Tử Hàn Tuyết hai má đỏ bừng có chút ngượng ngùng: "Xin..
xin lỗi nha, có nghe Duệ Dung nói cậu ấy quen với chủ quán nhưng chưa gặp bao giờ, có chút hiểu lầm.”
Cẩn Duệ Dung thở dài giới thiệu: "Đây là anh Nguỵ.
Anh ấy là chủ quán trà này.
Không những thế là chủ tịch của đế chế Nguỵ An, là anh chàng một tháng lên hotsearch tám lần, trong đó hết 5 lần là thắc mắc về giới tính.
Nguỵ Triết Minh đưa tay ra trước mặt nhìn Tử Hàn Tuyết chào hỏi: "xin chào, anh là Nguỵ Triết Minh, anh cũng nghe Duệ Dung nhiều lần nhắc về em, giờ mới có cơ hội gặp mặt.”
Tử Hàn Tuyết có chút lúng túng đưa tay ra bắt lại: "Ờ...!chào,, tôi là Tử Hàn Tuyết.
Bạn thân Duệ Duệ.
Cẩn Duệ Dung ngồi đối diện nhìn ánh mắt Nguỵ Triết Minh biết ngay là anh ấy có tình ý với bạn thân mình rồi, nhưng tiếc người ta là hoa đã có chủ rồi anh ơi.
Chứ nếu không em không ngại vung tay hết mình chèo thuyền cho hai người đâu.
Ba người nói chuyện rôm rả cả buổi tối, Cẩn Duệ Dung cảm thấy Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Triết Minh rất hợp nhau.
Dù sao hôn nhân của Tử Hàn Tuyết cũng chỉ là hợp đồng, với lại chỉ số ít người biết, vì hạnh phúc của bạn thân mình cô quyết định làm một chuyện lớn,
"Tử Hàn Tuyết à mình có việc đi cùng với người bạn ra kia một chút, cậu ở đây nói chuyện với anh Nguỵ nha, mình đi việc chút.
Mình sẽ quay lại sau."
"Được rồi, cậu đi đi, đi nhanh rồi quay lại, mình cũng sắp phải về rồi.
Cẩn Duệ Dung nhanh chân xách túi đi một mạch xuống dưới lầu, không quên gửi cho Nguỵ Triết Minh một tin nhắn: "Chăm sóc bạn em thật tốt dùm em nha, lát nữa nhớ đưa nó về, hai người nói chuyện vui vẻ, em về trước đây, bye bye! Hehe”
Dường như đã hiểu được tâm ý của cô gái lắm chiêu này, Nguỵ Triết Minh đọc xong tin nhắn nở một nụ cười rất tươi.
Hàm răng trắng với gương mặt đầy thiện cảm ấy làm cho nụ cười thêm phần hút hồn, Tử Hàn Tuyết nhìn anh đến ngẩn người.
"Quán sắp đóng cửa rồi để anh đưa em về nha.”
Tử Hàn Tuyết có chút khách sáo: "Không cần đâu em chờ Duệ Duệ thêm chút nữa rồi cùng cậu ấy về luôn cũng được."
"Cô ấy không tới đâu.!"
"Sao anh biết.?"
Nói xong Nguỵ Triết Minh đưa điện thoại của mình mở sẵn đoạn tin nhắn lúc nãy Cẩn Duệ Dung gửi cho Tử Hàn Tuyết xem.
Tử Hàn Tuyết cau mày, có chút bức bối, ấn gọi lại nhưng cô ả lắm chiêu kia đã khoá máy, có khi bây giờ đang nằm ngủ ngáy o o trên giường rồi.
Không còn cách nào khác, một thân con gái bắt xe đêm cũng hơi nguy hiểm nên đành nhờ Nguỵ Triết Minh đưa về.
Hôm nay tâm trạng không tốt, Tử Hàn Tuyết tránh bị hỏi chuyện, nói xong địa chỉ là cô nhắm mắt ngả đầu vào kính, vờ như đang ngủ.
Cô giữ mãi tư thế đó suốt đoạn đường, lúc gần tới nhà vì quá mỏi cổ nên cô đã mở mắt ngồi thẳng người vặn mình một chút xíu.
Đột nhiên Nguỵ Triết Minh không chần chừ mà hỏi thẳng: "Lần sau...!anh...!có thể mời em dùng bữa không?"
Câu nói này khiến cô hơi bối rối, chưa biết phải trả lời thế nào thì may thay đã đến nơi, cô vội vã xuống xe cúi đầu cảm ơn Nguỵ Triết Minh, sau đó chạy một mạch vào trong.
Nguỵ Triết Minh lúc này cảm thấy hơi có chút "hụt hẫng" vì chưa nhận được câu trả lời, cùng với số điện thoại chưa kịp xin.
Chiếc xe lăn bánh rời đi.
Tử Hàn Tuyết đứng từ phòng nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe đã rời đi, cô liền đi vào phòng tắm.
Trong căn phòng sang trọng của biệt thự xa hoa, cô gái mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, đang yên giấc trên chiếc giường phủ ga màu hồng đậm.
Làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô.
Màn đêm dần bao phủ căn biệt thự xa hoa..
****************
Tại một biệt phủ nguy nga tráng lệ nằm trong khu đắt đỏ của thành phố.
Một chiếc siêu xe Koenigsegg màu trắng dừng trước cửa chính, một thanh niên dáng người cao ráo thư sinh, nho nhã, gương mặt ưa nhìn bước xuống, tiến thẳng vào bên trong biệt phủ.
Anh ấy chính là tổng giám đốc Nguỵ An - Vũ Vũ, và cũng là người anh em vào sinh ra tử với Nguỵ Triết Minh.
Nguỵ Triết Minh vừa tắm xong, quấn ngang hông chiếc khăn màu trắng, để lộ rõ thân hình vạm vỡ, múi bụng săn chắc, không để Vũ Vũ chờ lâu, Nguỵ Triết Minh liền bước ra ngoài phòng khách, mở ngăn kéo đưa cho Vũ Vũ những tấm ảnh anh mới in ra, đó là những tấm ngày hôm qua Cẩn Duệ Dung chụp cùng Tử Hàn Tuyết.
"Giúp tôi tìm hiểu về cô gái mặc áo màu hồng, cô ấy tên Tử Hàn Tuyết, nơi cô ấy đang sống là biệt thự Hoàn Thị.
Với sự hiểu biết của tôi về Hoàn Mặc thì ông ta chỉ còn người con gái đang sống ở nước ngoài thôi mà, bà ta cỡ tuổi mẹ tôi..
không lẽ cô gái này là con ngoài dã thú?"
Sao hôm nay tự nhiên lại có hứng thú đi điều tra về con gái nhà người ta vậy chủ tịch.? Đừng nói là cây cổ thụ vạn tuế nay biết yêu rồi nha.!
Cũng có thể..
"Tôi nghe nói chủ tịch Hoàn Mặc còn một người cháu trai, con của người con trai mất cách đây vài năm.”
Nghe đến đây Nguỵ Triết Minh đột nhiên cau mày lại.
Vũ Vũ tiếp tục nói,
"Hoàn Thị dạo gần đây cổ phiếu đang rớt giá trầm trọng, Hoàn Mặc rất nhiều lần gửi lời mời hợp tác với bên ta, cậu nghĩ thế nào?"
Nguỵ Triết Minh trầm giọng: "Vấn đề hợp tác để sau đi, cậu chỉ cần làm việc tôi giao là được.
Tôi đang rất thắc mắc mối quan hệ của cô gái Tử Hàn Tuyết với Hoàn Thị!”
"OK.!"
****************
Biệt thự Hoàn Thị!
Vẫn như thói quen cũ Tử Hàn Tuyết thức dậy lập tức chạy ngay xuống dưới nhà phụ mọi người làm việc, sau đó cùng họ ăn sáng, không câu nệ chủ tớ.
Minh Nhược Y vẫn cái tật thích dè bỉu, hôm qua bị một vố vẫn chưa chừa.
Đứng cách bàn ăn vài bước vênh mặt chua ngoa nói,
"Đúng là những phận thấp hèn thì lúc nào cũng quấn lấy nhau, ăn chung, làm chung, chắc hẳn là cũng ngủ chung.
Nhìn thôi là thấy buồn nôn rồi."
Không ai quan tâm đến cô ta, chỉ tập trung ăn xong bữa sáng của mình.
Ăn uống xong xuôi, Tử Hàn Tuyết đứng dậy mặt khinh thường nói lớn,
"Dì Trần à, dặn mọi người dọn dẹp trong bếp xong mau mau ra ngoài phòng khách dọn dẹp gom rác gọn lại cho sạch nhé, con thấy ngoài đây vẫn còn đống rác to đây nè, bốc mùi lắm nha.”
Minh Nhược Y có tật giật mình hung tợn quay lại đưa tay chỉ vào mặt Tử Hàn Tuyết: "Con nhà quê kia, mày nói cái gì đó, kêu ai là rác hả? Mày có tin tao xé toạc mồm mày ra không?"
Tử Hàn Tuyết nhếch mép thản nhiên: "Ây da, đống rác này sao mỗi lúc mùi lại kinh khủng thêm vậy kìa.
Có thấp hèn, có quê mùa có ăn chung với nhau thì cũng biết điều chỉ ăn phần của mình xong chùi mép đứng lên, chứ không như ai kia, ăn dằm nằm dề, ăn bám nhà người khác, còn ăn giựt luôn chồng người ta.
Trơ trẽn đến thế là cùng.”
...
Tối hôm đó Minh Nhược Y đem những lời buổi sáng Tử Hàn Tuyết méc với Hoàn Cẩn Nam, mặc dù hắn ta cảm thấy rất bực bội, khó chịu nhưng cũng không muốn gây hiềm khích với Tử Hàn Tuyết nữa.
Hoàn Cẩn Nam quyết định đưa Minh Nhược Y vào Hoàn Thị làm thư ký cho hắn.
Thời gian Minh Nhược Y vào làm công ty là nỗi ám ảnh của tất thảy các nhân viên, nghe đến cái tên của cô ta là họ thay nhau thở dài ngao ngán, lộ rõ gương mặt chán ghét liền.
Đến công ty chưa biết năng lực làm việc thế nào nhưng luôn ỷ mình là bạn gái phó chủ tịch Hoàn Cẩn Nam, ra vẻ bắt nạt cấp dưới, thay đổi toàn bộ thiết bị điện tử trong văn phòng mình thành những loại tiên tiến nhất.
Suốt ngày phàn nàn chuyện trên trời dưới đất.
Không vừa ý lại chạy đi mách Hoàn Cẩn Nam để nhân viên liên tục bị khiển trách oan ức.
Đi làm suốt ngày trưng diện váy vóc bó sát, uyển chuyển catwalk qua lại mỗi khi nhìn thấy những đối tác nam tới công ty, nhìn không khác gì loại điếm chào khách, nhưng lúc có mặt Hoàn Cẩn Nam cô ta lại ngoan ngoãn, hiền lành như con mèo con.
Những lúc Hoàn Cẩn Nam đi họp cô ta lại ngang nhiên ngồi trong văn phòng điện thoại nói chuyện vui vẻ với đàn ông khác.
Rất nhiều nhân viên phát hiện cô ta không chỉ có mình phó chủ tịch của họ, nhưng là phận nhân viên hèn mọn, đi làm kiếm sống qua ngày, không muốn gây hiềm khích nên đành im lặng.
****************
Tan ca đôi cẩu nam nữ đưa nhau đi ăn tối, sau đó lại cùng nhau trở về biệt thự.
Bước vào trong nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang ngồi ghế sofa , những ngón tay gõ vào bàn phím liên hồi, có lẽ cô đang có thêm ý tưởng mới cho tiểu thuyết của mình.
Hoàn Cẩn Nam hắng giọng, cố tình nói lớn tiếng để Tử Hàn Tuyết nghe thấy,
"Thương cho em quá, cả ngày vất vả hỗ trợ anh việc ở công ty, chắc em mệt lắm đúng không cục cưng của anh.!"
Minh Nhược Y nghe vậy thì lại dở chiêu nhõng nhẽo gật đầu lia lịa.
"Em không sao, được ở bên anh mỗi ngày, còn được cùng anh làm việc, giúp anh bớt phần nào áp lực thì em thấy hạnh phúc lắm, không chút mệt mỏi nào bảo bối của em à.!"
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết không có chút biểu cảm nào là đang quan tâm đến, Hoàn Cẩn Nam lạnh giọng,
"Tử Hàn Tuyết, sao lúc nào tôi cũng thấy cô ôm cái laptop bấm bấm vậy? Cô rảnh quá hả? Nếu không có việc gì làm thì lên công ty phụ tôi làm những việc lặt vặt đi.
Minh Nhược Y bé bỏng của tôi còn phải vất vả cả ngày mà cô lúc nào cũng sung sướng ở nhà chơi không vậy.”
"Nè Hoàn Cẩn Nam tôi nói cho anh biết, tôi ở nhà không có nghĩa là rảnh, tôi ôm laptop cả ngày không có nghĩa là tôi chơi không, anh cứ lo lấy cái thân của anh, ráng mà giữ lấy cái gia tài của mình đi, không chừng ngày nào đó người mà anh tin tưởng nhất lại cho anh một bất ngờ không tưởng tượng được đó.
Ở đó mà nói tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...