Tự Mộng

Trong lòng Cố Tử Ninh thật sự rất hoảng, cậu rất sợ bị anh Hai thấy trong bộ dáng như vậy, bởi vì nó thực sự rất… Dâm đãng! Nếu bị anh Hai thấy được, không biết anh Hai có ghét mình không nữa? Vừa nghĩ tới chuyện bị Bạch Khải Hạp ghét bỏ, người cậu như được bơm sức mạnh, ra sức bò về phía cửa ý muốn khóa lại. Tay còn chưa chạm nắm cửa, cánh cửa im lìm đột nhiên mở ra.

Mặt đối mặt!

Nét mặt Bạch Khải Hạp bây giờ rất buồn cười, căn bản hắn không nghĩ tới mở cửa đón chào mình là bộ dáng như thế này của em trai. Lúc vào phòng không có cậu ngồi đó, đột nhiên trong phòng tắm có tiếng vang, hắn định rón rén dọa cậu một cái chơi, ai ngờ chính mình mới là người bị dọa.

”Anh, anh Hai…” Cố Tử Ninh mất tự nhiên kéo tà váy ở phía sau xuống, cắn môi không cho tiếng rên rỉ tràn ra, cả người đều vô cùng xấu hổ.

”Tiểu Ninh… Mặc vậy là muốn câu dẫn anh Hai sao?” Bạch Khải Hạp từ khiếp sợ khôi phục lại tà mị mở miệng, tiểu Ninh trước mặt vô cùng khả ái, khiến hắn hận không thể một ngụm ăn trọn con mèo này.

”Không phải… Không phải… A a…” Mặt mũi không còn một mống, ở trước mặt anh Hai vậy mà lại không kìm được tiếng rên của mình.

Thân thể mềm mại ngã xuống, Bạch Khải Hạp nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Trên mông liền cảm giác được có một bàn tay nóng rực phủ lên. Hắn đè cái mông cậu xuống, cảm nhận được rung động từ cái đuôi mèo đang tùy ý giày xéo tiểu huyệt của cậu.


”Ninh, tự mình chơi cũng kịch liệt quá… Anh Hai chỉ mới đặt tay xuống liền có thể cảm nhận được thứ kia đang chấn động. Nhìn d*m thủy của em này, đang chảy xuống bắp đùi. Phải không hử?!” Lời vừa dứt, hắn đã cầm lấy gốc đuôi mèo nhét sâu hơn vào nội bích của cậu.

”A a a a a a a…” Cái mông của Cố Tử Ninh vểnh lên, cơ hồ bị động tác bất ngờ kia của Bạch Khải Hạp mà khóc nức nở.

”Anh Hai… Thật là thoải mái… A a a… Hưm… Ư…”

”Muốn đỉnh tới chỗ nào, hử?” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa tăng tần số, Cố Tử Ninh bị vây giữa khoái cảm dương v*t rung và tay anh Hai đều muốn cao triều tới nơi.

”Đỉnh tới dâm điểm, cúc tâm của em… A a a a… Anh Hai…”

Xúc động với nhiệt tình hôm nay của cậu, Bạch Khải Hạp trong lòng đều sắp nở hoa tới nơi. Tiểu Ninh như vậy thật là đẹp. Mà cậu cũng không đếm xỉa tới cái gì nữa, cậu thấy anh Hai biểu lộ như vậy chắc là không ghét cậu nữa, chi bằng cứ như vậy lấy lòng anh Hai để đôi bên cùng vui vẻ.

”Làm sao tiểu Ninh nghĩ được đến chuyện này?” Hắn thong thả đùa bỡn phía trước của cậu, âm điệu nhàn nhã như gió thoảng mây bay nhưng Cố Tử Ninh dưới tay hắn lại thoải mái co rút cả người, ngay cả ngón chân cũng co lại.

”Không phải… Em nghĩ… Là chồng của lớp trưởng…” Mặc dù cả người cậu mềm nhũn, thần trí vẫn đủ thanh tỉnh hổn hển trả lời câu hỏi này.

Tăng Mạch Đoan?

Bạch Khải Hạp nhíu mày một cái, tại sao người kia lại nhúng tay vào chuyện của hắn? Chỉ e là chuyện này có uẩn khúc gì đó.

Gạt hết mấy chuyện đó qua một bên, chuyện quan trọng bây giờ là Cố Tử Ninh, là con mèo nhỏ trước mắt này.


”Mèo con, em nên gọi anh là gì?”

”Anh Hai?”

”Không phải.” Bàn tay to lớn lại vỗ lên mông cậu một cái khiến dương v*t giả thuận lợi chui sâu hơn, Cố Tử Ninh rên rỉ càng lớn tiếng.

”Chủ, chủ nhân?”

”Ngoan. Mèo con nói thử xem, mèo con muốn cái gì?”

Đương nhiên là cái đó…

”Mèo con có khó chịu hay không, cái đuôi sao lại động nhanh như vậy, hử?!” Vừa nói hắn vừa bóp bóp dương v*t của cậu, ngay lập tức cậu liền bắn tinh.

”A a a a a…. Ưm…”


”Thật dâm đãng, bị đùa giỡn một chút liền bắn tinh, nói, em muốn chủ nhân làm gì?”

”Mèo, mèo muốn chủ nhân đâm vào… Hừ…” Cậu sắp bị âm thanh trầm thấp của Bạch Khải Hạp bức đến điên rồi, lắc lắc mông khó chịu.

”Mèo con muốn cái gì cắm vào?”

”Muốn dương v*t của chủ nhân… A a a a a a a a…”

Bạch Khải Hạp cười cười, rút cái đuôi mèo ra nhưng nó vẫn không ngừng động đậy. Nhìn thấy cái điều khiển ở bên cạnh cánh cửa, hắn liền hiểu ngay, thì ra là muốn lấy cái điều khiển tắt nó đi nhưng lại bị hắn phát hiện.

”Mèo con, phía sau của em ướt lắm, d*m thủy chảy không ngừng này. Đừng nóng, chủ nhân cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui