậy đủ rồi, lo mà làm lành với nhau đi, khi con còn trong bụng thì vẫn nên cần có tình yêu thương của cả mẹ và bố.

Mẹ hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước, con coi cũng đi nghỉ đi ha.

Nhớ lời mẹ dặn đó.!”

“Dạ.!”
Nói rồi Hoàn Tĩnh Chi chậm rãi quay người trở về phòng, Minh Nhược Y nhìn theo bóng lưng bà ta có chút suy tư.
Sao một người phụ nữ chưa từng trải qua một đời chồng nào mà lại có kinh nghiệm như đã từng mang thai vậy chứ.

Rốt cuộc Hoàn Tĩnh Chi bà ta là người thế nào? Hoàn Thị còn bao nhiêu bí mật chưa được hé lộ đây.

Biệt phủ Nguỵ An…
Sau khi ngủ một giấc ngon lành, Tử Hàn Tuyết tỉnh giấc thấy mình đã nằm trong phòng.
Lúc cô ngủ say Nguỵ Triết Minh đã đưa cô về đây, bế cô lên phòng, vậy mà cô ngủ say đến nỗi người ta quăng ném hay đem cô đi bán có khi cô cũng không hay.
Chợt nhận ra điều gì đó, Tử Hàn Tuyết lại lồm cồm bước xuống giường đi thẳng ra phòng khách.

Nguỵ Triết Minh đang ngồi sofa làm việc trên laptop.
Bụng cô lúc này cũng réo lên rồi, cùng lúc cô đang có ý định mượn tiền anh trả nợ cho Hoàn Cẩn Nam.

Nên cô xuống bếp nấu chút đồ ăn cho mình tiện làm luôn cho Nguỵ Triết Minh ăn để lấy lòng cho dễ mở lời.
Sau ba mươi phút sắp đốt cháy căn bếp Tử Hàn Tuyết cũng làm xong món bánh tiramisu phô mai.
Hớn hở chạy lên khoe với Nguỵ Triết Minh.

Nguỵ Triết Minh nhìn vào đôi mắt bồ câu to tròn của cô một hồi, dường như đã hiểu lý do đột nhiên cô làm bánh cho anh.
Không thể dễ dàng khuất phục trước đối phương, máu tổng tài bá đạo nổi lên, anh nhìn cô lạnh lùng không nói gì.

Nghiêm nghị tiếp tục làm việc.
Tử Hàn Tuyết cũng không nói gì mà chỉ ngồi sát cạnh bên Nguỵ Triết Minh, đeo tai nghe lên mở điện thoại vừa xem phim ngôn tình vừa ăn bánh mình làm, giống như đang khiêu khích đối phương vậy.
Mặt lạnh Nguỵ Minh làm ra vẻ chăm chú với công việc không quan tâm xung quanh, nhưng thực chất ra là có làm đó nhưng thi thoảng lại liếc sang nhìn cây kẹo ngọt bên cạnh.
Ăn no nê xong rồi thì lại ngó sang làm phiền đối phương làm việc, hết giựt lấy tài liệu Nguỵ Triết Minh đang cầm trên tay đọc thì lại cướp bút viết nhăng nhít lên bàn tay, không khác gì đứa trẻ con lên ba làm nũng.

Chưa chịu dừng lại, điện thoại hết pin không thèm đi sạc vứt đó rồi bê luôn laptop mặt lạnh đang làm việc lên, mở phim coi.

Nguỵ Triết Minh đã gần như chịu thua với cô gái này rồi.
Hình như mặt lạnh chiều chị quá nên chị không coi mặt lạnh ra gì rồi.

Bất lực Nguỵ Triết Minh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngôn tình cuốn quá mà cô gái bá đạo sau một hồi không để ý, đã để con mồi vụt khỏi tầm tay, xoay qua xoay lại không thấy mặt lạnh đâu, Tử Hàn Tuyết xông thẳng vào phòng địch.
Vì là phòng riêng nên Nguỵ Triết Minh khá thoải mái, tắm xong quên khăn tắm, phòng tắm ở trong phòng nên anh ấy để cơ thể trần trụi ướt át bước ra phòng ngủ.
Đang xoay mặt vào trong tủ với lấy áo choàng tắm đang móc trên tay nắm tủ đồ.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng mở toang một ánh sáng hào quang bên ngoài đập thẳng vào mặt tổng tài.
Chưa kịp định thần tiếng la thất thanh vang lên: “aaaaaaaaaaaa…” là giọng oanh vàng của Tử Hàn Tuyết.
Cúi đầu nhìn xuống cơ thể đang trần trụi, Nguỵ Triết Minh đưa tay bụm lại chỗ cần che, trợn tròn mắt hét: “aaaaaaaaa…” lớn không thua gì đối phương.
Tử Hàn Tuyết đưa tay che mặt nhưng không biết là che mặt, che mũi hay che miệng nữa.

Vì thứ cần che là con mắt thì cô không che lại, bàn tay cô ôm trọn mũi miệng, nhưng các ngón tay lại tách ra để lòi hai mắt.
Tổng tài mặt đỏ như gấc, khom người đi ngang từ từ vào lại phòng tắm, bên ngoài Tử Hàn Tuyết không những không thấy ngại mà còn hả hê ngồi bệt xuống đất cười lăn lộn.
Nguỵ Triết Minh ở bên trong hít thở một hơi thật sâu, nuốt nước bọt bước ra ngoài.

Thật không thể chịu nổi cái sự tinh nghịch của cô gái này mà.
Có thật là cô ấy lớn hơn anh sáu tuổi không? Hay cô ấy chỉ mới mười hai tuổi vậy?
Nguỵ Triết Minh quần áo đã chỉnh tề đi gần lại Tử Hàn Tuyết hắng giọng.

Cô gái bá đạo này vẫn chưa chịu dừng lại cái giọng cười ớn lạnh ấy, được rồi nếu thế thì đến lượt tổng tài ra tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận