Có những ngày nhớ lại hình ảnh trong hôn lễ của Vũ Vũ và Cẩn Duệ Dung, Nguỵ Triết Minh thất thần ngơ ngẩn, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, Minh Nhược Y tỏ ra vẻ như thể ả là chính thất đang ra mặt dạy bảo ông chồng lầm đường lạc lối vậy.
Đúng là “ngựa quen đường cũ” cái thói vô liêm sỉ đó của ả qua bao nhiêu năm mà vẫn không thay đổi, không biết người đàn ông của ả mà gặp phải tiểu tam như ả thì ả sẽ hành hạ đối phương tới mức nào đây.
Nguỵ Triết Minh mặt nhanh mày nhó, lớn tiếng: “Cô ồn ào quá, đi ra ngoài đi.”
Minh Nhược Y mặt dày còn định nói lại, bị Nguỵ Triết Minh trừng mắt ngăn cản, đành phải nhìn anh ta ấm ức mà rời đi.
Hôm nay, nghe nói tình hình của Tử Hàn Tuyết khá hơn, mới sáng sớm Nguỵ Triết Minh nghe được tin tốt định đến công ty làm cho xong tập tài liệu còn dang dở rồi tranh thủ tới thăm cô ấy, nào ngờ người đầu tiên anh gặp lại là ả tiểu tam mặt dày kia, may mà bây giờ đã đuổi cô ta đi được rồi, phòng làm việc bây giờ cũng trở nên thanh tịnh, ngay cả cơ thể anh cũng trở nên không còn khó chịu nữa.
Vừa đến buổi trưa, Nguỵ Triết Minh cũng vừa có mặt tại bệnh viện, mặc dù đây là bệnh viện do bố Nam Phong Kỳ làm giám đốc, nhưng Nguỵ Triết Minh cũng là cổ đông lớn ở đây, ít nhiều những y tá bác sĩ khu VIP thời gian qua cũng biết anh là ai.
Mỗi lần anh tới thăm Tử Hàn Tuyết, các y bác sĩ trực khu VIP đầu cúi gằm, không dám nhìn anh ta dù một cái liếc mắt.
Bọn họ nhìn thấy Nguỵ Triết Minh ai nấy đều mang vẻ mặt kính trọng khách sáo, thấp thoáng một chút nét sợ hãi, như thể anh ta là một cơn đại thảm họa.
Đi xuyên qua hành lang, còn chưa vào được phòng bệnh của Tử Hàn Tuyết, thì suýt nữa anh đã bị một nữ điều dưỡng đụng trúng.
“Ưu tú quá.!”
Nguỵ Triết Minh chỉnh đốn lại trang phục, đang định bước vào phòng bệnh của Tử Hàn Tuyết thì thấy cô điều dưỡng ấy đứng như trời trồng nhìn anh không chớp mắt.
Hiếm có được một người làm việc ở khu VIP này dám nhìn thẳng vào Nguỵ Triết Minh, tâm trạng tức thì cảm thấy vô cùng tò mò, bèn cau mày khách sáo hỏi,
“Chúng ta có quen nhau à?”
“Dạ đâu có.” Nữ điều dưỡng kia giật mình.
Lại nói: “Lúc nãy hấp tấp không để ý đường nên đụng trúng anh, có gì cho tôi xin lỗi nha, nếu anh bắt đền tôi bộ vest sang trọng này thì tôi không có tiền bồi thường đâu. Nhưng nếu có bị làm bẩn tôi có thể giặt sạch và đem trả lại cho anh. Tôi chỉ mới đến đây làm việc vài ngày, cũng là lần đầu tiên thấy anh. Anh ăn mặc sang trọng thế này chắc hẳn là sếp lớn rồi nhỉ.”
Nguỵ Triết Minh ngập ngừng, khẽ nói: “Tôi là… chủ tịch của Nguỵ An…!”
“Chủ tịch!.. Nguỵ… Nguỵ… thì ra chính là…” Nữ điều dưỡng buột miệng, ánh mắt nhìn Nguỵ Triết Minh cũng thay đổi, không khác gì ánh mắt nhìn kẻ tội đồ.
Anh ta cũng không quan tâm nhiều, hắng giọng, bỏ qua ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi của nữ điều dưỡng lại sau lưng, cất bước vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh Nam Phong Kỳ vừa khám xong cho Tử Hàn Tuyết, thấy Nguỵ Triết Minh tới anh liền bước vội mấy bước tới trước mặt Nguỵ Triết Minh cùng với tiếng thở dài: “Cậu đến rồi đó à?”
Sau khi mời các y tá điều dưỡng ra ngoài, Nam Phong Kỳ không nhanh không chậm nói: “Sáng nay tôi vừa đưa Tử Hàn Tuyết đi xét nghiệm lại một lần nữa. Không muốn giấu thêm, thực ra… sau cái ngày hôm đó Hàn Tuyết đã hôn mê sâu, con bé chưa rơi hẳn vào người thực vật, nhưng cũng không khá hơn vấn đề đó là mấy."
Nguỵ Triết Minh đưa mắt nhìn Tử Hàn Tuyết đang nằm trên giường, ánh mắt vô hồn không biết đang nghĩ gì, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một lúc, rồi nói: “Vậy cô ấy sẽ…”
Nam Phong Kỳ im lặng một hồi lâu, chuyển sang nước mắt lưng tròng, thở ra một hơi dài nặng nề nói,
“Thời gian qua theo dõi… tôi… tôi phát hiện con bé bị ung thư gan giai đoạn cuối rồi…”
Nghe xong Nguỵ Triết Minh như khựng lại, lời vừa nghe nằm ngoài dự đoán trong đầu của anh ta.
Gương mặt nhăn nhó hiển thị rõ phiền muộn, thời gian trôi qua hơn năm phút mới thấy đồng tử anh ta lay chuyển, chậm rãi cất lời,
“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Cứu cô ấy bằng phương pháp nào? Em phải làm gì để cứu cô ấy hả anh.?”
Nam Phong Kỳ nhìn anh ta một lúc, rồi nói: “Cậu có thương con bé không.?"
“Đương nhiên là có, không những có không thôi, mà là rất nhiều. Thời gian qua em sống không bằng chết, lồng ngực em lúc nào cũng đau đớn như bị ai xẻo từng miếng, đau đớn đến mức không thể làm gì nổi…” Nói xong Nguỵ Triết Minh quỳ rạp xuống đất ôm chặt lồng ngực trống rỗng co rúm người lại.
Nam Phong Kỳ hoang mang bất lực nhìn anh ta. Khom người đưa tay vỗ vỗ lên lưng anh ta nhẹ giọng nói: “Hàn Tuyết là bệnh nhân của tôi, cũng là người bạn người em gái mà tôi trân quý, tất nhiên tôi sẽ tìm ra hướng giải quyết để dành lấy cơ hội sống cho con bé.”
“Vậy anh đã có được phương pháp nào chưa.?”
Nam Phong Kỳ do dự ngập ngừng mất một lúc, nói: “ùm… hiến gan.!"
Nguỵ Triết Minh sinh ra trong một gia đình bề thế, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, chưa có cái thú vui hay những nơi sang trọng nào mà anh chưa bước chân tới và biết tới.
Tử Hàn Tuyết từ nhỏ đã vất vả phải cùng bố mẹ di chuyển đi khắp nơi để hai người họ kiếm kế sinh nhai mà lo cho cô no ấm. Chưa kịp hưởng được sung sướng thì sóng gió lại ập đến, suốt chục năm cô vất vả lo cho em trai, em trai vừa thành công trở về, bố cũng cùng lúc trở về. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì em trai bị người ta sát hại mà mãi chưa tìm ra sự thật và hung thủ.
Công ty của bố Tử Phi cũng đang gặp nhiều biến cố, được mọi người động viên và cũng tin tưởng nên ông ấy giao phó Tử Hàn Tuyết cho Nam Phong Kỳ và Cẩn Duệ Dung chăm sóc. Ông ấy phải một mình bay sang Pháp để giải quyết mọi vấn đề.
Tử Hàn Tuyết là người anh thương, là người anh trao trọn cả cuộc đời này cho cô. Cô làm rất nhiều điều cho anh, mang lại tất cả những thứ tốt đẹp để khiến anh thoải mái với cuộc đời này hơn. Cô như là miếng thịt, giọt máu trên cơ thể anh vậy.
Dù có tốn bao nhiêu kinh phí, dù phải làm cách nào anh cũng sẽ cứu cô khỏi tay tử thần. Anh sẽ là người hiến gan cho cô nếu đáp ứng đủ tiêu chuẩn ghép gan.
…
Trở lại công ty thì đã là lúc đêm khuya thanh vắng, bên phòng làm việc cuả Minh Nhược Y đèn vẫn sáng, có lẽ cô ta còn đang làm việc. Nguỵ Triết Minh khẽ bước nhẹ chân định âm thầm bước đến phòng làm việc của mình, không ngờ vừa đi chưa được ba bước liền nghe thấy tiếng cô ta bên trong vọng ra,
“Triết Minh, anh đi đâu chiều giờ vậy?”
Anh thầm thở dài trong bụng, xoay người lại: “Công việc của tôi. Từ bao giờ tôi đi đâu lại phải báo cho cô vậy.?”
Cô ta rời khỏi ghế, khoanh tay trước ngực vừa bước lại phía Nguỵ Triết Minh vừa mỉm cười, nói: “Anh bớt nóng, em không có ý đó, chỉ là em quan tâm anh thôi.” Giọng nói ả nhẹ nhàng êm ái nhưng lại không thiếu phần dụ dỗ.
Nguỵ Triết Minh ho mấy tiếng, quay mặt đi, nói: “Cũng không còn sớm nữa, nếu cô xong việc rồi thì về trước đi. Tôi có việc muốn ở một mình.”
Minh Nhược Y đưa tay cầm lấy bàn tay anh ta, nói: “Để em mua gì cho anh ăn tối nha! Hay… anh muốn em nấu cho ăn anh.?"
Nguỵ Triết Minh rút mạnh tay ta ra, nói: “Đêm đã khuya, cô về nghỉ ngơi đi.”
…----------------…
Mấy ngày hôm sau, Nguỵ Triết Minh đến bệnh viện tìm Nam Phong Kỳ thì thấy anh ấy đang ở trong phòng làm việc riêng của mình, đang bận rộn thăm khám cho bệnh nhân, anh không tiện làm phiền, nên lặng lẽ ngồi một bên chờ.
Hết bệnh nhân, Nam Phong Kỳ bước ra ngoài nhìn thấy Nguỵ Triết Minh đang chờ, lúc này anh ta cũng đứng lên và theo Nam Phong Kỳ vào phòng.
Còn chưa kịp ngồi xuống ghế Nguỵ Triết Minh đã hấp tấp hỏi: “Không biết kết quả xét nghiệm của em thế nào rồi?”
Nam Phong Kỳ tháo bao tay y tế và khẩu trang, cẩn thận cởi chiếc áo blouse trắng móc lên giá, nói: “Kết quả thì…”
Tâm trạng Nguỵ Triết Minh hồi hộp, lòng như lửa đốt đang chờ những từ tiếp theo từ miệng Nam Phong Kỳ phát ra.
“Sức khoẻ của cậu rất tốt, gan của hai người… Khớp.!”
Không ngờ những lời thỉnh cầu của anh đã được ơn trên lắng nghe, Nguỵ Triết Minh tức thì hi vọng tràn trề.
“Vậy thì… em sẽ phần nào không còn cảm thấy áy náy khi đối mắt với cô ấy nữa rồi anh à. Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều." Nguỵ Triết Minh vội cuống quít nắm chặt lấy cạnh bàn như thể muốn lật ngửa lên vậy.
“Tôi có làm gì cho cậu đâu mà cảm ơn tôi. Có điều… khoan hãy mừng vội…” Nam Phong Kỳ ngồi lại xuống ghế, mắt chao đảo nói quanh co: “Tuy nói ghép gan đúng lúc có thể dành lại mạng sống cho Tử Hàn Tuyết, nhưng quả thực là không được dài, chưa kể là cuộc phẫu thuật có…"
Vui chưa được bao lâu, Nguỵ Triết Minh trầm ngâm trong chốc lát, rồi ung dung nói: “Em hiểu rồi, anh không cần nói thêm đâu. Nhưng em sẽ tin rằng mọi điều tích cực và may mắn sẽ luôn đến với Tiểu Tuyết của em.”
“Nghe cậu nói vậy là tôi yên tâm rồi.” Nam Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Nguỵ Triết Minh vẻ mặt đầy hối hận, buồn bã gật đầu một cách nặng nề. Giá như anh chịu hiểu, chịu nghe, chịu tin cho đối phương một chút thì sẽ không như vậy rồi!
Giá như anh quan tâm cô hơn một chút, để tâm tới cô hơn một chút thì làm sao bệnh tình cô có thể trở nặng như thế.
Thời gian cô rời xa anh, liệu cô đã phải một mình chống chọi với mệt mỏi mà bệnh tật mang tới cho bản thân thế nào chứ, tệ thật.! Anh đúng là một gã đàn ông tồi. Người phụ nữ tuyệt vời vậy còn không biết nắm giữ chặt bên mình, mà dám thẳng tay xua đuổi thế thì sau này anh còn làm được trò trống gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...