Cố Tử Ninh hai má hồng hồng làm theo lời Bạch Khải Hạp mỗi lần cơ bụng gập lại liền cảm thấy côn th*t tiến vào một nơi ấm áp ẩm ướt. Cậu không tự chủ được giữ nguyên tư thế đó để côn th*t có thêm chút thời gian được người này liếm láp, sảng khoái không nói nên lời.
”Chậm quá, nhanh lên.” Bạch Khải Hạp nhả côn th*t cậu ra, cau mày nói chuyện, Cố Tử Ninh ngay lập tức liền bắt đầu gập bụng lấy gập bụng để, khoái cảm ngắn hạn bức cậu muốn điên.
”A… Anh Hai! Hmmm…”
Ngọt ngào kêu lên vài tiếng, thanh âm giống như con mèo nhỏ cào cào vào lòng Bạch Khải Hạp khiến trong lòng hắn ngứa ngáy một chút. Càng về sau hắn càng không để tâm cậu gập hay không gập, chuyên chú hôn lấy môi cậu. Hô hấp hai người quấn quýt, cậu cảm giác mình sắp bị Bạch Khải Hạp hôn đến tắt thở.
Đầu lưỡi hắn luồn vào miệng cậu, vươn ra nếm chút chất lỏng ngọt ngào. Cậu vẫn luôn hé miệng cho người kia tùy ý hôn nên một ít nước bọt không kiềm lại được rỉ ra, rơi xuống. Vừa vặn giọt nước bọt kia rơi trúng đầu nhũ thủ đỏ hồng của cậu. Trong nháy mắt, côn th*t của cậu càng cứng hơn nữa.
”Anh Hai, em muốn…”
”Cho em… Hmm.” Bạch Khải Hạp sau một tiến rên trầm thấp thì tiếng vào bên trong cơ thể cậu. Thoáng chốc cảm giác được nhồi đầy khiến cậu thoải mái than thở.
A… Thật thỏa mãn.
”Anh Hai… Mau hơn chút nữa… Đúng rồi… A!…”
Cậu động tình phóng túng rên rỉ, quên mất thế giới xung quanh. Thậm chí cậu còn lắc lắc mông đem dương v*t Bạch Khải Hạp nuốt sâu hơn, mông thịt cũng không ngừng được nhào nặn. dương v*t thô to ra vào tiểu huyệt béo mập mọng nước, mỗi cú đâm là mỗi lần nơi đó rỉ nước. Hạ thân nơi kết hợp giữa cậu và hắn cũng bắt đầu dính dính, mỗi động tác đều phát ra tiếng nhóp nhép dâm đãng.
Cố Tử Ninh thấy như thật thoải mái, dương v*t Bạch Khải Hạp vừa nóng vừa lớn nhồi đầy trong huyệt mình. Hắn cũng cảm giác được em trai mình đang tản ra mùi thơm đặc trưng của Omega, câu dẫn hắn lún sâu hơn, mỗi một động tác, mỗi một cú đâm đều cố gắng nghênh hợp hắn.
Mông thịt rất mềm, lại êm ái, mỗi lần tiến vào đều mút chặt mình không muốn rời, nếu như bây giờ dừng lại tiểu Ninh sẽ xấu hổ cầu xin hắn, thậm chí còn uốn éo mông nữa.
Nghĩ tới chuyện này, hai mắt Bạch Khải Hạp híp lại, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng nhu tình. Người yêu của hắn thật dễ thương.
”Ninh, đây là phòng y tế… Không bằng chúng ta chơi bác sĩ và bệnh nhân đi.”
”A… Ưm… Chơi sao?”
Cậu không hiểu ngước đầu nhìn hắn? Không phải đang vui vẻ sao, chơi cái gì mà chơi a.
Nhưng trong lúc cậu còn ngây ngốc, Bạch Khải Hạp đã mặc xong áo blu vắt trên cây, trên tay là bao tay y tế màu trắng, thoắt một cái đã ra hình dáng của một vị bác sĩ yêu bệnh nhân. Không biết hắn kiếm đâu lại được một cái kính có mắt nhìn chữ nhật không tròng, lịch sự càng được tôn thêm, thật không ai nghĩ tới hắn là một sĩ quan huấn luyện cấp cao.
”Bệnh nhân số 759, xin hỏi cậu có vấn đề gì khó chịu sao?”
”Cái, cái gì?”
”Ninh, bây giờ em phải nói, ‘Bác sĩ, cơ thể tôi có chút không thoải mái’.”
”À… Cái đó… Bác sĩ, cơ thể em có chút không thoải mái.”
Điểm này là nói thật, khi Bạch Khải Hạp hóa trang thành bác sĩ, hắn cũng đã rút côn th*t của mình ra, bây giờ bên trong cơ thể cậu thật sự rất trống rỗng. Dâm dịch từ phía sau rỉ ra không ngừng, ga trải giường rất nhanh lại ẩm ướt một mảnh nhỏ. Mà cậu khép hai chân lại, định làm nốt hiệp, ai ngờ chân Bạch Khải Hạp đặt ở chính giữa hai chân cậu cho nên không có biện pháp chơi hết hiệp.
”Bệnh nhân, cậu khó chịu ở chỗ nào? Cậu không nói sao tôi biết được.” Bạch Khải Hạp đẩy mắt kiếng, giống như bác sĩ ác ma nhìn bệnh nhân thỏ trắng rồi nở nụ cười giảo hoạt.
”Em…” Cái này sao có thể nói được, anh Hai bắt đầu giở trò xấu xa nữa rồi.
”Xem ra bệnh nhân không biết mình khó chịu ở chỗ nào, hay là để tôi kiểm tra cơ thể giúp cậu.” Nói xong hắn liền lật người cậu lại, thật giống như hắn đang cẩn thận kiểm tra cơ thể vậy. Hắn còn áp ống nghe bằng kim loại lạnh lẽo lên đầu v* đỏ thẫm kia còn nhấn xuống một cái, khiến cậu có chút thất thố rên rỉ.
”Bác sĩ, anh sao… Ống nghe không phải đặt trước lồng ngực sao?”
”Cái này khác, cậu đang trong một tình huống cực kì nguy hiểm!”
”Sao có thể?!”
”Cậu nhìn cậu xem, cả người nóng rực vô lực, nhiều nơi còn cương cứng lên, đặc biệt là chỗ này với chỗ này. Nghiêm trọng nhất là tiểu huyệt còn chảy nước.” Ống nghe bằng kim loại trực tiếp đi từ đầu v* bên này sang đầu v* bên kia, mỗi lần qua lại đều cố gắng ép viên thịt sưng cứng xuống dưới, cuối cùng ống nghe lạnh lẽo đặt trên lỗ tiểu mẫn cảm của cậu.
”Vậy… Có cách nào để hết bệnh không ạ?”
”Chỉ là cần phải dùng kim tiêm lớn chích vài mũi, tôi sợ cậu chịu không nổi.”
Bạch Khải Hạp cười nói khe khẽ bên tai, nằm dài trên người cậu. Khí tức ấm áp thổi qua tai khiến vành tai cậu hồng thấu ứ máu.
Kim tiêm lớn?
Hình như, Cố Tử Ninh nhận ra điều gì đó rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...