Tử Hàn Tuyết vô cảm nói tiếp: "Tôi sẽ bồi thường toàn bộ hợp đồng đó, tôi muốn sớm kết thúc chuyện này, tôi không muốn liên quan đến anh cũng như Hoàn Thị nữa.!"
Vì muốn giải thoát cho mình sớm mà cô bấm bụng đồng ý làm thư ký cho Nguỵ Triết Minh.
Khi nhận việc cô sẽ ứng trước lương để bồi thường hợp đồng.
Chắc chắn là thiếu nên chỉ có thể mượn thêm Nam Phong Kỳ với Cẩn Duệ Dung.
Hai người bạn của cô biết cô muốn ly hôn thì không suy nghĩ nhiều mà đồng ý cái .
Có bán hết gia tài của họ đi để lấy tiền cho Tử Hàn Tuyết huỷ hợp đồng họ cũng làm, sau này chỉ cần cùng nhau làm kiếm lại số tài sản đó là được chứ gì.
Nhưng vấn đề là chắc chắn hai người họ không thể nghèo được.
Phía sau lưng họ có khối tài sản của gia đình chống lưng kia mà.
Hoàn Cẩn Nam ngẩn người ra, ông nội phát hiện ra chuyện bản hợp đồng hắn đã rất sốc rồi, bây giờ Tử Hàn Tuyết lại đòi huỷ hợp đồng.
Tại sao lại là lúc này? Mục đích ban đầu của cả hai chưa đạt được tại sao lại...
Hoàn Cẩn Nam thở dài mệt mỏi: "Cô về phòng trước đi, hôm nay tôi không có tâm trạng, chuyện này để sau rồi nói.!"
Nhìn thấy Hoàn Cẩn Nam đầu bù tóc rối thế kia chắc hẳn không phải hắn đưa bản hợp đồng cho Minh Nhược Y, chức chủ tịch quan trọng với hắn thế cơ mà.
Minh Nhược Y cô ta thật đúng là một con khốn lắm mưu nhiều kế, dùng mọi thủ đoạn để đuổi Tử Hàn Tuyết ra khỏi Hoàn Thị, hại Tử Hàn Tuyết chưa đủ cô ta còn muốn hại luôn cả người mình yêu, cô ta không còn là con người nữa rồi.
Tử Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, khe khẽ quay người rời đi, tới cửa tiếng chuông điện thoại vang lên, là Nguỵ Triết Minh gọi, cô hớn hở nhấc máy, giọng dịu dàng: "Là tôi đây.!"
Vừa nói Tử Hàn Tuyết vừa mở cửa bước ra ngoài, Hoàn Cẩn Nam nhìn theo bóng lưng cô, hắn đột nhiên cảm thấy trong người có cảm giác mình là người thua cuộc, người phụ nữ là vợ hợp pháp của hắn đang đòi ly hôn với hắn, đã vậy còn ngọt ngào nói chuyện với người đàn ông khác, thật không hiểu nổi.
Cơ bản Tử Hàn Tuyết không coi hắn ra gì! Chuyện hợp đồng ông nội đã biết, tiếp theo đây hắn còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với ông thế nào, vậy mà Tử Hàn Tuyết dứt tình đòi ly hôn ngay lập tức.
Hoàn Cẩn Nam sai người đem bia lên phòng làm việc cho hắn.
Năm lon, bảy lon rồi là hơn chục lon, hắn cứ thế khui hết lon này đến lon khác đưa lên miệng uống ực một phát hết sạch giống như một kẻ thèm nước mới từ sa mạc trở về.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hoàn Cẩn Nam , Tử Hàn Tuyết đến phòng chủ tịch Hoàn Mặc, dù sao chuyện cũng đã lộ rồi dây dưa chỉ thêm mệt mỏi, chấm dứt nhanh gọn để mỗi người lại trở về cuộc sống của riêng mình.
Đứng trước cửa phòng Hoàn Mặc, Tử Hàn Tuyết có chút hồi hộp lo lắng, cảm giác lúc này thật không dễ chịu gì.
Cô lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, thở mạnh ra, sau đó gõ cửa bước vào.
Hoàn Mặc đang đứng bên cửa sổ chắp tay sau lưng, hướng ánh mắt nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Thấy Tử Hàn Tuyết vào ông xoay người ngồi nhẹ lên giường hai chân vẫn để dưới sàn.
Hít thêm một hơi thật sâu Tử Hàn Tuyết tiến lại quỳ xuống trước mặt Hoàn Mặc, ôm chầm lấy chân ông ta gục đầu lên đùi rưng rưng nước mắt.
"Con xin lỗi, đã gạt nội, chuyện cũng như nội thấy rồi đó, con thật sự không có tình cảm với Hoàn Cẩn Nam, con muốn xin phép nội cho con ra ngoài sống một thời gian.
Con muốn suy nghĩ thêm về chuyện hôn nhân của chúng con.!"
Hoàn Mặc tĩnh lặng một hồi lâu, thở dài một hơi, nhẹ giọng: "Ông sẽ không dùng tư cách người lớn trong nhà mà ràng buộc con, con có thể làm bất cứ điều gì mà con thích.
Ông chỉ hi vọng một điều, con đừng bỏ mặc ông già này, cũng đừng đi lâu quá, cánh cửa Hoàn gia luôn mở chào đón con.
Ra riêng nhớ giữ gìn sức khoẻ, lâu lâu về ăn với ông một bữa cơm, có được không?"
Tử Hàn Tuyết từ từ ngồi thẳng người dậy, ánh mắt rưng rưng cảm động, trong lòng cô đang cảm thấy có lỗi với Hoàn Mặc vô cùng, ông ta hết lòng yêu thương mà cô lại nhẫn tâm rời xa nơi này, ích kỷ đi tìm tự do cho riêng mình,
"Nhất định mỗi tuần con sẽ về đây thăm ông, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ nha."
"Nếu có khó khăn gì cứ gọi cho ông, ông sẽ hỗ trợ."
"Con ổn mà ông, lúc trước con cũng đã sống một mình rồi mà.
Chỉ lo ông suy nghĩ nhiều lại tổn hại sức khoẻ."
"Biết thế mà còn làm ra những chuyện khiến ông buồn, thôi được rồi, ông mệt rồi, con về phòng đi."
"Vâng! Ông nghỉ ngơi, con xin phép trở về phòng.!"
Nói rồi Tử Hàn Tuyết đứng dậy quay người đi mất hút.
Trở về phòng mình đóng mạnh cửa lại, Tử Hàn Tuyết lưng dựa vào cửa, cơ thể dần dần trượt ngồi bệt xuống sàn, viền mắt đỏ hồng mặt trầm ngâm.
Thời gian sống cùng với Hoàn Mặc dưới một mái nhà như gia đình cô luôn cảm nhận được sự ấm áp từ ông ta dành cho cô.
Không chỉ quan tâm như cách ông thương cháu, mà cảm giác giống như ba thương con vậy đó.
Dịu dàng, ân cần, chu đáo vô cùng.
Tử Hàn Tuyết cũng đối đãi với ông ấy một cách chân thành nhất.
Lúc nãy nhìn Hoàn Mặc đau buồn như thế cô thật tình chỉ biết đưa tay đập mạnh vào lồng ngực mình vì thấy tội lỗi.
Cô thật sự tàn nhẫn, cô quá nhẫn tâm với Hoàn Mặc, ông ta hết lòng yêu thương mà cô lại cùng Hoàn Cẩn Nam lừa dối ông ta như vậy.
Khóc một hồi thấm mệt, Tử Hàn Tuyết bắt đầu cảm thấy choáng váng, tim của cô đang nhói từng cơn, đau như ai đang dùng dây sắt thắt chặt lại, gương mặt tái nhợt, cố hết sức bò tới ngăn kéo tủ lấy thuốc uống.
Vài tiếng sau cơ thể đã ổn hơn cô bước vào phòng đi tắm, sấy tóc skincare xong xuôi cũng đã mười một giờ đêm rồi.
Từ lúc ở phòng Hoàn Mặc về, cô vẫn chưa bước chân ra ngoài, uống thuốc xong ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bây giờ muốn ngủ lại cũng khó.
Nằm trên giường chằn chọc, Tử Hàn Tuyết lăn qua lăn lại mãi, hôm nay thời gian như đang bị ngưng lại vậy, mãi mà vẫn không đến sáng.
Muốn làm gì đó cho hết thời gian cô đột nhiên ngồi bật dậy, thao tác nhẹ nhàng bước ra ngoài hành lang, bước từng bậc thang lên phòng đọc sách.
Do phòng đọc sách nằm ở cuối hành lang, muốn đến đó phải đi ngang phòng ngủ của Hoàn Cẩn Nam, tới phòng làm việc của hắn mới tới phòng sách.
Phòng làm việc của Hoàn Cẩn Nam đã tắt đèn tối thui, ánh sáng yếu ớt từ hành lang len lỏi vào được bên trong là vì cửa không đóng chặt.
Hoàn Cẩn Nam ngồi bên trong đó nhìn thấy bóng dáng Tử Hàn Tuyết đi ngang qua.
Chỉ là một hình dáng lướt qua sao hắn cảm thấy nồng độ oxytocin trong người đang rực cháy.
Vì hắn say, vì bóng dáng ấy quyến rũ, hay là vì hắn muốn chiếm hữu Tử Hàn Tuyết?
Cơ thể nồng nặc mùi bia tươi, Hoàn Cẩn Nam loạng choạng rời khỏi phòng làm việc đi theo Tử Hàn Tuyết tới phòng đọc sách.
Cửa phòng đọc sách không đóng, Hoàn Cẩn Nam từ từ tiến vào bên trong, Tử Hàn Tuyết mặc bộ đồ ngủ mỏng manh lộ rõ nội y bên trong, hắn đứng từ sau nhìn cô, cảm thấy bộ phận trên người hắn có những chỗ đang bắt đầu cựa quậy.
Khó chịu với cảm giác ấy "Cạch cạch" tiếng khoá cửa vang lên.
Tử Hàn Tuyết chưa kịp quay đầu nhìn về phía sau, liền cảm thấy mình bị một sức mạnh kéo phịch đẩy ra bàn, thoắt cái Hoàn Cẩn Nam lao tới mạnh mẽ phủ lên cơ thể cô thân hình to lớn của hắn.
Hành động của hắn nhanh tới mức Tử Hàn Tuyết bất ngờ không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Định tâm lại mới thấy Hoàn Cẩn Nam đang đè lên người cô.
Hắn đã khoá trái cửa.
Hắn định làm gì?
"Tại sao cô lại phũ phàng với tôi như thế? Cô còn chưa sinh con cho tôi cơ mà, mau, mau cùng tôi ân ái đêm nay, cô phải sinh con cho tôi.!"
Giọng nói say mèm của hắn khiến Tử Hàn Tuyết có chút hoảng loạn.
Hai tay cô đặt trên khuôn ngực của cơ thể chết tiệt đang không ngừng ép xuống người cô, Tử Hàn Tuyết lo lắng run rẩy nói,
"Hoàn Cẩn Nam, anh bình tĩnh lại đi! Chúng ta không có tình cảm với nhau, bây giờ ông nội biết hết mọi chuyện rồi cũng không cần đến chuyện sinh con nữa rồi! Đừng làm vậy, tôi sẽ đền bù đủ hợp đồng cho anh.!"
“Hợp đồng à? Tôi không cần.
Tôi muốn lần đầu của cô phải thuộc về tôi, tôi là người chồng hợp pháp của cô.!"
Vừa nói hắn vừa điên cuồng túm lấy hai cánh tay của Tử Hàn Tuyết đặt lên trên đầu cô, bờ môi điên loạn của hắn bắt đầu tập kích môi cô khiến cả người cô run rẩy.
Hắn thật sự điên rồi, mặc dù biết hắn là loại ham mê sắc dục, nhưng không nghĩ hắn sẽ làm đến mức này với cô.
Tử Hàn Tuyết cố hết sức liên tục giãy dụa, cơ thể vạm vỡ của hắn đè lên cô, hai tay còn đang bị ghì chặt, căn bản là cô đang rất yếu thế.
Hắn cùng người phụ nữ khác làm chuyện dơ bẩn để cô nhìn thấy, cô vẫn bỏ qua được, vì đơn thuần cô không mấy quan tâm tới chuyện của hắn, nhưng hắn dám xúc phạm cô, hắn dám dở trò đồi bại với cô lúc này, rốt cuộc hắn là loài gì vậy?
Thua cả cầm thú, là động vật ăn tạp thứ gì cũng muốn ăn.
Hoàn Cẩn Nam đột nhiên dừng lại, ánh mắt hứng thú nhìn thẳng mặt Tử Hàn Tuyết : “Yên tâm đi! Về mặt này kỹ thuật của tôi rất tuyệt, cô chỉ cần nằm yên thưởng thức thôi.."
Hoàn Cẩn Nam ghé sát tai cô mút nhẹ vành tai sau đó thì thầm,
“Đêm nay cô sẽ thuộc về tôi! Đừng hòng tôi để thằng khác chiếm được cô trước tôi, tôi biết cô đã có nhân tình nên mới mau chóng muốn kết thúc với tôi.
Nhưng đừng mơ tôi cho cô toại nguyện!"
Tử Hàn Tuyết ánh mắt run rẩy, tim của cô lúc này đang có dấu hiệu không mấy khả quan, hắn có tư cách gì mà đòi chiếm lấy cô ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...