Tư Mỹ Nhân


Editor: Tây An
“Đại cừu miện, tế bái Thái Nhất, Chuyên Húc Cao Dương; Cổn miện, tế tiên quân tiên vương; Vi biện phục*, dùng cho chiến sự; Bì biện phục**, dùng cho thiết triều…”
*[韦弁服] và **[皮弁服]; mọi người xem ở dưới.
Thiên Mạch một tay cầm độc phiến, một tay cầm bút, cẩn thận nhẩm.

Từ khi đến thế giới này, tốc độ dùng bút lông viết chữ đã nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu, đã viết xong hơn phân nửa một miếng độc phiến.
Lần này trở lại hoàng cung nước Sở, thân phận Thiên Mạch không còn là công thiếp, mà là ti y, theo tự nhân Cừ nói, trong các cung nhân xem như là một chức quan không lớn không nhỏ.
Lúc biết được chuyện này, Thiên Mạch thở phào một hơi.
Cô rất sợ Sở vương mang cô đến hậu cung, chức ti y này, mặc dù vẫn trong vương cung, thoạt nhìn lại là một chức vị vô cùng nghiêm chỉnh, có hai phủ lại, một sử, một ti, mười đồ, nhìn một loạt người hành lễ trước mặt, Thiên Mạch vô cùng kinh ngạc, ý thức được mình thật đúng là một vị quan.
“Cô nói muốn vào công thự, đại vương liền bảo tôi đi xem thử có nơi nào còn thiếu, tôi cẩn thận hỏi, chỉ có phủ ti y thiếu ti y.” Tự nhân Cừ cười hì hì nói, “Bây giờ, nên gọi cô ti y Mạch.”
Ti y, tên như ý nghĩa, chưởng quản tất cả quần áo của Sở vương.

Sở vương chỉ có một người, quần áo, quan, bội sức các loại, chỉ riêng mỗi loại đã có trên trăm.

Đồ để ở phủ ti y cũng rất nhiều, chỉ cát phục thôi cũng đã chiếm một gian phòng.

Thái Tế chưởng quản sự vụ trong hoàng cung thấy cô không hiểu gì, liền bảo trên dưới phủ ti y mang cô đi làm quen các loại đồ.

Hai người kia nói trôi chảy, Thiên Mạch chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, các kiểu danh mục, có rất nhiều thứ căn bản nghe không hiểu.

Cô đành mang bút mực tới, xin họ nói chậm một chút, nhớ kỹ từng điều.
Trên dưới phủ lại đều là người phục thị nhiều năm trong vương cung, thấy dung mạo tuổi tác của Thiên Mạch, lại nghe người ta bàn tán thái độ của Sở vương với cô, đều ngầm hiểu tâm tư lẫn nhau.

Các đời Sở vương đều có hậu cung, sủng cơ các kiểu, người trong cung cũng đã thấy không ít.

Người này mặc dù không ở hậu cung, nhưng theo thái độ nhìn với con mắt khác kia của Sở vương, người chung quanh há lại không rõ lý lẽ.
Hai người vốn muốn cẩn thận hầu hạ, nhưng thấy Thiên Mạch nói năng hòa khí, đều thả lỏng, không chịu nổi hiếu kì trong lòng, bèn hỏi tới.
“Nghe khẩu âm ti y, không giống người Sở.” Một người nói, “Không biết ti y là người phương nào?”
Thiên Mạch cúi đầu viết, rất quen thuộc đáp, “Phía nam.”

Hai người kinh ngạc.
“Phía nam?” Tả phủ lại nói, ” Chỗ đó không phải chỉ có trăm tộc bộc, Dương Việt…”
Lời còn chưa dứt lời, hắn bị hữu phủ chọc một cái, vội vàng dừng lại.
“Phía nam à.” Hữu phủ lại vội giảng hòa, muốn giải thích, bỗng nhiên nhớ lại hồi trước nghe chuyện đánh Dung, “Phía nam thì tốt quá, tiểu nhân nghe nói lần trước cô công thiếp chữa khỏi đại dịch cho quân Sở, còn cứu được đại vương, chính là người phía nam.”
“A a, đúng đúng!” Tả phủ lại cười phụ họa.
“Đúng vậy đấy,” Thiên Mạch ngẩng đầu, cười cười với hai người, “Công thiếp đó, chính là tôi.”
Hai người sững sờ, ý cười cứng đờ.
Thiên Mạch giống như không nhân thấy sự xấu hổ của họ, tiếp tục cúi đầu viết chữ, hỏi, “Mới vừa nói, tế xã tắc ngũ tự*.

Mặc đồ gì?”
*[社稷五祀]; chỉ năm loại thần linh, cụ thể không đồng nhất, như: Hộ thần, Táo quân, Thổ thần, Môn thần, Hành thần
“A, hi miện*!” Hai người được bậc thang, thở phào, một người trả lời liên tục không ngừng, một người khác thì chỉ chỗ cất giữ hi miện cho cô nhìn.
*[希冕; Hi miện]
** ***
Thiên Mạch gật đầu, ghi lại, vẻ mặt học hành chăm chú.

Nhìn thấy dáng vẻ điều chỉnh sắc mặt của hai người kia, cô thấy hơi tự hào.

Những ngày gần đây, cô bị các kiểu ánh mắt mập mờ dò đoán vây quanh, đã có phần không kiên nhẫn.

Nghĩ thầm, tôi cũng không phải sủng cơ gì cả, tôi có tri thức có trình độ, vốn chính là dựa vào bản lĩnh mà…
Đang nói chuyện, bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến tiếng tự nhân Cừ, “Ti y Mạch!”
Thiên Mạch nghe thấy, đáp lại.
“Đại vương tìm cô!” Hắn lớn tiếng nói, “Đại vương muốn đến cung của Mục phu nhân, lệnh cô phụng dưỡng!”
Thiên Mạch bối rối.
Lại nhìn về phía tả hữu phủ lại, trên mặt họ kiểu tôi hiểu mà.
Không tới sớm không tới muộn… Thiên Mạch trong lòng phiền muộn, trên mặt lại chỉ có thể điềm nhiên như không có việc gì, nói, “Tôi đi một chút rồi về.”
Hai người vội cười, hành lễ, “Ti y đi thong thả.”
Tự nhân Cừ thấy Thiên Mạch chầm chậm đi ra, thúc giục nói, “Mau mau, đại vương hạ triều, còn phải thay quần áo.”

Trong vương cung cũng chả phải chỉ có cô biết thay quần áo.

Thiên Mạch oán thầm, đi theo hắn.
Cô vốn cho rằng, Sở vương bảo cô làm ti y, thiếp thân phục thị gì gì đó sẽ tự động biến mất, ai mà ngờ, Sở vương vẫn muốn cô theo cạnh gọi đến gọi đi, chỉ có lúc đại thần đến nghị sự, mới có thể rời đi một lát.
Một ti y, phạm vi công việc không rộng lắm, cũng khó trách người khác thấy không bình thường.

Nói thầm trong lòng.
Tự nhân Cừ phát hiện nàng cô không nói gì, quay đầu nhìn cô một cái, “Sao thế?”
“Tự nhân Cừ, ” Thiên Mạch nhịn không được, nói, “Ti y trước kia, có phải cũng giống tôi vậy, trừ chưởng quản quần áo đại vương, còn phải ở bên cạnh hầu hạ luôn luôn.”
“Không cần.” Tự nhân Cừ trả lời rất thẳng thắn.
Thiên Mạch thần sắc khẽ động.
Nhưng không chờ cô mở miệng, tự nhân Cừ nói, “Nhưng người trong hoàng cung này, đều là bộc thiếp của đại vương, chức trách như thế nào, đều do đại vương quyết định.

Cô không thấy công doãn cũng phải đi chinh phạt đấy à? Chỉ cần đại vương mở miệng, chính là chuyện thuộc bổn phận.” Dứt lời, nét mặt hắn rất thú vị, “Cô mà cảm thấy chức ti y này hữu danh vô thực, nói với đại vương, ngài tất nhiên vui lòng cho cô sang nơi khác.”
Thiên Mạch biết nơi khác hắn nói là nơi nào, bị dọa sương sương, đành không nói thêm gì.
** ***
Cung Cao Dương của Sở vương, cách ti y phủ không xa.

Thiên Mạch theo tự nhân Cừ đi qua cung đạo, vào cửa cung, đi qua hành lang, cung điện cung Cao Dương to lớn ở ngay trước.
Chính điện sinh hoạt thường ngày của Sở vương tọa lạc trên đài cao cỡ một người, mặt trước bằng đá, xây thành bậc thang.

Trên nền đá to lớn, thân gỗ hai người ôm hết làm thành cột, xếp bốn phía, chống nóc nhà phức tạp mà tinh xảo, ngửa đầu nhìn lại, như con cự điểu giương cánh.
Thủ vệ lang trung và hoàn liệt chi doãn đều nhận ra Thiên Mạch, thấy cô đến, cũng không ngăn cản.
Thiên Mạch đi vào trong điện, tiểu thần Phù đã ở trong, trách nói tự nhân Cừ, “Sao lâu vậy.”
Lại nhìn Thiên Mạch, cười cười, “Đại vương ở trong điện, mời ti y.”
Thiên Mạch làm lễ với hắn, đi vào, Sở vương đang cầm một quyển sách tre đọc, vừa đọc vừa lấy quả mơ để bỏ vào miệng.
“Đi đâu?” y không nhấc mắt mà hỏi.
“Phủ ti y ạ.” Thiên Mạch đáp, đi qua, thuần thục đổi áo ngoài rộng rãi cho y, thay thành một cái áo mỏng thoải mái dễ chịu.

Thay xong, Sở vương mệnh tiểu thần Phù đi chuẩn bị xa giá, đoạn, lại quay đầu nhìn Thiên Mạch.
“Cô theo quả nhân cùng đi.” Y nói.
Thiên Mạch kinh ngạc.
Mục phu nhân là mẫu thân Sở vương, cũng chính là Thái hậu, cô đi cùng…
“Đại vương, ở phủ ti y tôi còn việc chưa làm xong.” Thiên Mạch nói.
“Chuyện gì?”
“Mấy bộ quần áo sở dụng cho đại điển và tế tự, vẫn chưa cất giữ chỉnh tề.” Thiên Mạch thuận miệng soạn bậy.
“Đều là quần áo quả nhân hết, không chỉnh tề liên quan gì.” Sở vương chẳng hề để ý, “Mau đi.” Dứt lời, quay đầu mà đi.
** ***
Trước cung Diên Niên, sớm có ti cung cùng tự nhân đang đợi, thấy Sở vương đến, liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
Sở vương xuống xe, quan sát xung quanh, bỗng nhiên quay đầu.
Thiên Mạch đứng sau lưng tự nhân Cừ, đang dừng mắt nhìn bức tranh trấn ác cầu phúc vẽ trên bức tường xây làm bình phong ở cổng, tựa hồ rất hiếu kì.
Tự nhân Cừ thấy thế, vội giật nhẹ tay áo cô.

Thiên Mạch quay đầu, thấy Sở vương nhìn cô, biết ý y, đành phải tiến lên.
Sở vương giống như cười mà không phải cười, đoạn, thu mắt, đi vào cung.
Cung Diên Niên mặc dù không to lớn vằng cung Cao Dương, nhưng cũng tự có khí phái.

Còn chưa tới sảnh, Thiên Mạch đã nghe thấy một trận chuông khánh hợp minh, đinh đinh keng keng, cao thấp phối hợp, vô cùng dễ nghe.
Cô theo sau lưng Sở vương, nhịn không được nhìn vào trong, chỉ thấy một tổ chuông nhạc cùng khánh bày ở dưới sảnh, mấy nhạc sĩ dùng chùy gỗ đánh vào, dưới ánh nến đuốc, chuông trên kệ đồng sáng loáng sinh động.
Trong sảnh, Trịnh cơ đang nói chuyện cùng Mục phu nhân, thấy Sở vương đến, vội lui qua một bên hành lễ.
“Bái kiến mẫu thân.” Sở vương hành lễ với Mục phu nhân, Thiên Mạch vội vàng theo tự nhân Cừ quỳ bái trên đất.
“Đại vương tới rồi.” Mục phu nhân thần sắc hòa ái, tự mình nâng đỡ y dậy.
“Lúc trước ta nghe nói bọn Tử Bối khuyên đại vương đi săn ở Vân Mộng, đại vương không đi, nhưng mấy ngày nay không gặp, lại là đi đông tuần.” Mục phu nhân đánh giá y, giọng mang theo khiển trách, “Đại vương đi nơi nào, cũng nên báo ta một tiếng.”
Sở vương cười cười, nói, “Mẫu thân chớ giận, lần này quả nhân đông tuần, chính là nhất thời hứng trí, đi một lát rồi lại về.

Nếu nói với mẫu thân, sợ mẫu thân lại sầu lo vì quả nhân, nên vẫn nên chờ khi về lại bồi tội.” Dứt lời, y để tiểu thần Phù mang các loại sản vật y mang về từ phía đông lên, Mục phu nhân nhìn một cái, lúc này mới nở nụ cười, bất đắc dĩ lải nhải hai câu, cùng Sở vương ngồi xuống.
Sở vương hôm nay tâm trạng phá lệ không tệ, Mục phu nhân và y nói mấy lời, mẹ con hai người vui vẻ hòa thuận.
Trịnh cơ đứng hầu một bên, nhìn qua Sở vương, không bao lâu, ánh mắt lại rơi trên người cô gái sau lưng y.
Sở vương trở về không lâu, nàng ta đã nghe nói y mang về một cô gái, càng có lời đồn nói, Sở vương đông tuần, chính là vì cô gái này… Nàng ta tò mò nhìn cô, chỉ thấy cô quần áo bình thường, thậm chí so ra còn kém cơ thiếp địa vị thấp nhất trong hậu cung.

Song, khuôn mặt kia… ánh mắt Trịnh cơ dừng trên mặt cô.

Cô hơi cúi đầu, nhìn không rõ mặt mày, nhưng tóc đen da trắng, nhìn là biết cũng không phải xuất thân nghèo khổ.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú bên này, cô gái kia bỗng nhiên ngước mắt.
Hai mắt nhìn nhau, trong lòng Trịnh cơ tựa như bị thứ gì đó gõ một cái.
“… Trịnh cơ.” Lúc này, nàng ta thấy được Mục phu nhân đang gọi mình, vội đáp, chuyển ánh mắt đi.
Mục phu nhân nói, “Phân phó truyền lệnh.”
Trịnh cơ cúi đầu vâng dạ, bước nhỏ thối lui.
Sau đó, tự nhân trình tiệc lên, đồ ăn tỏa ra mùi thơm, bày đầy bàn.
Từ khi đến thời đại này, đây là lần đầu tiên Thiên Mạch nhìn thấy một buổi tiệc phong phú thế này, không khỏi dòm mắt, thịt thà rau quả, cái gì cần có đều có, nhưng hình như phần lớn là luộc và hấp ra… Trong lòng đương suy nghĩ, lúc này, cô nghe một hương thơm vô cùng dễ nghe.

Mới thấy là cô mỹ nhân mới nhìn cô chằm chằm kia, chậm rãi đi tới, bưng lấy chậu đồng từ tay bên cạnh tự nhân.
Nàng ta ngồi trước mặt Sở vương, yểu điệu quỳ bái làm lễ, “Thiếp rửa mặt cho đại vương.”
Sở vương nhìn nàng ta, mỉm cười, lại nói, “Không cần.” Dứt lời, quay đầu, “Thiên Mạch, cô làm.”
Trịnh cơ sửng sốt.
Thiên Mạch cũng sửng sốt.

Lập tức, đông đảo ánh mắt đều tụ trên người cô, khiến có phần trở tay không kịp.
Mục phu nhân cũng nhìn qua, có vẻ kinh ngạc.
Tự nhân đã đặt chậu nước ở trước mặt Sở vương, Thiên Mạch đi qua, nhìn chậu nước kia, lại nhìn Sở vương.

Không có ai dạy cô làm chuyện này mà… Trong lòng gào thét.
“Vén tay áo đại vương…” Tự nhân Cừ nhỏ giọng nhắc nhở.
Thiên Mạch hiểu, vội ngồi trước người Sở vương, vén tay áo y lên.
Sau đó…
Cô nhìn bàn tay bất động của Sở vương, cảm thấy não lại trống rỗng.
Giương mắt, nhìn thấy Sở vương hơi nhướng lông mày.
Sở Vương có vẻ bất đắc dĩ, tự đưa tay đặt vào chậu nước, tẩy rửa sạch sẽ, cuối cùng, nhận khăn trong tay Thiên Mạch, tự lau khô, ném vào chậu nước.
Ầy… Thì ra là thế.

Thiên Mạch ngượng ngùng.
“Người này, chính là ti y đại vương mang về ư?” Lúc này, Mục phu nhân đánh giá Thiên Mạch, hỏi.
Sở vương không định giấu bà, mỉm cười, “Đúng vậy.” Dứt lời, nhìn về phía Thiên Mạch, ra hiệu cô tiến lên.
Thiên Mạch không thể làm gì khác, đành đi tới, hành lễ với Mục phu nhân, “Bái kiến phu nhân.”
Mục phu nhân cười nhạt: “À, thì ra là thế.” Dứt lời, nhìn về phía Trịnh cơ.
Trịnh cơ đứng một bên, trên mặt cũng mang theo nét cười, ánh mắt lại lập loè bất định..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui