Cố Tử Ninh lập tức được đặt trên bồn rửa mặt lạnh như băng, có chút không thích ứng. Cái mông cong giãy giụa muốn đi xuống nhưng lại bị Bạch Khải Hạp tách hai chân ra. Cậu muốn tự chạm vào súng của mình, nó đang rỉ nước nhưng anh cậu lại kéo tay cậu ra, vô cùng tức giận.
”Không, không được… Anh để cho em… Bắn đi… Em muốn… Hừ…”
”Muốn?” Bạch Khải Hạp cúi người, hôn lên gò má của cậu rồi liếm những giọt mồ hôi đang lăn dài. Nụ hôn kéo dài từ gò má đến yết hầu đang phập phồng lên xuống, sau đó đến xương quai xanh, một tấc cũng không bỏ qua.
Cố Tử Ninh ưỡn ngực, trên người phát ra một loại mùi thơm kì dị khiến cho Bạch Khải Hạp muốn đắm chìm trong đó mãi mãi. Hắn bật vòi nước cho nước chảy đầy bồn rửa mặt sau đó dùng trí năng đông nước lại. Nước đông lại nhưng không lạnh, bây giờ bồn rửa mặt giống như một chiếc bàn bạch ngọc bằng phẳng.
Thật ra trong phim không giống vậy nhưng Bạch Khải Hạp sợ mình sơ ý lại làm Tử Ninh bị thương cho nên mới ra hạ sách này. Khoái cảm có nhiều bao nhiêu cũng không bằng một người trọng yếu. Mặc dù hắn là một Alpha, một Alpha cũng bị người trước mặt mê hoặc thần hồn nhưng lực khống chế vẫn hơn người thường. Dù gì Bạch Khải Hạp cũng từng đi lính, cấp bậc cũng mới tới Thiếu tướng mà thôi. Chẳng qua hắn không nói cũng không mấy ai biết.
Người khác chỉ biết hắn thuộc quân đoàn A17, là một quan quân nghiên cứu bình thường nhưng không ai biết rằng tên quan quân bình thường ấy từng đứng hàng sĩ quan ưu tú nhất. Năm đó hải tặc Tinh Tế liên kết với Trùng tộc xâm lược hắn cũng là người lập công vang dội, sau đó được thăng lên Thượng tướng.
Bạch Khải Hạp không thích mấy cái hư danh này cho nên khi danh sách bỏ sót hắn cũng bình thường. Lúc mới giải ngũ trở về, bọn họ ai cũng xem Bạch Khải Hạp như một quan quân bình thường, không biết cấp bậc thật của hắn. Nhưng hắn biết Cố Tử Ninh rất sùng bái mình, mỗi lần hắn đi bơi về Tử Ninh sẽ khen hắn có cơ thể đẹp, ước gì em ấy cũng được như mình.
Nhớ tới chuyện em ấy nói về ”quỷ áp giường”, Bạch Khải Hạp cong khóe miệng muốn cười. Làm gì có con quỷ nào vóc người ngon hơn hắn được.
”Tử Ninh, em có thoải mái không?” Bạch Khải Hạp đẩy cậu vào sâu hơn, cho lưng cậu tựa vào tấm gương bóng loáng. Cố Tử Ninh đột nhiên bị kích thích giật nảy mình, phía dưới cứng hơn mấy phần.
Bồn rửa mặt, gương thật sự rất lạnh nhưng người trước mặt lại như lửa nóng, nóng với lạnh hòa quyện vào nhau khiến cho cậu cảm nhận được một kiểu khoái cảm mới lạ. Mơ hồ cậu mường tượng ra được dáng vẻ mình lúc này, cuối cùng lại buông xuôi theo dục vọng khiến cả cơ thể cậu run lên.
”Cầu anh, cầu anh đi vào…”
Bạch Khải Hạp chuẩn bị động thân liền dừng lại, Tử Ninh không nhịn được, chủ động cầu hắn kìa…
Thật ra hắn là một người siêu xấu xa, nếu như Tử Ninh không cầu hắn, cứ giả bộ đáng thương thì hắn sẽ đau lòng vội vàng an ủi cậu. Hắn sẽ dùng nhiệt độ cơ thể mình hòa tan một mảnh hồn còn sót lại của cậu, để cậu cảm giác được mình đang ở ngưỡng cửa thiên đàng. Nhưng bây giờ Tử Ninh lại mở miệng cầu xin hắn, hắn lại không muốn động thân để cơ thể của người dưới thân cùng nhau mây mưa. Hắn muốn… để cho cậu nói ra lời hắn muốn, lời tỏ tình.
Có lẽ không có được tâm người trước mặt mình chính là như thế, hắn muốn một lời cho phép, muốn được yêu lại. Thởi điểm Cố Tử Ninh nói hắn thật là giỏi khiến hắn vô cùng tự hào, bởi vì lời ấy đúng lắm. Bạch Khải Hạp không biết cuối cùng em hắn đối với hắn là loại cảm tình gì? Nhất cử nhất động hằng ngày của em hắn hắn một chút cũng không đoán được, cứ nhàn nhạt bình thường. Ăn cơm đến bữa lại ăn cơm, đi học đến giờ lại đi học. Giống như hôm nay hắn mới bước vào phòng tắm mà Tử Ninh đã phản ứng như vậy. Nói thật, hắn ”có chút” khó chịu.
Nhưng cuối cùng, hắn không biết được rằng trong lòng Tử Ninh cũng thích hắn rất nhiều. Lúc nào trong đầu cậu cũng hiện lên bóng dáng của Bạch Khải Hạp. Cố Tử Ninh dặn lòng không dám nghĩ tới, không dám thừa nhận nhưng bóng hình của hắn đã sớm chôn sâu tận đáy lòng, không ai chạm tới được.
Bạch Khải Hạp nghĩ tới mấy chuyện này liền buồn bực, ôm Cố Tử Ninh xuống dọn dẹp đi ngủ.
Đột nhiên cậu động đậy.
Cậu ôm lấy eo của Bạch Khải Hạp, khuôn mặt nhẵn nhụi kề sát bụng hắn. Cậu chỉ thấy khí tức đàn ông đậm đặc đặc trưng truyền tới, không kìm được cọ cọ đầu. Vì vậy côn th*t của Bạch Khải Hạp hơi mềm xuống nháy mắt lại đứng thẳng.
Cố Tử Ninh trườn xuống, vô thức liếm một cái, không ngờ liếm trúng quy đầu của người trước mặt!
Cái lưỡi nhỏ nhắn đỏ tươi và dương v*t tím đỏ đang vấn vít lấy nhau tạo thành một cảnh nóng mắt. Đầu Bạch Khải Hạp mù mịt, không còn sót chút ý nghĩ vẩn vơ nào nữa.
”Tử Ninh…” Hắn trầm thấp nói, thật ra hắn không Cố Tử Ninh có dụng ý như vậy.
”Anh…”
”Ừ, anh đây.”
”Anh ~~~~”
”Anh đây.”
”Anh… Em…”
”Sao?” Bạch Khải Hạp nói, thanh âm ôn nhu như nước mùa thu.
”Em thấy em thật thích anh rồi… A…. Hmmm… A… Anh, eo của anh thật rắn… Không có cái sẹo nào a…” Cậu mềm mại dán đầu vào bụng hắn, nhỏ giọng nỉ non. Gò má thỉnh thoảng đụng vào côn th*t của Bạch Khải Hạp, khiến nó càng lúc càng lớn.
Khi hắn nghe em hắn kêu, trong lòng liền giống như có bắn pháo hoa, bởi vì hắn biết cậu chính là gọi hắn. Càng về sau, lúc Tử Ninh nói thật thích hắn, hắn thậm chí muốn tung cửa chạy ra ngoài tuyên bố với thế giới rằng Tử Ninh là của hắn, Tử Ninh trong lòng cũng có hắn!
Nhưng những rung động ấy được hắn dằn lại, bởi vì… Bạch Khải Hạp muốn thưởng cho bảo bối của hắn!
Nâng cao cái mông của cậu, đè cậu xuống, thứ cứng rắn thuận lợi tiến vào nơi chặt chẽ ướt đẫm kia.
”Tử Ninh, đừng vội… Anh thưởng em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...