Tư Mỹ Nhân


Editor: Tây An
Trong tiểu đội người Sở không nhiều, địch lại chừng mấy trăm, không bao lâu, binh lính không phải bị giết thì là bị bắt, những người kia đẩy thi thể ra, ngổn ngang lộn xộn.

Tràng cảnh máu me, trong lòng Thiên Mạch sợ tưởng chết, không đành lòng nhìn.
Cô và mấy người tù binh bị bắt còn lại bị tập trung lại một chỗ, cẩn thận quan sát, ngoại trừ mấy tên lính bị thương, chỉ còn lại tự nhân Cừ.
Người tạm giam họ nói thứ ngôn ngữ nghe không hiểu, không bao lâu, người bắt được Thiên Mạch kia đi tới, hình như là đầu lĩnh, sắc mặt nặng nề.
“Sở Vương ở đâu?” hắn dùng tiếng Sở hỏi.
Không có ai trả lời.
Người kia mặt không biểu tình, nắm chặt một binh lính bị thương.
“Sở Vương ở đâu?” hắn hỏi lại.
Binh lính kia bụng trúng tên, tay bị trói, lại hoàn toàn không sợ, đột nhiên nôn một ngụm máu lên mặt hắn, cười ha ha.
Người kia sắc mặt không thay đổi, đột nhiên dùng thanh kiếm trong tay đâm và thân thể gã lính.
Thiên Mạch vội vàng nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng mũi kiếm kim đâm tận xương và tiếng người ngã xuống, sợ hãi bộc phát, người rét lạnh như bị rót nước đá.
Người kia hiển nhiên bị chọc giận, đoạn, đi tới bên này, gác thanh kiếm dính máu đặt trên cổ tự nhân Cừ.
“Ngươi nói!” hắn lạnh lùng nói.
Tự nhân Cừ toàn thân run rẩy, nói giống khóc, “Tiểu nhân… Tiểu nhân thật sự không biết ạ… Đại vương đổ bệnh, nghe nói Lâm Phẩm có đại vu biết trị chướng dịch, đại quân bèn suốt đêm hộ tống đến đó…”
Thiên Mạch ngồi một bên nghe lời này, kinh ngạc.
Sở vương rõ ràng là đi đánh Dung, vì sao hắn không nói thật? Hẳn là… Thiên Mạch nhìn tự nhân Cừ, khuôn mặt kia đang khóc tợn, bỗng nhiên trao đổi ánh mắt với cô.
Trong lòng Thiên Mạch bỗng nhiên hiểu ra.
Kẻ địch tập kích xuất hiện ở đây, bắt được họ, khả năng cực lớn chính là người Dung.

Những người này đến hỏi hướng đi của Sở vương, nói cách khác, bọn họ cũng không biết Sở vương đã đi đánh Dung, mà cho rằng Sở vương còn ở Câu Phệ, đến tập sát Sở vương.

Nếu như biết Sở vương đã đi đánh Dung, mục đích bọn chúng tới cũng đã thất bại, nói không chừng sẽ còn bị chọc giận, giết sạch tất cả mọi người.

Tự nhân Cừ nói dối, nói với bọn chúng Sở vương bệnh, còn chỉ cho bọn chúng một con đường, cũng chính là vì bảo vệ bên mình!
Tim Thiên Mạch nhảy thình thịch, đầu óc xoay cực nhanh, chủ ý này mặc dù nguy hiểm, lại là thông minh một cách to gan.

Nhưng, hình như còn chưa đủ…
“Lâm Phẩm?” Người kia thần sắc khẽ động, cũng không buông thanh kiếm ra, “Nếu vậy, các ngươi đi đâu, sao không cùng theo Sở vương đi?”
Tự nhân Cừ sắc mặt cứng đờ, ậm ừ, “Chuyện đó là…”
“Đó là bởi vì tôi.” Thiên Mạch bỗng nhiên mở miệng nói.
Tự nhân Cừ giật mình, nhìn về phía cô.
“Tôi có thai, đại vương sợ tôi nhiễm bệnh, liên luỵ cái thai trong bụng, nên cho người đưa tôi đi.” Thiên Mạch nhìn qua người kia, chậm rãi nói.
Người kia cũng nhìn cô chằm chằm, dò xét cô.
Thiên Mạch trong lòng cuống tưởng chết, lại biết giờ dù thế nào cũng không thể rụt rè.
Thấy hắn vẫn có nghi ngờ, cô quyết định thêm dầu, cười lạnh, “Đại vương yêu tôi nhất, dù xuất chinh cũng không thể rời tôi.

Các người tốt nhất là thả chúng tôi đi, nếu không đại vương khỏi bệnh, biết được việc này, chắc chắn diệt nước Dung!”
Người Dung cạnh đó nổi giận, ồn ào kéo qua đến muốn dạy dỗ cô, lại bị người kia ngăn lại.
“Cô ta còn hữu dụng.” hắn nói, nhìn Thiên Mạch, lại nhìn người chung quanh, “Mang đi hết.”

** ***
Người Dung cũng không vì cướp bóc mà đến, đồ quân nhu của người Sở, chỉ đem một chiếc xe ngựa đi, tay chân Thiên Mạch bị trói, ném lên xe.

Bọn tự nhân Cừ bị buộc dây thừng, dính lấy nhau, đi theo phía sau xe ngựa.
Thiên Mạch biết, lời nói láo của mình có hiệu quả.

Bọn chúng để cô đi xe, chính là kiêng dè cô có thai.

Cô âm thầm quan sát, phân biệt phương hướng, họ đi một con đường khác, không biết có phải là đi Lâm Phẩm tự nhân Cừ nói hay không.

Trong lòng bất ổn, lúc trước Sở vương đích thật là đi Lâm Phẩm, nhưng cô nhớ đây chẳng qua là chỗ hội quân, bọn họ đến, Sở vương chưa hẳn có ở đó, khi đó phải làm sao đây?
Cô nhớ tới thảm trạng bị giết chết của những binh lính vừa rồi, nhắm mắt.
Chỉ có thể bỏ trốn trên đường.

Trong lòng nói.
Nhưng, những người Dung này vô cùng cảnh giác.

Bọn chúng thường xuyên đi kiểm tra xem dây thừng trói tù binh có buộc chặt lại không, nhìn thấy tổn hại, lập tức trói lại một lần nữa.
Thiên Mạch muốn dùng đá mài đứt dây thừng đào tẩu, mắt thấy ban ngày rất dễ bị phát hiện, chỉ có thể chờ đến ban đêm.
Sau một ngày đi, màn đêm buông xuống.

Người Dung cũng mệt mỏi, tìm một nơi, trói tù binh cùng một chỗ, đốt lửa lên.
Thiên Mạch vẫn bị trói chân, ngồi trên rễ một cây đại thụ, đằng sau chính là thân cây.
Cách đó không xa, binh sĩ người Dung ngồi vây quanh bên đống lửa, nói cười, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn cô, không biết đang thảo luận cái gì.
Thiên Mạch cúi đầu, trên mặt bình tĩnh, trong tay lại nắm chặt một cục đá, dùng mặt nhọn âm thầm cọ dây thừng trên cổ tay.
Bỗng nhiên, cô phát hiện có người đi tới chỗ cô, vội dừng động tác lại.

Mới thấy đó là một binh sĩ người Dung, hình như vừa mới uống chút rượu, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn mặt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, binh sĩ kia cười lên, đưa tay đến sờ cô.
Thiên Mạch vội né tránh, bên đống lửa kia truyền đến tiếng đám người cười vang.

Binh sĩ kia kéo quần áo Thiên Mạch, kéo cô lại, Thiên Mạch thét lên giãy dụa, lại bất đắc dĩ tay chân đều bị trói.

Binh sĩ kia đang muốn gỡ quần áo cô ra, đằng sau truyền đến một tiếng thét lớn.
Binh sĩ giật mình, dừng lại.
Thiên Mạch nhìn lại, thấy là đầu lĩnh kia đi tới, mặt lạnh, xa xả mắng binh sĩ kia một trận to.
Binh sĩ kia thần sắc hậm hực, đoạn, đành phải đi.
Thiên Mạch nghẹn ngào, sợ hãi không thôi, vội vàng cong người lại sang một bên.
Người kia nhìn cô một lúc, đoạn, quay người rời đi.
** ***
“Bọn họ chẳng qua muốn nếm thử hương vị sủng cơ của Sở vương.” Trở lại cạnh đống lửa, đại phu Tử Mẫn lãnh binh cùng Thương Tắc nói, “Đường dài bôn ba, khó khi gặp được một mỹ nhân, dù sao anh cũng nên khao những người này một chút.”
“Nếu vậy người này lại càng không thể động.” Thương Tắc ngồi xuống, “Nếu gặp được Sở vương, cô ta chính là con tin.”

Tử Mẫn nhìn hắn, lắc đầu, “Anh đó, lúc vui vẻ lại không vui vẻ, khó trách quốc quân luôn nói anh cứng nhắc.”
Thương Tắc tự giễu cười một tiếng, không nói tiếp.
Cứng nhắc, là sự đánh giá nhất quán của người khác với hắn.

Nhưng Thương Tắc cũng không cảm thấy vậy, hắn cảm thấy, người Dung bị bệnh, một loại bệnh rất nguy hiểm.

Họ rèn đúc ra đồ vật đẹp nhất, ca nhạc hay nhất, còn có hồ muối các nước cầu còn không được, trân bảo trên đời, đều ở núi non nước Dung.

Họ tự xưng là mình có tường thành kiên cố nhất, có thể chống cự hết thảy ngoại địch, thật tình không biết, kẻ địch lớn nhất nói không chừng chính là chính bọn họ.

Không biết từ lúc nào, người Dung đắm chìm trong hư vinh mà sự giàu có mang tới bên trong, dù nước Sở ngay cạnh ngày càng lớn mạnh, cũng không chịu nhìn thẳng.

Mắt thấy ngày càng bị nước Sở bức bách, Dung bá rốt cục tỉnh lại, liên hợp các bộ tộc man đối phó nước Sở, nhưng chỉ được chút thắng lợi, Dung bá lại kiêu ngạo, tiếp tục yến ẩm cùng đại thần.
Thương Tắc biết, lần này mình đi, trở về tất sẽ bị phạt.

Tử Mẫn cũng biết, lại nguyện ý đi cùng hắn.
Hắn vỗ vỗ vai Tử Mẫn, lấy ra chén gỗ, đổ vào chút nước canh.

Một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía cô gái kia.
Cô có lẽ bị dọa sợ, núp dưới cây kia, không nhúc nhích.
Nghĩ ngợi, Thương Tắc, đi qua chỗ cô gái.
Thấy hắn quay lại, cô gái hiển nhiên cảnh giác, lại rụt người, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Thương Tắc cũng không ngại, một tay rút đoản kiếm ra.
Cô gái lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn hắn đi tới, cầu xin, “Không… xin anh… anh…” Nói còn chưa dứt, đã thấy Thương Tắc một kiếm cắt đứt dây thừng trên tay cô, cô sửng sốt một lúc.
Thương Tắc đưa nước tới, “Uống đi.”
Cô gái nghi ngờ nhìn hắn, sau một lát, đưa tay nhận lấy.
Nhìn ra cô rất sợ hãi, khi hai tay nắm chén gỗ kia, vẫn có hơi run rẩy.
Thương Tắc ngồi xuống một tảng đá trước mặt cô, nhìn cô.
Cái nhìn chăm chú kia, khiến Thiên Mạch toàn thân không được tự nhiên, sau một lát, đành phải cúi đầu, nhấp một ngụm nước nóng trong chén.
Bất ngờ thay, đây cũng không phải nước sôi thường, mà là có một mùi hương, tựa như… Trà?
Thiên Mạch kinh ngạc, cô nhớ, thời đại này hẳn còn chưa có thói quen uống trà.

Đương xuất thần, bỗng nhiên nghe người kia mở miệng, “Sợ không?”
Lời này biết rõ còn cố hỏi, Thiên Mạch gật gật đầu.
“Lúc cô bị bắt không nhìn thấy cô sợ.”
Thiên Mạch không biết sự tra hỏi này có dụng ý gì, cẩn thận đáp, “Lúc này không phải lúc đó.”
Thương Tắc từ chối cho ý kiến, nhìn thanh kiếm của Sở vương cầm trong tay, vung vẩy.
“Kiếm này là đồ tốt.” hắn nói, nhìn Thiên Mạch, “Sở tử rất yêu cô, đúng không?”
Thiên Mạch ngập ngừng một lúc, nói, “Đúng.”
Nước Sở bất mãn mình luôn bị Trung Nguyên khinh thị, từ Sở Võ vương, quốc quân mỗi đời đều xưng vương.


Nhưng chỉ hữu hiệu trong cảnh nội nước Sở, người nước khác gọi quốc quân nước Sở, vẫn là Sở tử, mà không phải Sở vương.

Lúc trước Thiên Mạch nói điêu mình là sủng cơ của Sở vương, chính là may mắn có cái bội kiếm này của Sở vương làm chứng, bây giờ hắn hỏi lại, cũng chỉ đành nói dối tiếp.
“Đã là sủng cơ, sao lại ăn mặc thô bỉ như thế?” Thương Tắc ngó y phục của cô một cái.
Thiên Mạch mặt không đổi sắc: “Đại vương nói ra ngoài chinh chiến, không thể rêu rao.”
Thương Tắc không nói.

Nhìn Thiên Mạch, cô rất xinh, tóc đen da trắng, quả thực giống một người sống an nhàn sung sướng.

Sở vương háo sắc, mọi người đều biết, mang theo sủng cơ đi xuất chinh, cũng không quá mức kỳ quái.
“Nghe nói Sở tử nhiễm chướng dịch, bệnh tình như thế nào?” hắn hỏi.
Lời này xem như hỏi đúng người.

Thiên Mạch đáp, “Đại vương bỗng nhiên sốt cao không hạ, lại bỗng nhiên nói rét lạnh khó chịu, nghe người ta nói, rất khó trị, các đại phu bàn nhau, lập tức xuất phát đến Lâm Phẩm.”
Thương Tắc từng gặp người nhiễm chướng dịch, thật sự có triệu chứng như vậy, không chất vấn.
“Đại phu thả chúng tôi đi.” Thiên Mạch thấy thần sắc hắn hòa hoãn hơn chút, nói thật nhỏ, “Chúng tôi chỉ là người phục thị, còn có người bị thương, trong cánh rừng này không làm được gì.

Dung Sở giao chiến, chúng tôi đều vô tội.”
“Ai không phải người vô tội?” Thương Tắc giương mắt, ánh mắt thật sâu, “Nước Dung lấn Sở, cũng chỉ là vì sinh tồn.” Dứt lời, hắn đứng dậy, đi thẳng.
** ***
Thiên Mạch cũng không hi vọng người kia sẽ bỏ qua cho mình, thấy hắn đi, cũng không ủ rũ.

Khi hai tay cô bị trói một lần nữa, trong lòng bàn tay đã cầm một hòn hơn đá nhọn, lại mài cái dây thừng kia lần nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dây thừng cũng chưa mài được bao nhiêu, Thiên Mạch cũng đã rất mệt mỏi.

Cô muốn ngủ, nhưng tay chân đều bị trói, chỉ có thể dựa vào cây đại thụ mà ngủ, có là thần tiên mới có thể ngủ được thoải mái.

Cơn ngủ kéo đến, vô cùng tra tấn.
“Mạch…” Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Thiên Mạch giật mình một cái, tỉnh cả ngủ.
Cô nhìn xung quanh một hồi, xác định không ai chú ý bên này.
“Giáp?” đoạn, cô nói thật nhỏ.
“Mạch… em tìm chị vất vả quá…” Giáp tránh sau cái bóng cây đại thụ sau lưng cô, giọng mang sự nức nở.
Thiên Mạch trong lòng vừa khẩn trương vừa cao hứng, có hi vọng rồi, không ngờ, Giáp lại đi theo.
“Em giúp chị cởi dây thừng.” Giáp nói.
“Không, chớ động…” Thiên Mạch vội nói, mắt ngó quanh quất, nói thật khẽ, “Giáp, chị tự làm, em có dao không?”
“Em… em nhặt được mấy cái mũi tên…”
“Cũng được, cho chị một cái.” Thiên Mạch nói.

Đoạn, có tiếng nhẹ vang lên, một đầu mũi tên rơi cạnh Thiên Mạch.

Cô vội vàng dùng chân khều, nhìn bốn phía, không có ai chú ý.
“Em xem thử có thể đưa cho tự nhân Cừ không.”
“Được thì được.” Giáp có chút chần chờ, “Nhưng chị…”
“Chị không sao, em mau đi, cẩn thận.” Thiên Mạch dặn dò.
Giáp đáp một tiếng, sau đó, không có động tĩnh.
Mũi tên kia bằng đồng, được mài vô cùng sắc bén.


Thiên Mạch thử một lúc, không bao lâu, dây thừng liền bị cắt một miếng.

Tự nhân Cừ bị trói ở chỗ cách Thiên Mạch vài mét, Thiên Mạch thỉnh thoảng lại liếc hắn, tim mơ hồ nhảy lên, cầu nguyện Giáp có thể thành công, lại sợ cậu sẽ bị phát hiện.
Rừng rậm ban đêm, bốn phương đen nhánh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng động vật đi đem, còn có tiếng gió.

Người Dung hình như cũng tập mãi thành quen, thiếp đi cạnh đống lửa, chỉ có mấy người đang bảo vệ.
Qua một hồi lâu, Thiên Mạch thoáng nhìn tự nhân Cừ nhẹ gật đầu với cô.

Tim buông lỏng rất nhiều, cô biết, bây giờ chỉ đợi thời cơ.
Mặc dù người Dung phần lớn đang nghỉ ngơi, nhưng những binh lính thủ vệ kia không ngủ, Thiên Mạch xem xét, nếu như muốn âm thầm bỏ trốn, hình như vẫn rất không có khả năng…
Khi trên trời hiện ra màu trắng bạc nhàn nhạt, đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng động vật kêu, thanh âm ùng ùng, giống như bánh xe đang chạy.
Người Dung đang ngủ say bị đánh thức, vội vàng cầm vũ khí lên.
“Chuyện gì?” Thương Tắc hỏi.
“Không biết…” Tử Mẫn còn mang theo men say, hai mắt mơ hồ.
Nhìn về phía xa, hình như có ánh lửa, đám người Dung đều cảnh giác, chỉ sợ là người Sở đột kích.

Thương Tắc lập tức cho người tắt lửa, mang lên người, thăm dò bên kia.
Đợi đến khi đi đến chỗ ánh lửa kia, mọi người ngạc nhiên.

Chỉ thấy đó là hai con trâu, đuôi bị buộc bó đuốc, lồng lộn lôi xe trong rừng cây.
Tử Mẫn dở khóc dở cười: “Đây là…”
Thương Tắc cau mày, lại biến sắc.
** ***
Rừng ẩm thấp mát lạnh, thân thể chịu lạnh một đêm có hơi không linh hoạt, nhưng Thiên Mạch vẫn dùng cả tay chân, chỉ sợ chậm lại.
Cô vạn lần không ngờ, tự nhân Cừ này ngày thường nom khúm núm, cũng có mấy phần bản lĩnh.

Mới rồi, người Dung phần lớn bị tiếng động kia hấp dẫn, chỉ có hai người trông coi.

Tự nhân Cừ chờ đúng thời cơ, đột nhiên đánh giết một tên, cướp vũ khí, lại giết một tên khác.
Trời còn chưa sáng, họ cũng không có đuốc, nhưng động tác của tự nhân Cừ và Giáp lại hết sức linh hoạt, y như động vật trong rừng.
Giáp để Thiên Mạch cầm áo cậu, dẫn theo cô đi.

Thân hình cậu mặc dù gầy gò, nhưng cũng linh hoạt cực kì, y như khỉ.
“Quá tốt rồi, Mạch, chúng ta trốn được rồi!” cậu cao hứng nói, rút ra cái tàu lượn kia từ bên hông, “Chị xem, thứ này em cũng tìm được!”
Thiên Mạch nhìn lại, chỉ thấy cánh làm từ lá chuối đã nát nhừ, chỉ còn lại thân máy.
Cô dở khóc dở cười, nói, “Chớ nhiều lời, coi chừng dưới chân.”
Đang nói chuyện, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng ồn ào, quay đầu, chỉ thấy ánh lửa lập lòe, là người Dung đuổi theo!
“Nhanh!” Tự nhân Cừ vội la lên.
Nhưng trong rừng cây, có nhanh cũng nhanh chẳng tới đâu, một mũi tên nom lướt qua bên tai Thiên Mạch, cô lảo đảo một cái, nhìn về sau, đã có thể nhìn thấy mặt những người kia!
Đúng vào lúc này, đột nhiên, tiếng kèn thổi lên, vang dội mà kéo dài.
Dù là đuổi người Dung đang đuổi theo, hay là người Sở đang chạy trốn, đều lấy làm kinh hãi.
“Quân Sở!” Tự nhân Cừ nở nụ cười mừng rỡ, “Là quân Sở!”
Thương Tắc không ngờ lại hội ngộ bất ngờ như thế, vội bảo người Dung dừng bước, tụ lại.
Tiếng la giết đã truyền đến, mũi tên vèo vèo bay tới, người Dung vội vàng lui về sau.

Thương Tắc tìm chỗ tránh tên, đột nhiên, trên ngọn núi phía trước, bỗng nhiên có một người nhảy xuống, ánh nắng sớm chiếu đến kiếm sắc tỏa sáng, bổ tới đối diện hắn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui