Quan Chước đang dạy Mộc Tử Duy làm món bò bít tết sốt rượu vang.
Buổi sáng trong quán thường nhàn rỗi, Mộc Tử Duy sẽ nhờ Quan Chước dạy cậu cách làm đồ ăn nước Pháp.
“Đầu tiên đổ một chút tinh bột vào trong nồi rồi cho thêm nước, nước xâm xấp mặt bột.” Quan Chước đứng đằng sau Mộc Tử Duy, gần như ôm lấy người cậu, bình tĩnh đun tảng thịt bò.
Lúc vừa mới bắt đầu, Mộc Tử Duy rất nghiêm túc nhìn tảng thịt bò kia đổi màu từng chút một, nhìn một chút lại cảm thấy hơi buồn, quay đầu lại ngước nhìn Quan Chước.
“Hửm?” Quan Chước rũ mắt xuống nhìn chăm chú vào cậu.
Mộc Tử Duy đột nhiên cảm thấy đường cằm Quan Chước đặc biệt đẹp, nhón chân lên hôn một cái.
Quan Chước sửng sốt một chút, lập tức cười cười, ánh mắt dịu dàng.
“Dệt ân ái, rõ là sướng.” Tần Cáp đứng một bên bị chói mù mắt ghen tỵ làu bàu.
Dệt ân ái đi chết hết đi! Sữa đậu rốt cục cậu có xấu hổ không a! Cứ thích ắt nạt người độc thân như hắn phải không!
Mộc Tử Duy nghiêng đầu: “Anh Tần, anh rốt cục còn muốn chiếm bếp bao lâu nữa? Tôi còn phải xào ‘đao khẩu tiêu’ đây.”
‘Đao khẩu tiêu’ chính là ớt và tiêu băm nhỏ, xào lẫn, mùi rất thơm, rất hay dùng làm gia vị trong các món ăn.
Tần Cáp nghẹn họng, ánh mắt hơi hoảng, nhìn nồi canh trước mắt: “Cậu gấp cái gì, dùng xong ngay bây giờ đây.”
Mộc Tử Duy há miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Quan Chước một chút lại ngậm miệng.
Qua một lát, Quan Chước đi ra ngoài nhận điện thoại, Mộc Tử Duy mới do dự hỏi Tần Cáp: “Vừa rồi nấu ăn cho Lăng Á à?”
Tần Cáp cứng người, gật đầu.
Mộc Tử Duy cũng không biết nên nói gì, chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần. Chỉ cần là Lăng Á nói hôm sau muốn ăn cái gì, Tần Cáp liền nhất định chuẩn bị từ sáng sớm.
Nói thật thì, Mộc Tử Duy rất ghét Lăng Á, nhưng cậu cũng biết, bất kể thế nào, Tần Cáp đã một lòng thích Lăng Á rồi, có đổi cũng không đổi được.
“Âyzzz, sữa đậu.” Tần Cáp gợi chuyện “Cậu nghĩ cậu và Quan Chước như vậy… có thể được bao lâu?”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Không nhắc tới vấn đề thái độ của xã hội đối với đồng tính luyến ái, chỉ là hai người ở bên nhau, cho dù là một nam một nữ bên nhau lâu cũng ngấy, bây giờ cuộc sống của cậu và Quan Chước rất tốt, nhưng cuộc sống dần trôi. Cái kia, ý tôi là tôi không muốn gây xích mích… Tôi chỉ là, tôi chỉ là….”
“Khi còn bé, tôi ở cùng bà ngoài, mười ba năm liền.” Mộc Tử Duy bình tĩnh nói.
Tần Cáp chẳng hiểu ra sao: “… Thế thì liên quan gì?”
“Sáng sớm nào bà cũng đều làm cơm trứng tráng cho tôi ăn, tôi ăn cơm trứng tráng mười ba năm liền.” Mộc Tử Duy nói rất nghiêm túc. “Cho tới bây giờ, tôi cũng rất thích cơm trứng tráng.”
“… Chuyện này thì liên quan gì tới cậu và Quan Chước?”
“Ừm…” Mộc Tử Duy trầm ngâm, suy nghĩ một lát. “Hình như không có liên quan gì.”
Tần Cáp: “…”
“Ý tôi là, tôi thích thứ gì sẽ thích rất lâu.”
“Giống như việc cậu thích cơm trứng tráng ấy hả?”
“Đại khái thế… Nhưng thích Quan Chước không giống thích cơm trứng tráng.” Mộc Tử Duy cân nhắc câu chữ. “Tôi thích cơm trứng tráng là muốn ăn nó, còn thích Quan Chước là…”
“Muốn bị hắn ăn?” Tần Cáp nói xong câu đó đã cảm thấy mình chẳng biết xấu hổ là gì, nhưng điều làm hắn thấy càng xấu hổ hơn là sữa đậu còn gật đầu nữa!
Tần Cáp cũng không biết nên nói tiếp vấn đề này thế nào, Mộc Tử Duy còn không xấu hổ chút nào, tiếp tục nói:
“Tôi thích thứ gì sẽ thích thật lâu, tôi cảm thấy điểm ấy, Quan Chước cũng giống như tôi. Cho nên tôi cho rằng không tồn tại vấn đề gì mà “Có thể được bao lâu”. Tuy rằng chuyện từ nay về sau cũng chưa xác định được, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần hai người muốn bên nhau là có thể bên nhau thôi.”
“Thực sự có thể bên nhau?” Nét mặt Tần Cáp, vừa mang theo chờ mong, lại có phần thấp thỏm.
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu kiên định.
“Đúng rồi, anh Tần, hôm nay anh làm sao vậy? Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?”
“Không có gì…” Tần Cáp cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nồi nước canh.
Nói thật, tuy hắn cong đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn giữ thái độ tiêu cực với việc đồng tính luyến ái có thể đạt được hạnh phúc. Thế cho nên, khi hắn phát hiện hắn thích Lăng Á thì cũng không chủ động hỏi thăm tin tức của y, gặp lại Lăng Á cũng chỉ lén lút đi theo sau người ta thôi. Nhưng gần đây, thái độ của Lăng Á trở nên gần gũi khó hiểu, làm hắn hoàn toàn rối loạn tay chân. Muốn tới gần, lại không dám.
Rõ ràng vẫn vững tin Lăng Á tuyệt đối không coi trọng hắn, dù coi trọng cũng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng sữa đậu và Quan Chước ngày nào cũng hạnh phúc an ổn, làm lòng hắn nảy sinh hy vọng. Cho tới nay, quan niệm quấy nhiễu đầu hắn đã bị dao động.
“Sữa đậu… Cảm ơn.” Tần Cáp cúi đầu, rầu rĩ nói.
Mộc Tử Duy không rõ vì sao lại được nói lời cảm ơn, đành phải ngơ ngác gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, Quan Chước đi vào, sắc mặt không được tốt.
“Người kia tới rồi.”
Ánh mắt Tần Cáp sáng lên, lập tức chạy vội ra ngoài.
Mộc Tử Duy lại yên lặng nhìn Quan Chước.
“Anh không sao.” Quan Chước sờ đầu Mộc Tử Duy.
Mộc Tử Duy lại vẫn nhìn anh: “Anh đã nói sau này không giấu em chuyện gì mà, nếu chỉ là Lăng Á tới, sắc mặt anh sẽ không xấu như vậy.”
Tay Quan Chước cứng đờ, cái tay đặt trên đầu cậu chuyển qua gáy, một tay ôm thắt lưng Mộc Tử Duy, kéo cậu vào lòng.
“Vừa rồi, anh cả gọi điện tới.”
“Người kia tới rồi, chồng trước của mẹ anh. Cũng chính là…” Bố đẻ của anh.
Lúc Tần Cáp chạy vội ra phòng khách thì lại chậm bước lại.
Lăng Á an vị tại vị trí y đã từng ngồi, sườn mặt xinh đẹp, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và mái tóc được ruộm vàng ánh nắng ấm áp. Chỉ ngồi ở đó thôi, mà đã đẹp như một bức tranh.
Trong lòng Tần Cáp, Lăng Á vẫn là một đóa hoa Cao Lãnh không thể hái. Nhưng sau khi nói chuyện với Mộc Tử Duy, hắn lại đột nhiên muốn đặt chân lên ngọn núi cao ấy, ngồi bên cạnh bông hoa cùng ngắm mặt trời mọc.
“Lại đây.” Không thể chịu nổi động tác chậm chạp của Tần Cáp, Lăng Á lạnh lùng nói.
Tần Cáp bị người kéo thẳng từ trong suy nghĩ ra lại càng hoảng, nhận mệnh lệnh rồi lập tức chạy tới.
“Anh, anh hôm nay muốn ăn gì?” Tần Cáp cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt chỉ cần liếc một cái là làm hắn muốn nổi ý nghĩ xấu.
“Lần trước không phải anh đã hỏi khai thủy cải trắng [开水白菜] là thế nào sao, hôm nay tôi vừa vặn….”
“Không phải tôi tới ăn.”
Tần Cáp nghẹn họng, nồi canh kia hắn đã ninh từ lúc trời chưa sáng, ninh đủ bốn canh giờ đấy.
Lăng Á nhìn hắn, không biết vì sao lại nghĩ tới con chó lông vàng to đùng y nuôi khi còn bé. Con chó rất to, thoạt trông oai phong lẫm liệt, thực tế vừa khờ vừa ngốc. Một khi không được y để ý là cái đầu liền gục xuống ủ rũ.
“Thôi vậy, đúng lúc tôi còn chưa ăn no, món cậu nói cứ bưng lên đi.”
Vừa đã thấy Tần Cáp vui mừng phấn khởi. Tuy không rõ hắn đang vui vì cái gì, nhưng tâm tình Lăng Á tựa hồ cũng tốt hơn.
Đợi mười phút qua, Lăng Á đã ăn xong món có vẻ như Tần Cáp cực kỳ muốn y ăn.
Nói là khai thủy cải trắng, nhưng thực tế bên trong cải trắng chỉ hơi vàng một chút, tuy nước canh vẫn trong, nhưng mùi vị cực kỳ thơm ngon.
“Ăn rất ngon.” Lăng Á rất ít thấy được một lần y ca ngợi không tiếc rẻ.
“Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong thì tao nhã đứng dậy, đi vài bước lại phát hiện Tần Cáp vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Đi? Chúng ta?” Đầu óc Tần Cáp kẹt cứng.
“Ừ. Tôi nghĩ chắc lúc này cậu cũng khá nhàn.” Lăng Á gật đầu. “Sắp đến buổi gặp bạn cũ rồi, tôi với cậu đi mua quần áo.”
Nói xong, nhìn qua thân áo khoác đầu bếp của hắn, thấy chỗ ngực dính chút dầu mỡ thì cau mày.
Tần Cáp xấu hổ cởi chiếc áo đầu bếp kiểu cổ ra. “Cái kia… tôi không mang tiền.”
“Để tôi trả.” Lăng Á dừng một chút, “Lúc cậu có tiền trả lại là được.”
Mặc dù ở trong mắt y, Tần Cáp gia đạo sa sút, y muốn giúp người này, nhưng vẫn bận lòng tự tôn của Tần Cáp.
Tần Cáp thì lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nghĩ đến Lăng Á và hắn cùng đi là cả người đã như trên mây, vui vẻ lâng lâng.
Lúc đi tới cửa quán, di động của Tần Cáp vang lên. Hắn lấy di động ra nhìn qua, bực mình mắng một tiếng “Đệt”.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tần Cáp tắt luôn điện thoại.
Hắn đã không muốn suy nghĩ vì sao mấy hôm nay Quan Tiểu Cẩn cứ thích gọi điện cho hắn, gửi tin nhắn, vì sao luôn muốn để hắn và em trai Lăng Á gặp mặt.
Hiện giờ hắn đang đứng cạnh bông hoa Cao Lãnh rồi, đừng có ai nghĩ tới chuyện quấy rầy hắn.
Hết chương 65
>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...