Tử Nguỵ

''Hàn Tuyết… Hàn… Hàn Tuyết…!"

Oh, là Nguỵ Triết Minh, hơi thở anh ta hỗn độn rối loạn, không nói thêm một lời mà bế xốc Tử Hàn Tuyết lên mà vội vàng đưa cô rời đi.



Tất cả mọi người có lẽ không bao giờ ngờ tới Tử Mạn Thiên sẽ bị kẻ xấu ra tay tàn độc thế này. Lúc nhận được tin xấu từ cảnh sát, Tử Hàn Tuyết đang cùng bố Tử Phi phẩm trà, Cẩn Duệ Dung với Nam Phong Kỳ đang ở bệnh viện, liền tức tốc chạy tới hiện trường.

Vừa nhìn từ xa, trái tim Tử Hàn Tuyết như rớt cái bịch, một cơn đau điếng người từ vai trái kéo tới, trong phút chốc đầu óc một mảnh trắng xóa.

“Tử Mạn Thiên…!” Thình lình có một giọng nói trầm thấp hét lớn, dường như không thể tin nổi, lại dường như thất vọng vô cùng. Không phải ai khác, chính là bố Tử Phi.

Một giọt, hai giọt, ba giọt, những giọt nước mát lạnh rơi xuống gương mặt biến dạng của Tử Mạn Thiên. Môi, miệng, mặt của cậu ấy đang thấm đẫm vô vàn giọt nước mắt đau thương của Tử Hàn Tuyết.

Ôm chặt thân thể cháy đen co rút của Tử Mạn Thiên vào lòng. Tử Hàn Tuyết đưa tay sờ nắn toàn cơ thể thương tích nặng nề của cậu ấy, không thấy máu chảy, chỉ ngửi thấy mùi cháy khét đi cùng với tiếng gào khóc vô cùng thê lương lạnh lẽo của Tử Hàn Tuyết, như thể bản thân đang đau đớn vùng vẫy trong ngọn lửa vừa thiêu đốt em trai mình.

“Con của tôi…!” Là giọng của bố Tử Phi, phảng phất nỗi bi thương.

“Giết con trai tôi, giết một đứa trẻ vô tội! Mối thù này không thể bỏ qua!” Giọng nói của bố Tử Phi lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.

Trong phút chốc, một cơn gió lạnh thấu xương, một trận tuyết lớn ùn ùn kéo đến bay tán loạn. Thời tiết thay đổi trong chốc lát trở nên đáng sợ, giống như một người lòng dạ từ bi lại lãnh đạm với thế gian như bố Tử Phi cũng có những thời khắc lửa giận ngập trời như vậy.


Một lúc lâu, yên tĩnh đến dị thường.



Buổi tối. Biệt thự Tử Gia!

Bố Tử Phi đứng giữa sân vườn, đang lúc tuyết bay đầy trời mà thần sắc mờ mịt, vẻ mặt hiện rõ nỗi bi thương giống như người đang rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.

Một đóa hoa tuyết trong veo tan ra trên gò má của ông, hóa thành một giọt nước mắt chảy dài trên má, miệng ông mấp máy, hình như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại thành một câu,

“Đáy biển tuy sâu, nhưng người đời lại đo được. Lòng người tuy cạn, nhưng ta lại chẳng thể nhìn thấu.!”

Một câu nói nghẹn ngào có phần hơi khó hiểu.



Bên trong phòng ngủ của Tử Hàn Tuyết!

Nắm chặt mảnh gỗ, Tử Hàn Tuyết mất đi một mảng da lớn trong lòng bàn tay. Sau khi đưa được cô về phòng, Cẩn Duệ Dung đã giúp cô bịt dòng máu tươi vừa tứa ra.

“Hàn Tuyết…!” Nguỵ Triết Minh khẽ hỏi nhưng không phải là câu hỏi, giống như bị một hơi thở trong nháy mắt chặn ngang cổ họng, mỏng manh chới với. Sau một khoảnh khắc im lặng, lại nghe được anh ta cất giọng: “Cô ấy sẽ ổn chứ.?”


Ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một người đứng cách đó khoảng mười bước, nhưng lúc này các giác quan của Tử Hàn Tuyết đã mất dần, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dáng một người cao ngất ngưỡng, không biết là ai, trong mông lung chỉ cảm giác được tiếng gọi đó đầy kinh hãi.

Nam Phong Kỳ ho một tiếng, âm điệu có chút bất ổn, một lát sau liền phục hồi lại tinh thần: “Tiểu Tuyết không sao, chỉ là suy nhược cơ thể. Tẩm bổ nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Nhưng… còn tuỳ vào tâm trạng của con bé…!”

“Tồi tệ, Nguỵ Triết Minh là thằng đàn ông tồi." Giọng nói tự trách bản thân có phần trống rỗng hụt hẫng như người ta đào bới vào khoảng không, “Tôi luôn nói với Hàn Tuyết là sẽ mang lại mọi điều tốt đẹp cho cô ấy, nhưng khi cô ấy đau khổ nhất, tôi luôn là người đến cuối cùng…!"

“Khốn nạn.!” Lời nói của Nguỵ Triết Minh lạnh lẽo đến dọa người.

Cẩn Duệ Dung hít sâu một hơi, như thể không khí sắp cạn: “Sớm hay muộn không quan trọng, em hiểu cảm giác của anh lúc này, dù sao cũng đã ở đây rồi, hãy quan tâm chăm sóc để con bé phần nào vơi đi nỗi đau này.”

“Hàn Tuyết…”

“Hàn Tuyết.”

“Hàn Tuyết?”

Luôn luôn có hình bóng lờ mờ của ai đó không xua đi được, luân phiên hiện lên chớp nhoáng, khi thì dở khóc dở cười, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì bỏ đi, đau thương xa cách.

Mỗi khi Tử Hàn Tuyết muốn nhìn rõ khuôn mặt của người này, thì những hình bóng liền cấp tốc tan biến mất, không thấy tung tích…

“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết.” Bố Tử Phi vỗ nhẹ trên mặt Tử Hàn Tuyết, cô đột ngột mở choàng hai mắt, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm sau lưng áo, lồng ngực vẫn đập thình thịch như trống dồn, hơi thở gấp gáp.


“Con đã mơ thấy điều gì tồi tệ sao?” Bàn tay ấm áp của bố Tử Phi vuốt nhẹ trên trán Tử Hàn Tuyết, khẽ lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm, sau đó vén gọn tóc vào mang tai cho cô.

“Đừng lo lắng, có bố đây.” Bố ngồi ở mép giường khẽ khom người giữ lấy hai vai Tử Hàn Tuyết, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, động tác đơn giản, nhưng giúp cô thoải mái kha khá.

Từ ngày Tử Mạn Thiên qua đời, Tử Hàn Tuyết bỏ ăn bỏ uống đến suy kiệt cơ thể, bố Tử Phi đau lòng cũng không kém gì cô, ông vùi đầu vào công việc, ép bản thân bận rộn để không còn thời gian nghĩ đến chuyện đau lòng, nhớ nhung đứa con xấu số đáng thương của mình.

Suốt thời gian đó, Nguỵ Triết Minh ngày ngày vất vả chăm sóc Tử Hàn Tuyết, nấu cháo, đút cô ăn, lại chuẩn bị thuốc cho cô uống, không để một ai giúp đỡ.

Cứ như thế Tử Hàn Tuyết không còn giận dỗi Nguỵ Triết Minh nữa, mặc dù cô không mở lời nói chuyện với anh một câu, những hành động của cô đã phần nào cho thấy cô đã một lần nữa bỏ qua những lỗi lầm của Nguỵ Triết Minh.

Lúc tinh thần, sức khoẻ Tử Hàn Tuyết khởi sắc tốt hơn một chút, Nguỵ Triết Minh đưa cô về biệt phủ đi dạo ngắm những cành cây bông hoa đang đung đưa theo gió, như vẫy chào mừng cô trở lại nơi này.

Đi dạo vài vòng, Nguỵ Triết Minh dìu Tử Hàn Tuyết ngồi vào chiếc xích đu gần chuồng PuTu, anh dịu dàng nắm tay cô, bóp bóp nắn nắn, ánh mắt không che giấu được vẻ yêu thương.

Lúc đưa cô về lại nhà, anh cũng phải đến công ty, luôn quyến luyến không muốn rời, đi một bước quay đầu lại ba lần.

Cẩn Duệ Dung với Vũ Vũ cũng thường xuyên đến thăm. Có lần ba thế hệ họ Hoàn tới thăm, vô tình gặp bố Tử Phi trước cổng. Sắc mặt của bố khi thấy họ thì cực kỳ khó coi. Ông dùng cái cớ ‘tiểu Tuyết còn yếu’ làm lý do để từ chối bọn họ gặp Tử Hàn Tuyết.

Tử Hàn Tuyết cảm nhận cơ thể mình càng ngày càng khỏe lên dần dần hồi phục, nhưng cơn ác mộng không rõ ràng kia vẫn chưa chấm dứt, cái bóng người không nhìn rõ mặt kia cứ hễ khi cô vừa nằm xuống gối liền chờn vờn như một cơn mộng, không biết là lý do gì.

Hôm nay, sau khi đưa thuốc cho Tử Hàn Tuyết uống xong, bố Tử Phi đưa cô một chiếc bật lửa zippo làm bằng chất liệu vàng khối. Màu vàng sang trọng, quyền quý của chiếc bật lửa mang đến đẳng cấp cho người sở hữu.

Chiếc bật lửa này được giới thượng lưu, những người thành đạt thường xuyên săn lùng để có cơ hội sở hữu nó, vì nó giống như một vật phẩm phong thuỷ may mắn, tài lộc cho người sử dụng.


Đây là mẫu bật lửa zippo giới hạn. Trên thế giới chỉ có duy nhất ba chiếc. Một vị đại gia giấu tên đã sở hữu chiếc đầu tiên khi vừa mới được ra mắt toàn thế giới, hai chiếc tiếp theo chính là Nguỵ Triết Minh đặc biệt đặt cọc để có cơ hội sở hữu nó.

“Chiếc quẹt này là phía cảnh sát đã tìm thấy ở hiện trường, đây có lẽ là nguyên nhân chính gây ra vụ cháy nổ thương tâm của em trai con, con có từng thấy ai sử dụng qua chiếc bật lửa này không.?”

Vẫn là chiếc bật lửa đó…!

Sắc mặt Tử Hàn Tuyết trở nên trắng bệch, ngay cả chút hồng hào nhợt nhạt vừa mới nãy còn hiện lên, bây giờ cũng chẳng thấy đâu nữa. Cô nghẹn ngào không nói nên lời.

Lần trước cô cũng bị lừa tới nơi đó, bên ngoài là âm thanh của ai đó, trong mơ hồ cô nhìn qua khe cửa thấy dáng vẻ rất quen, khi cảnh sát điều tra cũng là chiếc quẹt Zippo này. Nhưng Nguỵ Triết Minh vẫn còn nguyên hai chiếc.

Cứ ngỡ ai đó làm giả để vu khống cho Nguỵ Triết Minh, nhưng đi kiểm chứng, chiếc bật lửa đó là hàng thật 100%.

Ba chiếc zippo ngay lúc đó đã được ở cùng nhau, vậy không lẽ nó là của vị đại gia bí ẩn kia sao? Ông ta là ai? Tại sao lại muốn hãm hại chị em Tử Hàn Tuyết và Tử Mạn Thiên?

Bây giờ lại thêm một chiếc nữa, chẳng lẽ có chiếc bật lửa thứ tư mà nhà sản xuất không công bố sao?

Sau khi công bố ba chiếc bật lửa quý giá đó lên các mặt báo toàn thế giới, cũng vào dịp đó, nhà sản xuất đã khai tử cho chiếc bật lửa, chắc chắn rằng không có chiếc tiếp theo. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

“Bố, tương lai con nhất định sẽ tìm ra hung thủ, tìm ra sự thật và làm rõ mọi chuyện." Kinh ngạc nửa ngày, Tử Hàn Tuyết cũng không biết nói gì cho phải, chỉ mong bản thân tương lai sau khi khoẻ mạnh trở lại có thể báo thù cho Tử Mạn Thiên.

“Được rồi, con cứ lo cho sức khoẻ của mình đi. Người cũng đã ra đi rồi, đừng ôm mãi thù hận trong lòng. Bố nghĩ, tiểu Thiên cũng không muốn thấy con chôn vùi mình trong hận thù.” Bố Tử Phi sờ sờ lên trán Tử Hàn Tuyết, cười điềm đạm.

Tối đến, vì quá mệt mỏi nên bố rốt cục cũng chịu nghỉ ngơi. Tử Hàn Tuyết nằm trên giường trằn trọc, liền lấy từ dưới gối đầu ra chiếc túi ni lông có đựng bên trong là chiếc bật lửa lúc nãy bố đưa.

Không biết Nam Phong Kỳ có thể giúp cô phân biệt chiếc bật lửa này là thật hay giả không, nếu không chắc phải nhờ Nguỵ Triết Minh tìm hiểu. Lúc Tử Mạn Thiên qua đời xuyên suốt thời gian đó, Nam Phong Kỳ đều túc trực ở đám, không nói không rằng, không gào khóc đau lòng như Tử Hàn Tuyết hay Cẩn Duệ Dung, nhưng nhìn từ ánh mắt đượm buồn lúc nào cũng đỏ hoe đó của anh, mọi người có thể thấy cái chết của Tử Mạn Thiên cũng là nỗi đau thấu tim gan với Nam Phong Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận