Tư Mỹ Nhân


Editor: Tây An
Nhất thời, mọi ánh mắt đều tụ trên người Thiên Mạch.
Thiên Mạch cứng đờ.
Duy nhất sắc mặt không đổi, là Sở vương đang ôm cô trong tay.
Y nói, y muốn cưới cô.
Mỗi một chữ trong lời vừa rồi kia, cũng giống như mang theo tiếng nổ, ầm ầm vang lên trong đầu Thiên Mạch.
Mục phu nhân sắc mặt kịch biến.
“Hồ nháo!” bà nhíu mày trách mắng, “Cô ta sao xứng làm phu nhân! Đại vương cưới vợ, quan hệ đến xã tắc và phúc phận vạn đời của vương thất, người làm phu nhân, không phải con gái chư hầu thì không thể, cô ta ngay cả con sĩ khanh đều không phải!”
“Mẫu thân nói vậy sai rồi.” Sở vương thần sắc không thay đổi, “Người Sở từ tiên tổ đến nay, khi lập nghiệp gian khổ, mở cương vực thủ quốc gia.

Quả nhân nghe ngày trước vì chư quốc không dung, tiên tổ không luận xuất thân, cứ hiền là lập.

Bây giờ Thiên Mạch tuy không phải xuất thân công thất chư hầu, lại có tài không thua nam tử, có thể phụ quốc.

Quả nhân cưới Thiên Mạch làm vợ, cũng là theo lời dạy tiên tổ.”
Mục phu nhân nhìn Sở vương, cơ hồ nói không ra lời.


Sau đó, ánh mắt kia rơi trên người Thiên Mạch, Thiên Mạch cảm thấy ánh mắt kia tựa như đang nhìn thứ bọ chuột côn trùng có hại vậy.
Lòng cô loạn lên, không biết làm sao, nhưng cánh tay Sở vương một mực ôm lấy, khiến cô không lui được một bước.
Mục phu nhân nói: “Cô ta không rõ lai lịch, đã không phụ mẫu lại không có tông tộc, dùng cái gì để hỏi cưới, dùng cái gì để đưa sáu lễ?”
Sở vương nói: “Nước Sở chính là nhà Thiên Mạch, phụ mẫu không đến, cũng có thần linh ở trên.” Đoạn, y nhìn Thiên Mạch một cái, mắt sáng ngời, “Quả nhân sẽ tế cáo trước Thái Nhất cùng tiên quân, đãi vật tế, báo hôn sự.”
Mục phu nhân thần sắc âm trầm không thôi.
“Đại vương đã quyết ý?” Sau một lát, bà dằn lại nộ khí, hỏi.
“Đúng vậy.” Sở vương buông Thiên Mạch ra, nhìn Mục phu nhân, làm một lễ thật sâu, “Xin mẫu thân thành toàn.”
Mục phu nhân cười lạnh: “Đại vương chính là nhất quốc chi quân, quân mệnh tức là thiên mệnh, lão phụ há có chỗ xen vào.” Dứt lời, bà ngồi trở lại tọa liễn, nói, “Hồi cung!”
Tòng nhân vội lĩnh mệnh, đỡ lấy Mục phu nhân, đi ra ngoài cung.
Sở vương đứng tại chỗ, không giữ lại, cũng không nói gì.

Trong ngọn lửa nến cháy, hai chân mày y thần sắc bất định.
Bầu không khí xấu hổ, Thiên Mạch cũng kinh ngạc.
Hai mẹ con tan cuộc trong không vui, thân là đương sự, cô chỉ cảm thấy băn khoăn.
Sau đó, Sở vương quay đầu nhìn cô, cong cong khóe môi, thần sắc trở nên bình thản.
“Không sao, hồi cung đi.” Y nghiêng đầu, hôn một bên trán Thiên Mạch, dứt lời, kéo tay cô, đi vào cung nội.
** ***
Tự nhân đã sớm chuẩn bị tẩm cung xong xuôi, chuẩn bị nước thơm rửa mặt, chăn đệm áo ngủ cũng đã dùng hương thảo xông qua.

Thiên Mạch đi tới, đã nghe thấy mùi hương khi làm ti y thường xuyên nghe thấy.

Khác biệt chính là, cô nhìn thấy trên giường có hai bộ áo ngủ, một bộ là Sở vương, một bộ khác thì nhuộm màu đỏ nhạt, rõ ràng là nữ trang.
Tai Thiên Mạch nóng lên.
Tiểu thần Phù đi tới, cẩn thận hỏi, “Đại vương, đêm đã khuya, dùng chút thiện không ạ?”
Sở vương không đáp, lại nhìn về phía Thiên Mạch, “Đói không?”
Thiên Mạch lắc đầu.
Sở vương nói với tiểu thần Phù: “Tất cả lui ra.”
Tiểu thần Phù lĩnh mệnh, vẫy tay với tự nhân xung quanh, hành lễ rời ra ngoài điện.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.


Thiên Mạch liếc Sở vương một cái, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, do dự bất động.
“Sao thế?” Sở vương nhìn bộ dáng cô cứ như đang muốn nói lại thôi, xoa xoa mặt cô.
Thiên Mạch nhìn y, một lát sau, nói khẽ, “Chỉ là em vẫn không dám tin.”
Sở vương cười cười, ôm lấy cô.
“Quả nhân đã nói rồi, có gì không tin?”
“Nhưng Mục phu nhân…”
“Bà là mẫu thân quả nhân, không phải quả nhân.” Sở vương nói, nâng cằm cô lên, “Lâm Thiên Mạch, nàng sẽ là phu nhân của quả nhân, tương lai làm bạn bên người quả nhân, sau khi chết cùng quả nhân chung mộ, cùng quả nhân lưu danh sử sách, đều là nàng.”
Tim thật giống như đổ lọ mật, ngọt đến phát đau.
Lời này từ trong miệng y, chính là lời tâm tình đẹp nhất đời này cô nghe được.

Người cô thích, bây giờ đang nói lời cầu ái chân thành nhất với cô.
Mũi bỗng nhiên lại bắt đầu cay cay, Thiên Mạch nhìn qua y, mắt đỏ lên.
“Sao lại khóc?” Sở vương nhíu nhíu mày, đưa tay xoa khóe mắt cô.

Thiên Mạch lại nắm chặt tay y, nhón chân lên, vòng lấy cổ y, hôn môi y.
Sở vương ngẩn người, nhất thời mừng rỡ.

Y đáp lại, bỗng nhiên, ôm lấy cô, nhanh chân đi vào nội thất, thả lên giường.
“Đại vương…” cô mới lên tiếng, môi hôn rơi xuống như bão tố, ngăn trên môi cô, trên má cùng trên cổ, Sở vương giật vạt áo cô ra, kéo vạt áo.

Ngày hè quần áo vốn đơn bạc, mở rơi một cái, da thịt chạm đến không khí hơi lạnh, hơi rùng mình.

Sở vương giống con dã thú đói khát đã lâu, dọc theo xương quai xanh, điền vào nơi trống không sau khi y phục cởi ra.
Nhịp tim Thiên Mạch đập nhanh, hai tay nắm cánh tay y, lại bị cầm ngược lại, đặt sang hai bên.

Cô thở khẽ, nhìn qua đỉnh đầu, chỉ cảm thấy đầu óc giống như rót đầy bột nhão.

Nhưng khi bàn tay Sở vương đến dưới eo cô, Thiên Mạch nhặt lại một thoáng thanh tỉnh, vội vàng nắm được tay y, “Không thể…”
Sở vương nâng ánh mắt kinh ngạc.
Thiên Mạch nhìn y, mặt đỏ bừng: “Đại vương, em có kinh nguyệt…”
Sở vương sửng sốt, nhìn cô một cái, một lát sau, lại nhìn về phía nơi đó.
Chỉ thấy trên lưng, lộ ra một đoạn vải quấn lên.

Trên đó có vết nhuộm đỏ, thần sắc y vừa bực mình vừa buồn cười, hai tay chống hai bên, trầm thấp nhìn cô chăm chú, “Trả thù quả nhân, phải không?”
Thiên Mạch nghe lời này, không biết nên khóc hay cười, nhìn qua y, bỗng nhiên ánh mắt lập loè.
“Rất khó chịu à?” cô nói khẽ.
Sở vương hừ nhẹ một tiếng, đang muốn ngủ tiếp, lại bị Thiên Mạch giữ chặt.
“Đại vương, ” Cô nghĩ ngợm, cố chịu khuôn mặt như bị đốt bỏng, nhỏ giọng nói, “Không phải ngài vẫn muốn để em thay quần áo ư?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận