Minh Nhược Y sau một thoáng sững sờ chậm rãi định thần lại, nói: “Cho dù họ biết được tôi là người sát hại Tử Mạn Thiên thì đã sao? Nếu không có bằng chứng thì làm gì buộc tội được tôi? Nhưng trái lại, có một chuyện… Nếu như Nguỵ Triết Minh biết được cái chết của Nguỵ Văn Châu không phải do Tử Hàn Tuyết gây nên, còn người giúp việc thân cận mà hai người bọn họ thân thuộc gọi một tiếng “dì” ngay từ đầu là người lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện ở hiện tại. Năm xưa giết bố mẹ của vợ tương lai, giả chết thay đổi thân phận, giấu diếm, lừa gạt mọi người, bà nghĩ Nguỵ Triết Minh sẽ phản ứng như thế nào?”
Trong phút chốc, Nguỵ Triết Minh lại thấy mình cử động không được, chạy không nổi, trốn không xong…
“Tôi có lời khuyên cô đừng làm chuyện điên rồ!” Sắc mặt Nguyên Bình hoàn toàn u ám, "Cô sắp sửa được như ý nguyện chiếm được sự tín nhiệm của Nguỵ Triết Minh rồi, Tử Hàn Tuyết cũng chuẩn bị kết hôn với bố của con trai cô, cô không sợ giấc mộng kế thừa khối tài sản họ Nguỵ của cô sẽ trở thành hư không sao?”
“Nếu bà chịu dừng lại và giúp con tôi mau chóng thoát khỏi cảnh đau đớn, tôi đảm bảo nửa lời cũng không hé răng! Nhưng nếu các người khăng khăng theo ý mình, tôi cũng đành vì con mình đánh cược một lần, liều mình cá chết thì lưới cũng rách vậy thôi!”
“Bà thật sự cho rằng, tôi chỉ biết mỗi việc bà ra tay sát hại bố mẹ Tử Hàn Tuyết, mà chẳng hề biết thêm chuyện gì sao? Bà dựa vào quen biết năm đó đã lén bỏ thuốc vào ly rượu của lão Hoàn Mặc, đánh ngất cô bạn thân của mình rồi đưa đến phòng của lão ta, khiến cho bạn thân mình mang thai con của lão Hoàn, suýt nữa bà ấy nghĩ không thông mà tự vẫn. Lúc Tử Hàn Tuyết làm dâu nhà họ Hoàn bà nên nhớ Hoàn Cẩn Nam lúc đó đang chìm đắm trong tình yêu của tôi. Bên cạnh đó mẹ nuôi của hắn ta cũng thương tôi không kém. Đáng tiếc, bà tính nhầm một bước, có lẽ bà chẳng bao giờ nghĩ tới lão Hoàn Mặc đã âm thầm cho người tìm hiểu chuyện đêm hôm đó. Trong một lần vào phòng Hoàn Mặc lấy thuốc cho lão, Hoàn Tĩnh Chi đã vô tình nhặt được chiếc máy ghi âm, bên trong đó là lời khai của người mà bà đã thuê để hãm hại lão Hoàn Mặc và bạn thân bà. Ông ta biết được người hãm hại mình là bà nhưng lại không biết người phụ nữ ông ta vô tình hãm hại là ai, nếu ông ta biết Tử Hàn Tuyết chính là con ruột của mình và Nguỵ Triết Minh biết bà chưa chết, anh ta mà biết mẹ mình là một con rắn độc giết người không gớm tay thì bọn họ sẽ để yên cho bà không? Chưa kể mối thù giết bố mẹ chắc chắn Tử Hàn Tuyết sẽ không để yên cho bà. Chỉ vì mẹ của cô ta là mối tình đầu của Nguỵ Văn Châu, ông ta bị ép cưới bà nhưng trong tim vẫn luôn nhớ về hình bóng mối tình đầu nên bà mới tìm cách hãm hại bạn thân bà chứ gì.?" Minh Nhược Y lạnh lùng tung ra con cờ cuối cùng.
“Mày…” Dì Trần hoảng hốt sợ hãi, “Cô… Cô biết được lúc nào…”
“Tôi biết được lúc nào chẳng phải việc quan trọng, chỉ riêng những lời nói hở đầu hở đuôi của bà hôm nay cũng chính là không đánh mà khai. Tôi khuyên bà một câu, trả lại cơ thể khoẻ mạnh cho con tôi, còn không… tôi sẽ phát điên đến cỡ nào thì bà còn chưa biết đâu…"
Sắc mặt dì Trần trắng bệch, hoảng sợ đến cực điểm: “Cô… thì ra đã biết từ đầu, không ngờ cô dám lợi dụng tôi… Cô cũng là loại phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà.!"
“Bà biết thì muộn rồi.” Vẻ mặt lãnh đạm, Minh Nhược Y quay lưng, mở cửa tiêu sái rời đi.
Dì Trần lảo đảo ngồi bệt xuống đất, cuối cùng hốt hoảng ngồi khuất trong vòng tay Nguyên Bình…
Nguỵ Triết Minh chầm chậm trèo lại ban công phòng bên cạnh, cơn đau đớn trong tim khiến anh không còn chút sức lực nào, anh nhịn đau gượng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cậu chủ?”
Không muốn dừng lại! Không muốn quay đầu! Anh nhấc chân bỏ đi.
“Cậu chủ…” Dì Trần vừa ra khỏi phòng mình cùng lúc Nguỵ Triết Minh cũng đi từ phòng bên đi ra, bà ta kinh hãi toàn thân run rẩy, liều mạng gọi đại như không có chuyện gì.
“Cậu chủ… cậu về lúc nào…” Giọng nói của bà ấy không một chút run rẩy, làm sao bà ấy có thể diễn xuất chân thật đến như vậy?
“Dì Trần, tôi muốn nghe dì nói… có gì cứ nói hết với tôi… tôi đều sẽ lắng nghe, rồi bà hãy buông tha cho Tử Hàn Tuyết và tôi… có được không?”
Bà ta trong bóng tối bày mưu tính kế như vậy, Nguỵ Triết Minh hiểu rất rõ, bà ta nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị, nhưng bằng chứng đâu? Nhân chứng đâu? Chưa kể… bà ta lại là… “Mẹ ruột” của anh, mấy chục năm qua đi, vậy mà bà ấy vẫn còn sống, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể hạ mình cầu xin, cầu xin buông tha cho anh và người con gái anh yêu.
Đôi môi dì Trần run run, có vẻ rất sợ hãi…
“Cậu chủ, sao cậu nói với tôi kiểu như thế… tôi rất sợ hãi…”
“Sao bà làm vậy.?” Nguỵ Triết Minh cắn môi, toàn thân run rẩy đầy ngờ vực, “Tôi rất nhớ người mẹ quá cố của mình, từ khi tỉnh lại sau thời gian hôn mê, không còn thấy bà ấy tôi rất nhớ, tôi mong được gặp bà ấy vô vàn, vậy mà…, bà buông tha cho chúng tôi có được không?”
“Con… Cậu…” Bà ấy xoay bờ vai cứng đờ của Nguỵ Triết Minh lại, mặt đối mặt nhìn anh, anh hận đến mức không thể bóp chết bà ta, “Con… con… đã biết hết rồi sao… Mẹ cũng nhớ con… thực sự rất muốn được ôm con vào lòng, chăm sóc con mỗi ngày… con đừng nói những lời đó với mẹ… mẹ làm tất cả vì con thôi…”
“Không phải, bà nhầm rồi, tôi không phải con bà. Bà chỉ lợi dụng tôi, nói vì tôi, hãm hại những người vô tội chỉ vì sự ích kỷ của mình. Ngay cả thân phận của bà còn là giả thì làm gì có cái gì là thật với bà?"
“Không phải, Minh Minh… con hãy tin mẹ, hãy lắng nghe trái tim của mẹ, mẹ thực sự là vì con… “ Bà ấy luống cuống áp mặt lên ngực Nguỵ Triết Minh, lời giải thích yếu ớt khiến lòng người rối loạn này gần giống y như thật.
Nguỵ Triết Minh chậm rãi lắc đầu: “Tôi không phải thằng ngốc, thế nhưng đừng diễn kịch trước mặt tôi, hiện tại cũng đã rõ ràng mọi chuyện… Ngay từ đầu bà tiếp cận họ Hoàn chỉ bởi vì bà muốn tìm hiểu, bà muốn nghe ngóng tình hình của kẻ địch. Sau đó, lúc bà dần dần hoài nghi Tiểu Tuyết là con gái của Hoàn Mặc với bạn thân bà, tìm đủ cách ly gián Hoàn Mặc với Tử Hàn Tuyết, sau đó lại tới tôi và cô ấy.”
“Khi nghe bà nói chuyện với Minh Nhược Y tôi đã nhớ ra tất cả mọi chuyện. Hôm đó khi bà đón tôi đi học về đã thấy một phụ nữ đứng trước cổng nói chuyện với bố. Bà rõ ràng đã thấy bố và người ấy đứng nói chuyện với nhau ở khoảng cách xa, nhưng cố ý giả vờ không thấy, bà không nghe ai giải thích, lao tới đánh người ta. Bà còn vì tiền mà làm trái nghĩa phu thê với bố tôi, tôi đã tận mắt chứng kiến bà với lão Hoàn Mặc lăng loàng đồi truỵ với nhau, vì cú sock tâm lý nghĩ rằng mẹ mình chết đột ngột vậy là do lão Hoàn Mặc gây ra mà bao năm qua tôi đã luôn căm hận, tìm cách trả thù lão."
“Bà tùy ý ra vào nhà họ Hoàn rồi lại tới nhà tôi trong vai trò người giúp việc khổ sở, bà mang một vẻ bề ngoài quá hoàn hảo, hoàn hảo tới nỗi vì những gì bà gây ra mà tôi mất bố, xém mất cả người yêu. Còn cô gái mà tôi xém giết thì sao? Bà biết đến hung thủ giết chết em trai cô ấy,nhưng vẫn im lặng lấy đó để làm bàn đạp cho bà sai khiến Minh Nhược Y tiếp tay cho bà."
“Tôi vẫn luôn gặp ác mộng, vẫn không ngừng hỏi rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, rồi lại tự nhủ tất cả không sao, tất cả đã qua hết rồi, phải nhìn về phía trước. Tử Hàn Tuyết có lần vì cứu tôi không cẩn thận mất đi đứa con đầu lòng của cô ấy, may là giữ lại được mạng sống cho cô ấy, bà vì tôi, bà thương con trai bà mà bà lợi dụng nó để thoả mãn ích kỷ trong lòng bà.”
“Mẹ của Tử Hàn Tuyết là tình địch một mất một còn của bà, ban đầu bố không yêu bà nhưng từ khi có tôi, ông ấy đã bị tình yêu của bà cảm hoá, hôm đó chỉ là tình cờ tình cũ gặp lại hỏi thăm vài lời bà cũng làm quá lên.”
“Tôi đã nhớ ra, nhớ ra tất cả rồi. Năm đó bà đã cho người đụng chạm vào xe của bố mẹ Tử Hàn Tuyết, đi tới đèo, bà ra lệnh cho tài xế đi đối diện chói đèn sáng để chói mắt bố cô ấy, sau đó bà không ngờ được là ông ấy lạc tay lái đâm thẳng vào xe của bà, tôi không nghe lời, tháo giây an toàn, cú đâm mạnh tôi bay khỏi xe nhưng thoát chết, chỉ là mất đi khoảng ký ức kinh khủng về những gì “mẹ ruột” mình làm”
“Tôi rõ ràng biết hung thủ thật sự, rõ ràng biết ai là người giết bố mẹ người yêu…"
“Thế nhưng tôi lại quên đi ký ức quan trọng đó, tôi còn để đồng minh của kẻ sát nhân như bà thân thiết với Tử Hàn Tuyết, Nguyên Bình chính là em trai ruột của bà, hắn cũng chính là tên tài xế năm đó cùng bà giết người. Bà phẫu thuật trở thành người đàn bà già nua để không ai nhận ra, nhưng tội ác của bà, của các người ngày hôm nay tôi đã biết hết rồi. Hung thủ vẫn luôn tự tung tự tại ở bên cạnh chúng tôi, còn chúng tôi vẫn cố tìm kiếm tung tích của kẻ đó, vậy mà hung thủ lại là một người không ai sẽ ngờ đến…”
“Bà vì yêu đương mù quáng không chịu lắng nghe, ích kỷ mà giết chồng mình, giết vợ chồng bạn thân mình, chưa hả dạ ư, vì sao bà vẫn không chịu buông tha cho Hàn Tuyết? Cô ấy đâu có lỗi lầm gì, cô ấy có liên can gì trong tình tay ba của người lớn, cô ấy là nạn nhân, là kết quả của “sự hãm hại” bà mang tới mà, bà trả thù vì tôi ư? Bố tôi? Bố mẹ Hàn Tuyết đã làm gì tôi mà bà phải vì tôi mà giết họ, vì tôi hay vì tính chiếm hữu của bà?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...