“Muốn tắm không?”
“Ừm.” Mộc Tử Duy nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ, còn nói: “Tôi không có quần con để thay, anh có cái nào mới không?”
“Không có. Cậu có thể giặt đêm nay, sáng mai là khô.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy đáp rồi đi về phía phòng tắm, lại bị Quan Chước giữ lại.
“… Tối ngủ thực sự không cần áo ngủ sao?”
Lúc này Mộc Tử Duy mới nhớ tới đã nói với Quan Chước chuyện ngủ trần. Nhưng ở nhà người khác, ngủ trần cũng không được tốt. “Mặc áo ngủ cũng được, anh có nhiều sao?”
“Áo sơ mi được chứ?”
“Ừ.” Vóc người Quan Chước cao như vậy, sơ mi của hắn làm áo ngủ chắc không thành vấn đề.
Lúc vào phòng tắm, nhìn thấy cái bồn tắm to đùng kia, Mộc Tử Duy rất muốn vào nằm ngâm nước nóng. Trong phòng thuê chỉ có vòi sen, cậu đã lâu chưa hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước. Nhưng nghĩ đây là nhà người khác, Quan Chước còn ở bên ngoài chờ cậu, cũng chỉ có thể nghĩ thôi.
Nhanh chóng tắm rửa, chờ lúc thay chiếc áo ấy, cậu mới nhận ra cái áo này to quá thể đáng. Tay áo dài một đoạn không nói, chỗ vai cũng tụt xuống hơn nửa, nếu không đóng chiếc cúc đầu tiên, một bên vai hơi một tí là lộ ra rồi. Quan trọng là, độ dài của chiếc sơ mi này còn đến đầu gối của cậu. Không đúng, nghĩ sai rồi, con trai lại không thể mặc váy.
Mộc Tử Duy liên tiếp kéo bên này chỉnh bên kia, cố gắng muốn cho nó bớt kỳ đi một chút. Lúc đi ra ngoài lại thấy Quan Chước cầm một chiếc chăn mỏng đang muốn mở cửa phòng ngủ.
“Anh đi đâu vậy?”
“Ngủ sô pha.”
“Vì sao phải ngủ sô pha?” Cậu còn tưởng Quan Chước bảo cậu ngủ phòng này là muốn ngủ cùng cậu, hai người con trai, ngủ cùng nhau thì cũng có sao.
“Cậu ngủ giường.” Quan Chước thoáng xoay mặt, rõ ràng là lảng tránh vấn đề này.
“Chúng ta có thể cùng nhau ngủ giường.” Mộc Tử Duy chỉ giường, nói: “Giường rất to.”
Hai người con trai cùng ngủ với nhau đừng nói, kể cả lăn trên đấy mấy vòng cũng dư dả.
Quan Chước khẽ cau mày, im lặng hồi lâu mới nói: “Tướng ngủ của tôi rất xấu.”
“À.” Mộc Tử Duy nghiêng đầu nghĩ dáng ngủ xấu của Quan Chước, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được. “Ừ… Vậy anh có ngáy ngủ không?”
“Không ngáy.”
“Vậy cùng ngủ đi, nếu cậu đi ngủ sô pha, tôi cũng chỉ có thể ngả ra đất ngủ thôi.” Cậu tuyệt đối không có ý chiếm giường Quan Chước, còn để chủ nhà như Quan Chước đi ngủ sô pha.
Quan Chước thấy ánh mắt Mộc Tử Duy rất kiên định cũng không đành từ chối nữa, “Vậy nếu tôi quấy phá giấc ngủ của cậu thì phải đánh thức tôi đấy.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu.
Giường của Quan Chước rất lớn, hai người đồng thời ngủ mà khoảng cách ở giữa còn có thể nằm thêm một người nữa. Tuy rằng ngủ rất ngon, nhưng nói gì thì cũng thấy hơi kỳ quái.
Mộc Tử Duy suy nghĩ thật lâu, hỏi: “Không tắt đèn sao?”
Ánh sáng đèn tường màu vàng quất rất dịu, nhưng Mộc Tử Duy lại quen ngủ trong tối rồi.
“Tôi ngủ không quen tắt đèn.” Quan Chước dừng một chút, “Nếu cậu thấy ngủ không được thì tắt đi.”
“Anh…” Mộc Tử Duy chần chờ một chút, lại hỏi, “Sợ tối?”
“Không hẳn.”
“Vậy đúng rồi.” Mộc Tử Duy thầm nói. Nghĩ đến Quan Chước thoạt trông rất cao rất giỏi mà lại sợ tối, cậu không hiểu sao thấy rất dễ thương, cảm giác rất kỳ quái.
“Ừ… đúng rồi, Quan Quan nhỏ như vậy, ngủ một mình không sao chứ?” Đến tận hôm nay cậu mới biết giường của Quan Quan là giường dành cho trẻ, dài một mét sáu, cậu nằm cũng khó chịu chứ nói chi đến Quan Chước. Hơn nữa, mỗi buổi sáng Quan Quan đều đi ra từ phòng ngủ của nó, chứng tỏ Quan Chước bao giờ ngủ cùng Quan Quan.
“Quan Quan quen ngủ một mình, hơn nữa… Tướng ngủ của tôi thực sự rất xấu.” Nói xong nghiêng đầu nhìn Mộc Tử Duy, nhắc nhở: “Vai.”
“Hả? Ừa.” Lúc này Mộc Tử Duy mới để ý mình bị lộ bả vai, thế là lại kéo áo lên.
“Xin lỗi, không nghĩ tới lại to như vậy.” Mộc Tử Duy mặc chiếc áo sơ mi to mấy size nhìn qua như đứa bé trộm mặc quần áo của người lớn, nhưng ngón tay vươn ra từ ống tay áo thật dài cầm chăn trông rất đẹp.
“Ừ, to quá, nhưng mặc rất thoải mái.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau đó nhất thời hai người không tìm được chủ đề gì để nói nên đành im lặng.
“Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”
“Ừa, ngủ ngon.” Mộc Tử Duy nhắm mắt lại nhỏ giọng nói, lòng thấy hơi tiếc, cậu vốn đang muốn hỏi một chút về hình xăm của Quan Chước.
Đợi đến lúc Mộc Tử Duy bị tỉnh do lạnh, cậu mới nhận ra tướng ngủ xấu của Quan Chước là thế nào.
Chăn không biết đã rớt trên mặt đất từ lúc nào, tuy giờ là mùa hè, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, nhất là cậu còn trơ hai cái đùi nữa. Mộc Tử Duy cố lắm mới dịch được cái tay Quan Chước choàng lên bụng cậu, nhưng lập tức, chân Quan Chước lại đè lên đùi cậu, cảm giác da thịt dán vào nhau rất kỳ lạ, không thể nói rõ là khó chịu hay thoải mái.
“Quan Chước?” Mộc Tử Duy nhẹ giọng gọi, không có phản ứng gì.
Mộc Tử Duy nghiêng đầu qua muốn gọi to hơn, nhưng lúc thấy mặt Quan Chước thì đột nhiên im tiếng.
Quan Chước trông rất đẹp, đây là điều cậu biết ngay từ lúc đầu. Nhưng Quan Chước đang ngủ thì lại không giống bình thường.
Ngũ quan vẫn thâm thúy như xưa, nhưng thiếu đi chút khí chút lạnh lùng dũng mãnh lúc thường, rất… dịu dàng.
Tia sáng màu vàng quất rơi lên mặt Quan Chước, hàng lông mi dài và dày phủ một lớp bóng mờ xuống.
Trước đây, lúc Mộc Tử Duy học cấp 2 và cấp 3, đã từng nghe nữ sinh cùng lớp nhắc tới ‘một bóng mờ dưới hàng lông mi’ trong tiểu thuyết không chỉ một lần, lúc đó cậu thấy mấy nữ sinh kia đang hưng phấn chống cằm rất khó hiểu. Nhưng, lúc nhìn thấy nó thật rồi, trái tim lại như bị cái gì bắn trúng, thoáng cái đã đập nhanh hơn.
“Cảm giác thật kỳ quái…” Mộc Tử Duy nhìn khuôn mặt ngủ của Quan Chước mà thấy hoang mang.
Cậu cảm thấy tình cảm này rất giống với ‘Thích’ cậu thấy trong tieba. Nhưng Quan Chước là nam, cậu sao có thể thích hắn chứ?
Không đúng… Cậu hình như đã thấy nam thích nam rồi. Kỳ thật, vì sao cậu luôn muốn xem những thứ kỳ quái đó chứ? Rõ ràng hai người con trai không thể nào ở bên nhau mới đúng, chuyện trong truyện tranh và tiểu thuyết lại không thể xảy ra trong hiện thực. Cậu lớn như vậy cũng không thấy con trai thích con trai bao giờ, thật không biết những người viết những loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này nghĩ ra như thế nào, còn viết rất hay nữa.
Suy nghĩ Mộc Tử Duy rơi vào trong hỗn loạn.
Vươn một ngón tay, sờ hàng lông mi của Quan Chước, lông mi mềm mại xượt qua bụng ngón tay, ngưa ngứa, rất thoải mái. Nhưng bị đè lại rất khó chịu. Mộc Tử Duy suy nghĩ rồi cố gạt Quan Chước ra, nghiêng người ngủ.
Nhưng Quan Chước vẫn thi thoảng nhúc nhích, có lúc sẽ đè phải hoặc đụng vào cậu.
Mộc Tử Duy nghĩ, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, đêm nay chắc cậu không ngủ được rồi. Do dự rất lâu, Mộc Tử Duy đưa tay ôm vai Quan Chước, được rồi, tay không động nữa. Lại dùng chân kẹp lấy Quan Chước, ừ, chân cũng không động nữa.
Mộc Tử Duy rất thỏa mãn nhích lại gần Quan Chước, ừm, dựa vào ngực rất thoải mái. Hơn nữa ôm cũng rất ấm.
Cuối cùng, tìm được vị trí thích hợp, Mộc Tử Duy vui vẻ say ngủ.
Lúc ngủ, Mộc Tử Duy gặp một giấc mơ. Trong mơ cậu đang nấu cơm trong bếp, lúc Quan Chước đi tới cửa cậu quay đầu lại, lúc ánh mắt gặp nhau, cậu thấy Quan Chước mỉm cười với cậu.
—
Lời tác giả:
Nếu Mộc Tử Duy không cẩn thận nhầm manhua, tiểu thuyết đam mỹ thành thể loại huyễn tưởng, nhất định là do tác phẩm nhập môn của cậu ta sai rồi ╮(╯▽╰)╭
>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...