Tử Nguỵ

Tiễn Nguỵ Triết Minh tới trước cửa bệnh viện mà vẻ mặt Nam Phong Kỳ vẫn lưu luyến không rời hỏi đi hỏi lại: “Cho dù cố gắng dành lấy cuộc sống cho con bé mà chỉ được vỏn vẹn vài năm hoặc có thể là không thành công, cậu có thấy hối hận không?"

Tuy nói từ sau ngày Nguỵ Triết Minh ôm Tử Hàn Tuyết trong lòng mà cả hai cùng bất tỉnh, sức khoẻ anh liền suy giảm rất nhiều, nhưng vì tình yêu thương cô dành cho anh và cũng vì lỗi lầm anh mang đến cho cô thì kết quả có thế nào anh cũng không ngại đánh đổi.

Thời gian qua mải lo lắng cho Tử Hàn Tuyết mà Nguỵ Triết Minh cũng quên ăn thiếu ngủ, gật gù trong lúc lái xe không may va quẹt vào một cô gái trong lúc cua xe vào ngõ gần biệt phủ.

Vội vàng xuống xe xem tình hình thế nào, cô gái vừa nhìn thấy Nguỵ Triết Minh liền giật mình hoảng sợ, mặt cô ta như thể gặp ma giữa ban ngày, tái nhợt không sức sống.

Nguỵ Triết Minh bình thản hỏi: “Cô có sao không?” Nhìn trước ngó sau một hồi lại nói: “Xin lỗi vì tai nạn nhỏ này, để tôi đưa cô đến bệnh viện thăm khám.”

Cô gái kia đột nhiên hoảng hốt nói: “Không sao đâu, lỗi… là lỗi của tôi… do tôi chạy từ trong hẻm đi ra không chú ý nên mới… với lại tôi cũng không vấn đề gì."

“Đừng ngại, không nói là lỗi của ai, nhưng tôi là đàn ông, lại đi xe lớn, khiến cô ngã xoài ra đất thế này thì cũng nên kiểm tra qua, tránh để di chứng sau này, cô cứ việc cùng tôi đến bệnh viện, mọi chi phí cứ để tôi."

Ngập ngừng chốc lát, cô gái nói: “Anh có nhận ra tôi không.?"

“Cô là…”

Thở một hơi dài, cô ta bình tĩnh nhìn Nguỵ Triết Minh, như thể ngộ ra tất cả,


“Lúc trước tôi từng làm thư ký cho công ty anh, lúc đó vì ganh ghét với Tử Hàn Tuyết mà tôi đã nghe theo lời của Minh Nhược Y hết lần này đến lần khác kiếm cách hãm hại Tử Hàn Tuyết mà không thành. Rồi bỗng một ngày cô ta nói không muốn dính dáng tới tôi, tôi muốn gặp cô ta để đòi thù lao lúc trước cô ta nói sẽ trả tôi. Lúc đó cô ta nói bản thân đang ở căn nhà gỗ, tôi vội vàng chạy tới đó thì chứng kiến cô ta cùng một người phụ với vài người đàn ông đang ra tay với một cậu thanh niên, tôi đã quay lại toàn bộ cảnh đó. Không may bị một người trong số họ phát hiện tôi tháo chạy được, rất nhiều lần tôi muốn tìm gặp anh để giao anh đoạn phim đó nhưng biết cô ta đang làm việc ở cạnh anh và bố anh, bên cạnh đó cô ta còn cho người truy lùng tôi nên tới giờ tôi vẫn sống trốn chui trốn lủi, nay mẹ tôi đổ bệnh nặng tôi phải lén lên đây mua thuốc cho bà ấy, cũng may là gặp được anh…”

Cổ họng Nguỵ Triết Minh như có thứ gì đó mắc kẹt lại, anh cố gắng hít thật sâu trấn an mình, quật cường ngẩng cao đầu,

“Nói… nói gì… cô… cô nói sao.? Người… người giết Tử Mạn Thiên là… là… Minh Nhược Y… là cô ta ư.?”

Cô gái kia rưng rưng nước mắt, như thể ngập tràn hối hận, tự mình đứng dậy cùng lúc kéo luôn cơ thể cao lớn đang gần sụp đổ của Nguỵ Triết Minh lên,

“Tôi còn nghe nói sau thanh niên đó, sẽ là Tử Hàn Tuyết và người nào đó, hình như là… là chồng của người phụ nữ đồng bọn với Minh Nhược Y.”

“Chồng sao…?”

Trong sâu thẳm ở một nơi nào đó, Nguỵ Triết Minh thầm nhủ bất luận căn cứ nào, bất luận manh mối gì, sau khi lo cho Tử Hàn Tuyết xong, anh chắc chắn sẽ lật tẩy đám người Minh Nhược Y.

…----------------….

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Sau một đêm nghỉ ngơi lấy lại sức sau ca phẫu thuật tìm lại mạng sống cho Tử Hàn Tuyết, Nam Phong Kỳ vẫn chưa vơi cảm xúc, những thời khắc quyết đoán đọng lại trong anh cùng toàn bộ ê kip mổ khi trải qua phút giây “nghẹt thở”, ca đại phẫu kéo dài hơn sáu tiếng.


Khi buông dao rời phòng mổ cũng là lúc đôi mắt Nam Phong Kỳ đỏ ngầu do tập trung quá cao độ trong quá trình phẫu thuật, kim đồng hồ thời điểm này đã điểm hai giờ sáng.

“Đây chưa phải bước cuối cùng. Hành trình gian nan sẽ còn rất dài và hãy cầu mong cho sự bền bỉ của Hàn Tuyết và kỳ tích của tạo hóa, để con bé tiếp tục hành trình tìm lại cuộc sống cho chính mình.” Nam Phong Kỳ bộc bạch với Cẩn Duệ Dung và Vũ Vũ.

…----------------…

Một tuần sau,

Buổi sáng hôm nay trời xanh mát, đẹp nao lòng người. Sau ca phẫu thuật Nguỵ Triết Minh và Tử Hàn Tuyết đều vẫn còn đang hôn mê.

Như thường lệ Hoàn Cẩn Nam mỗi sáng lại tranh thủ đi làm sớm, ghé ngang qua bệnh viện thăm Tử Hàn Tuyết một chút.

Hôm nay cũng vậy, hắn đang loay hoay lau các đầu ngón tay cho Tử Hàn Tuyết liền khựng lại, mặt đầy lo âu nghi ngại.

Lòng có chút hoảng hốt.

Cùng lúc đó, mí mắt Tử Hàn Tuyết giật giật, bất thình lình mở to đôi mắt.


Một đôi mắt to tròn đen sẫm như mực...

Tuy nói từ sau ngày Tử Hàn Tuyết tỉnh dậy, dưới sự chăm sóc tận tình của Nam Phong Kỳ, Cẩn Duệ Dung các y bác sĩ và không thiếu phần của Hoàn Cẩn Nam, sức khoẻ Tử Hàn Tuyết liền khôi phục khá nhanh.

Nhưng dù là vậy, ngay một lúc vừa bị đâm sát mép tim, vừa bị sock tinh thần còn phải trải qua cuộc đại phẫu thay ghép nội tạng, lại nằm quá lâu khiến bước chân cô khó tránh khỏi đi lại không vững, đa phần cần sự trợ giúp của Hoàn Cẩn Nam hoặc xe lăn.

Sau ba ngày tỉnh lại, sau thời khắc chiến đấu với thần chết, Tử Hàn Tuyết muốn được chăm sóc tại nhà, cũng là chỗ thân thuộc Nam Phong Kỳ cũng chiều cô. Mỗi ngày anh hoặc Cẩn Duệ Dung đều thay nhau đến thăm khám và nhắc cô uống thuốc đúng giờ.

Một tuần sau,

Một dáng người đang đợi anh, khi giận hờn khi mỉm cười khi vẫy tay đều đang quay đầu lại trong một khoảnh khắc…

Hoá ra đó chỉ là mơ,

Cuối cùng thì Nguỵ Triết Minh cũng chịu tỉnh lại, thật lạ với trường hợp hiến tạng của anh lại hôn mê lâu hơn so với các trường hợp khác, vừa tỉnh dậy cơ thể dù khốn cùng, nhưng trong miệng anh câu đầu tiên liền hỏi “Hàn Tuyết đâu? Cô ấy thế nào rồi?” Từ sáng cho tới buổi trưa anh luôn miệng nhắc tới cô và đòi gặp cô, nhưng sức khoẻ anh chưa ổn Nam Phong Kỳ cũng không tiện nói ra sự thật khi vừa trở về nhà Tử Hàn Tuyết đã căn dặn tất cả mọi người rằng cô không muốn nghe ai nhắc đến cái tên Nguỵ Triết Minh càng không muốn thấy mặt anh ta, vì thế mà Nam Phong Kỳ cũng chưa thể nói với cô người hiến tạng cho cô là kẻ mà cô đang căm phẫn thù hận.



Vất vả lắm mới trốn thoát khỏi dì Trần mà đi đến được cổng biệt thự của bố Tử Phi, liền thấy Hoàn Cẩn Nam đang mặc quần áo thể thao đi từ bên trong ra chiếc xe hơi đậu trước cổng,

“Anh còn đến đây làm gì?”


Nguỵ Triết Minh trừng mắt nhìn Hoàn Cẩn Nam một hồi, đột nhiên giận dữ nói: “Tư cách gì anh từ trong đó đi ra, tư cách gì anh hỏi tôi câu đó?"

Hoàn Cẩn Nam bình tĩnh nhìn anh ta, tựa như lời nói chả mảy may gì tới mình, “Điều anh muốn hỏi e rằng tôi không cần thiết phải trả lời, vì việc ra vào thoải mái nơi đây của tôi anh cũng đủ biết rõ câu trả lời chứ."

Trong lòng Nguỵ Triết Minh như bị giáng một cú, cơn đau đớn lan tràn tới từng chân tơ kẽ tóc, từng sợi từng sợi đau đớn đến tận ngọn, rõ ràng như thể từng giọt từng giọt máu tươi chảy ra từ ngọn tóc.

Nguỵ Triết Minh nhìn vào vẻ mặt tự cao của tình địch mắt mờ đi, “Đểu cáng, anh chỉ là thằng đểu cáng thừa nước đục thả câu. Nhân lúc chúng tôi xảy ra hiểu lầm anh liền chạy đến bên, làm ra vẻ quan tâm lo lắng cho cô ấy, để cô ấy trong phút yếu lòng mà xà vào anh, anh không hề thật lòng với cô ấy, tôi không cho phép anh tới gần cô gái của tôi.!"

Hoàn Cẩn Nam thở dài một tiếng, “Đúng, lúc mới gặp Hàn Tuyết tôi đã và đang yêu một người con gái khác, nhưng trong một lần tôi gặp đối tác tại nhà hàng W, tôi vô tình nghe cô ấy kể lại việc nhiều năm trước cô ấy từng giúp đỡ một nam thanh niên trong một vụ tai nạn, khoảnh khắc đó tôi đã hiểu ra mình đã nhiều năm nhận sai người. Tôi đã mất nhiều thời gian tiền bạc công sức để tìm kiếm cô gái cứu tôi, nhưng lại là sự nhầm lẫn lâu đến như vậy. Khi mọi chuyện đã sáng tỏ tôi muốn được bù đắp cho Hàn Tuyết. Nhưng…”

Hắn dừng lại, như thể vừa nhắc lại nỗi đau sâu tận tâm can, xoay lưng quay về phía Nguỵ Triết Minh,

“Cô ấy đã chọn anh… Nhìn thấy cô ấy ở bên anh bình yên như thế, tôi mong cô ấy hạnh phúc… với tôi. Cũng từng mong cô ấy không được hạnh phúc vì không có tôi. Nhưng chỉ là nhất thời, tôi luôn cầu nguyện dù có tôi hay không cô ấy vẫn mãi hạnh phúc. Bởi vì thực tế tôi không phải là nhân vật chính trong câu chuyện cuộc đời của cô ấy, cho nên không thể ở bên cô ấy là chuyện bình thường. Nhưng anh thì sao??? Anh có được cô ấy anh có trân trọng không?”

“Trong lòng cô ấy, mãi mãi chỉ có tôi mà thôi. Đừng ảo tưởng.!”

Trong sâu thẳm ở một nơi nào đó, Nguỵ Triết Minh thầm mong là như vậy, dù không có bất luận căn cứ nào bất luận manh mối gì, thế nhưng, anh ta vẫn chắc chắn biết Tử Hàn Tuyết không thể ngừng yêu anh nhanh như vậy.

Nguỵ Triết Minh nhấc chân không chút do dự lao vào biệt thự, mặc cho những người bảo vệ bắt đầu quấn quanh anh ta, trong nháy mắt đã ào ào xông tới tránh ngang trước mặt anh ta, Nguỵ Triết Minh lấy tay tách từng tên bảo vệ đang tụ lại, vũng vẫy gào gọi tên Tử Hàn Tuyết, anh ta tin chắc làm như thế Tử Hàn Tuyết ở bên trong sẽ nghe thấy mà chạy ra ôm lấy anh vào lòng.

“Việc gì phải làm đến vậy?” Hoàn Cẩn Nam đưa tay ngăn cản, lại bị Nguỵ Triết Minh hất tay khước từ, đành đứng dựa lưng vào ô tô, liên tục lắc đầu, “Hãy nghe tôi khuyên một câu, con đường tình ái, khổ sở trắc trở gian truôn, chính là một con đường không thể quay về nếu chọn sai, tốt nhất anh nên quay đầu trở về cuộc sống phú quý của mình, anh cứ u mê không tỉnh ngộ lao vào làm phiền người khác như thế chỉ tổ mệt mình, mất thời gian người mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận