Tử Nguỵ

Sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng hiện rõ bảy sắc, tô điểm cho cả một bầu trời tươi mát, vậy mà Tử Hàn Tuyết cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, nặng đến mức bất an.

Trong một buổi sáng hôm ấy, cô và Tử Mạn Thiên vô tình tìm lại được người bố đã tưởng chừng như rời khỏi trần gian nhiều năm.

Trong một buổi chiều ấy, cô thình lình nghe hung tin, đứa em mình chăm sóc cùng gắn bó bao nhiêu năm, đột ngột bỏ lại bố và chị mà ‘ích kỷ’ rời đi.

Ôm chặt tấm bằng khen trong người, Tử Hàn Tuyết cảm nhận cái lạnh buốt xuyên thấu vào tận xương, trái tim cô hoảng hốt thất thần, thì thào lẩm bẩm: “Nếu như hôm đó chị đến bệnh viện thăm em, phải chăng ai đó sẽ không có cơ hội để hãm hại em? Giá như… giá như…"

Nguỵ Triết Minh từ phía sau lưng Tử Hàn Tuyết, ôm chặt cô vào lồng ngực, khẽ vuốt trên mu bàn tay, động tác an ủi,

“Chuyện này không ai có thể biết trước được. Em đừng quá đau lòng, có anh ở đây, anh sẽ giúp em và bác trai sớm tìm ra hung thủ. Ở trên cao Mạn Thiên cũng nhất định không muốn thấy em đau lòng quá lâu đâu."

Tử Hàn Tuyết chậm rãi xoay người lại, Nguỵ Triết Minh cúi đầu nhìn vào mắt cô với vẻ dịu dàng mà anh vẫn làm với cô, cất giọng nhỏ nhẹ nói với cô,

“Thật khó lòng để vượt qua nỗi buồn này, nhưng em hãy yên tâm vì anh luôn ở bên em, lo lắng cho em, quan tâm và yêu thương em cả phần của tiểu Thiên nữa.”

Tử Hàn Tuyết thở dài một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

“Sức khoẻ của em ổn rồi chứ.?”

Ánh mắt Tử Hàn Tuyết chợt long lanh, tựa như tâm trạng đã tốt lên một chút: “Ùm, em không sao. Ổn rồi.”


Sau ngày nhận bằng thay cho Tử Mạn Thiên, bố Tử Phi có chuyến công tác xa nhiều ngày, Nguỵ Triết Minh không muốn để Tử Hàn Tuyết ở biệt thự một mình nên anh đưa cô về lại biệt phủ, mặc dù anh cũng bận trăm công nghìn việc, nhưng ít nhiều ở biệt phủ có PuTu có người ra vô cũng đỡ hơn là để Tử Hàn Tuyết ở biệt thự một mình không người ra vào.

Ở miết trong biệt phủ cả ngày cũng chán, Tử Hàn Tuyết trồng thêm ít hoa cỏ. Trồng hoa hồng, trồng cà chua… thỉnh thoảng PuTu lại đến gần chỗ cô, dúi dúi cái đầu to đùng của mình vào bàn tay đầy đất của cô, như thể đang bắt Tử Hàn Tuyết dừng lại việc trồng cây mà hãy chơi với nó, trông rất đáng yêu.

Có lẽ khóc và thức nhiều ngày cơ thể không còn gắng gượng được nữa, chơi với PuTu tới khi trời vừa chập tối, Tử Hàn Tuyết thấy cả người uể oải, lười biếng, nên đã ngủ gục luôn ở sân vườn.

Tử Hàn Tuyết thoải mái toài người gối lên cánh tay PuTu ngủ mê mệt.

Cũng không biết là thời gian trôi qua bao lâu rồi. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, dường như cô nghe thấy tiếng Nguỵ Triết Minh đang nói chuyện với ai đó thì phải.

“Con bé vẫn thường hay nói với tôi 'mỗi khi nó thức dậy, nghĩ về những chuyện đã xảy ra, cảm thấy mất mát, lại muốn khóc…”

“Cuộc sống thật quá tàn nhẫn với cô ấy, tháng ngày hạnh phúc của cô ấy luôn ngắn ngủi.”

“Một đời người, có lúc vui cũng sẽ có lúc buồn. Có thể khi vui, ta sẽ có người ở bên cùng sẻ chia niềm vui đó. Nhưng khi buồn chỉ có một mình chịu đựng, một mình thấy mệt mỏi. Ngay cả khi có người yêu thương hết mình ở bên cạnh, thì cũng phải dựa vào chính bản thân để vượt qua. Mong là trong thế giới bất lực hiện tại của tiểu Tuyết, anh có thể là chỗ dựa vững chắc nhất của con bé.”

''Tôi là người tha thiết cầu mong Hàn Tuyết được hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên cõi đời này. Chỉ có điều… thời gian trước… cách đây không lâu, tôi rất đau lòng, khi nghe tin cô ấy sẽ một lần nữa kết hôn với tên Hoàn Cẩn Nam…"

“Thực ra tình cảm vốn dĩ mong manh mà, bên nhau một khoảng trời thì dễ, nhưng để đi cùng nhau dưới một bầu trời, cần rất nhiều nỗ lực của cả hai. Có thể vào một thời điểm nào đó anh đã vô tình khiến con bé tổn thương, trong giây phút nóng giận mà có những quyết định không thật lòng thì sao? Cuộc sống này, nếu muốn, chỉ cần cố gắng, trời xanh khắc an bài…”


Thoáng chốc, sắc trời đã sáng rõ.

Trong một khoảng công viên gần nhà, Tử Hàn Tuyết nhắm mắt ngẩng đầu đón nắng sớm, sau đó lại cúi đầu hướng mắt ra xa, trong ánh mắt cô hiện rõ hai chữ ‘bình yên’.

Phía xa xa đó, đàn bướm đang bay lượn chung quanh những bông hoa tươi đang đua nhau khoe sắc. Có một chú bướm ham chơi, không nhanh không chậm vờn quanh lượn lờ một ‘bánh bao nhỏ’.

‘Bánh bao nhỏ’ này là một bé trai vừa tròn một tuổi. Là em bé đương nhiên cậu ấy có làn da trắng hồng, mềm mại. Thiên thần nhỏ bé đáng yêu ấy có một mái tóc đen dày mượt.

Nhìn về phía Tử Hàn Tuyết, có vài tiếng cười giòn phát ra từ bờ môi bé nhỏ xinh xắn của ‘bánh bao nhỏ’. Đôi chân mỏng manh yếu ớt của tên nhóc này đang run lên theo từng bước tiến về phía trước, lại ngã nhào vào lòng Tử Hàn Tuyết.

Mới ngày nào còn đỏ hỏn nằm trên bờ ngực trần, da kề da với mẹ. Mỗi ngày được mẹ bế bồng trên tay chăm sóc, nay ‘bánh bao nhỏ’ đã tự mình đi bằng đôi chân nhỏ xinh của mình để chạy đến bên mẹ Tử Hàn Tuyết rồi.

Ôm ‘bánh bao nhỏ’ trong lòng, sống mũi cô cay cay. Còn nhớ một buổi sáng năm đó, có lẽ là do đứng ở một góc khuất, lại đang chăm chú vào công việc, nên Nguỵ Triết Minh không biết là ở phía xa, đang có một cô gái chăm chú nhìn anh suốt buổi.

Ở công ty, Nguỵ Triết Minh ăn mặc rất sang trọng, giày tây, tóc tai gọn gàng, gương mặt hoàn hảo không góc chết, cả người toát lên dáng vẻ quý tộc.

Vốn dĩ bị thoát vị đĩa đệm, công việc lại ngồi nhiều, nên cứ làm việc được một lúc là Nguỵ Triết Minh lại phải đứng lên duỗi người, nắn nắn vỗ vỗ vào eo rồi mới ngồi xuống tiếp tục.

Tử Hàn Tuyết đứng một bên nhìn anh làm việc, nước mắt ướt đẫm. Không phải vì lo cho anh, mà nước mắt rơi vì đây có lẽ là lần cuối cô nhìn thấy anh, đã đến lúc cô phải rời xa nơi này rồi.


Một thân một mình mang thai nơi xứ người, sinh sống chưa bao lâu cô hạ sinh một bé trai bụ bẫm, mang thai trong âm thầm, rời đi trong im lặng và một mình đi sinh con. Có chút tủi thân, nhưng đó là lựa chọn của mình nên cảm xúc đó chỉ vừa thoáng qua là vụt tắt.

‘Bánh bao nhỏ’ từ khi sinh ra đã rất hiểu chuyện, ăn giỏi, ngoan ngoãn nên phần nào nhẹ việc cho mẹ Hàn Tuyết.

Chỉ vừa sinh con sau một tháng, Tử Hàn Tuyết đã phải đi gửi con để đi làm. Cô đã phải đi van nài, thỉnh cầu cũng như cố gắng từng ngày để có thể mang về cho công ty những hợp đồng có giá trị lớn.

Đêm đến trở về nhà, con sốt, quấy khóc, cô bật khóc cùng con. Nhưng nước mắt không giải quyết được gì, lại phải lau khô nước mắt, tự vấn an bản thân phải đối mặt với những khó khăn của cuộc sống.

Dưới áp lực của cuộc sống, vẫn phải gồng người lên để gánh vác, ngày này qua tháng khác, cuối cùng cô cũng có thể trông thấy được những tia sáng le lói của cuộc sống.

Bây giờ ‘bánh bao nhỏ’ lớn hơn rồi, Tử Hàn Tuyết cũng đỡ vất vả hơn một chút. Công việc cũng suôn sẻ, chỉ sau mười tháng cố gắng, cô đã may mắn trở thành giám đốc điều hành của một toà soạn lớn có tầm ảnh hưởng quốc tế, ELIE group.

Cô được phân phó trở về Trung Quốc để điều hành chi nhánh tại đây, trùng hợp công ty cũng là đối tác lớn của Nguỵ An, và cô cũng có cơ hội đưa ‘bánh bao nhỏ’ về quê hương của mình.

Từ sau khi Tử Hàn Tuyết âm thầm rời đi, Cẩn Duệ Dung và Nam Phong Kỳ cũng không còn sống ở biệt phủ, Nguỵ Triết Minh cũng không về đó, biệt phủ rộng lớn trở lại khung cảnh trước lúc nhóm Tử Hàn Tuyết tới, hiu quạnh, vắng vẻ, lạnh lẽo đến rùng mình.

Ngoài những người từng biết cô mang thai, vẫn không một ai biết đến sự xuất hiện của ‘bánh bao nhỏ’.

Được đoàn tụ với những người thân, những người cô luôn yêu quý và mong nhớ, quá vui rồi. Ấy vậy mà niềm vui chưa kịp hé thì hung tin lại đến. Cuộc sống này thật sự mạnh tay với Tử Hàn Tuyết quá rồi.

‘Bánh bao nhỏ’ đang được sống vui vẻ, đủ đầy ở căn chung cư cao cấp của dì Dung. Tử Hàn Tuyết đích thân tuyển cho ‘bánh bao nhỏ’ một bảo mẫu rất tận tình. Camera được lắp khắp căn hộ, cô phần nào yên tâm con mình sẽ luôn được chăm sóc tốt nhất có thể.

Bên tai thoảng qua một hơi thở nhẹ, Tử Hàn Tuyết giật mình trở về thực tại, kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn ‘bánh bao nhỏ’,


“Bánh bao nhỏ của mẹ, con vừa nói gì? Nói lại mẹ nghe được không.?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Dư Tình Khả Đãi
2. Vọng Tưởng Với Anh
3. Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
4. Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
=====================================

Đôi mắt đen long lanh ngây thơ của ‘bánh bao nhỏ’ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hi vọng của Tử Hàn Tuyết một hồi lâu, đôi môi đỏ hồng chúm chím mấp máy, bập bẹ phát ra tiếng,

“Ma… m… ma ma… mama…”

Khi nghe con cất tiếng gọi đầu đời, Tử Hàn Tuyết thấy mình lúc này như là người hạnh phúc nhất trần đời. Mọi buồn phiền, lo lắng trong cô đều tan biến.

Cuối cùng, Tử Hàn Tuyết bế ‘bánh bao nhỏ’ lên, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trên mặt của cậu bé hất ra sau, trong mắt đầy yêu thương, nói,

“Thiên thần nhỏ của mẹ yên tâm, cho dù bầu trời này có sụp xuống, mẹ cũng gánh bầu trời trên lưng để tránh làm hại con. Thế giới có biến đổi đen tối, mẹ cũng sẽ hết sức soi sáng cho con, dù là ánh sáng le lói của đom đóm, bây giờ con và ông ngoại là duy nhất của mẹ. Mẹ sẽ vì hai người mà gồng gánh.” Tiếp đó thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của ‘bánh bao nhỏ’ rồi ôm chặt trong lòng.

‘Bánh bao nhỏ’ ngả vào vai Tử Hàn Tuyết, ôm lấy cổ mẹ, cụp mắt, đánh một giấc mộng xinh đẹp trong vòng tay mẹ.

Tử Hàn Tuyết dùng môi thơm nhẹ lên đầu ‘bánh bao nhỏ’ thì thầm chúc cậu nhóc cứ yên tâm ngủ ngon trong vòng tay cô, sau đó không nói gì chỉ lặng lẽ chậm rãi bước từng bước trong trạng thái vui mừng vô hạn, không thể giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận