Đi đến đầu bậc thang, Chu Dạ không bước xuống như thường lệ, mà dùng hai tay trực tiếp nắm lấy lan can, xoay người nhảy xuống từng tầng một, năm tầng cầu thang anh đều ‘Phi thân’ xuống, dáng vẻ cực kỳ gấp gáp, xuống dưới tầng một lúc này anh mới lia mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai nên tiếp tục cất bước đi về hướng cửa trường học,Tốc độ đang rất nhanh, thế mà đi thêm vài bước đột nhiên liền chậm lại, anh nhìn thấy người nữ sinh tên là Sênh Ca đang đi ở phía trước mình khoảng mười mét.
Chu Dạ thả chậm bước chân đi tới sau lưng Sênh Ca, thậm chí đi cùng leo lên xe buýt của trường với cô.
Xe dừng ở trạm thứ ba, anh lại không kiềm hãm được đi theo xuống xe.
Lúc Sênh Ca cùng bà nội chuyển đến đây ở, trong suy nghĩ của bà nội cấp ba rất quan trọng, cũng sợ thằng con mất nết kia lại tìm đến làm ảnh hưởng tới việc học tập của Sênh Ca, do đó cố ý thuê một phòng ở trong tiểu khu hạng sang, cũng cách trường học tương đối gần, chủ yếu là an ninh trật tự rất tốt.
Chu Dạ nhìn thấy nữ sinh quét thẻ vào cổng tiểu khu.
Trong nháy mắt đó trán anh dần cau lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn tiểu khu cao cấp trước mặt, anh biết giá phòng ở nơi này rất đắt, ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên ảm đạm, nở nụ cười tự giễu.
Công chúa nhỏ xinh đẹp rực rỡ như vậy, đúng là nên ở những nơi như thế này.
Một lần nữa Chu Dạ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng sang trọng ở bên kia đường cái, con đường nhựa ở giữa giống như vạch phân cách tách anh và cô gái ấy ra, nhắc nhở rằng hai người ở hai thế giới khác biệt.
Anh cắn chặt răng lại, cục xương ở cổ họng nhẹ nhúc nhích, dựa vào gốc cây ở sau lưng, móc ra một điếu thuốc, bật lửa hít sâu một hơi phun ra một vòng sương mù, bao phủ cả khuôn mặt.
Trong làn khói dường như anh thấy được cảnh tượng năm mười một tuổi, bão tuyết đổ bộ vào thành phố Thiên Hải, cơn bão đêm ấy rất lớn, chỉ mới vài giờ thôi mà trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết thật dày, những bông hoa tuyết trên bầu trời không ngừng tung bay, từng cơn gió lạnh rét thấu tâm can khiến cho những người mặc áo lông dày cũng phải chùn bước không dám đi ra ngoài, người đi đường ngày càng thưa thớt, thế nhưng cơ thể gầy gò của Chu Dạ ăn mặc mỏng manh, ôm chiếc bụng đói ngồi xổm ở góc tường của một tòa nhà cao tầng để tránh rét, bộ dạng đáng thương kia để thỉnh thoảng có người qua đường còn tưởng là thằng nhóc ăn mày, thiện tâm ném cho mấy xu tiền lẻ.
Lúc đó Chu Dạ vừa xấu hổ vừa bất lực, cảm giác như việc tồn tại trên thế giới này từng phút từng giây cũng là một loại giày vò.
Mà khi ấy, ở trên chiếc màn hình cực lớn được gắn bên ngoài tòa nhà cao tầng đó đang phát lại cuộc thi múa thiếu nhi toàn thành phố.
Anh nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc váy công chúa bồng bềnh trắng noãn đang nhảy ballet, lúc đó cũng dẫn tới những người còn lại đang trên đường tránh bão đi bộ ngang qua đều phải dừng chân lại quan sát.
Ánh đèn Sân khấu phối hợp tuyết bay đầy trời, cô gái nhỏ bắt đầu nhảy múa rất giống như tiên nữ băng giá bé nhỏ, xinh đẹp tinh khiết linh động, làm cho người kinh diễm, không dám nảy ra tâm tư khinh nhờn.
Chu Dạ vẫn còn nhớ rõ, cô gái nhỏ cười ngọt ngào nói:“Xin chào mọi người, cháu tên là Sênh Ca, hi vọng mọi người sẽ yêu thích tiết mục vừa rồi! ! ”.
Từ đây, trong lòng Chu Dạ xuất hiện một tiên nữ nhỏ xinh đẹp không thể với tới, cô gái ngồi tít ở trên cao, mà anh thì ở tận dưới vũng bùn, chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Anh từng cho là đời này cả hai sẽ chẳng có cơ hội gặp được nhau, không nghĩ tới vậy mà cô lại từ thành phố Thiên Hải chạy đến nơi này.
Chu Dạ phun ra vòng khói cuối cùng, dập tắt điếu thuốc, ném vào bên cạnh trong thùng rác, không cất bước rời đi, mà là ngơ ngẩn nghiêng người dựa vào thân cây nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng đối diện.
Cứ nhìn mãi, chẳng biết từ lúc nào trời đã bắt đầu tối đen, mà lúc này anh đã đứng ở trước vỉa hè của tòa nhà.
“Niếp Niếp, đợi lát nữa đến siêu thị, cháu mua chút đồ ăn vặt yêu thích, còn bà nội thì mua thịt và rau cần, ngày mai trong lúc cháu đi học, bà nội ở nhà làm sủi cảo chờ cháu về ăn nhé.
”“Tốt quá tốt quá, bà nội vất vả rồi, vậy buổi tối hôm nay cháu và bà cùng nhau làm nhân thịt bên trong trước, chờ ngày mai làm vỏ ngoài nữa là được rồi.
”“Bà nội không vất vả, bây giờ cháu mới là người khổ cực nhất, cấp ba học rất mệt, ngày mai bà nội làm nhân thịt luôn một thể không cần cháu giúp, cháu phải về nhà ngủ sớm một chút ”Chu Dạ chợt nghe âm thanh quen tai của cô gái, vội vàng quay lưng lại đi vài bước, bộ dạng như đang làm gì đó sai trái sợ bị người khác bắt gặp.
Sênh Ca đang dắt bà nội, trong mơ hồ cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lại, nhưng mà không phát hiện có gì bất thường.
“Đèn xanh, chúng ta đi thôi” Bà nội đột nhiên lên tiếng.
“Vâng” Sênh Ca thu tầm mắt lại thuận theo.
Chu Dạ ẩn nấp ở sau bức tường nhìn cô gái đang dắt bà mình qua đường, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Tiên nữ nhỏ sống rất hạnh phúc, vậy là tốt.
Chu Dạ thư thái cúi đầu cười cười, cuối cùng quay người rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...