Trong một khách điếm dưới chân núi Mê Vụ Sơn, Yến Như Vân ngồi đối diện với Tề Tiêu, bốn tay dán vào nhau, linh lực truyền qua từ giữa lòng bàn tay.
Yến Như Vân mím chặt môi, ngay cả khi nhắm hai mắt, mày vẫn cau lại, hắn cực lực áp chế ma khí trong cơ thể đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, tiếp nhận linh khí từ Tề Tiêu truyền sang, nhưng mà ngay khi linh khí vừa chạm đến ma khí chiếm cứ trong linh mạch của hắn, biến cố nảy sinh! Ma khí bỗng nhiên bùng phát, xông lên mãnh liệt, nuốt chửng tất cả linh khí của Tề Tiêu như tằm ăn lên, tựa như rắn trườn di chuyển cực nhanh ở trong linh mạch!
Hắc khí từ đôi lòng bàn tay đang dán vào nhau chợt hiện ra, xâm nhập vào trong lòng bàn tay của Tề Tiêu, ngay lập tức hắn rút tay về, ngăn chặn vô số ma khí tiến vào linh mạch của mình. Sau khi nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi đặt hai tay lên đầu gối, hắn điều động linh khí vận chuyển trong cơ thể, đem tất cả ma khí xâm nhập đều tóm lấy.
Ma khí nhập thể cùng với linh khí đuổi giết lẫn nhau, đâm vào linh mạch nóng rát đau nhức, mồ hôi lạnh thấm ra trán hắn, đan điền chìm xuống, linh lực cuồn cuộn dốc hết toàn bộ lực lượng, đem mấy sợi ma khí đẩy ra ngoài cơ thể, lòng bàn tay toát ra khí đen, nhanh chóng tiêu tán trong không trung.
Tề Tiêu phun ra một hơi thở từ sâu trong tạng phủ, chậm rãi mở mắt, đối mặt với Yến Như Vân đang nở nụ cười tươi.
Trong nháy mắt, Tề Tiêu hoảng hốt, ánh mắt bắn thẳng về phía hai mắt của Yến Như Vân, quả nhiên, bên trong có ma khí mịt mờ, đem một đôi mắt đen lóng lánh như sao trời đã bị che phủ thành đen đặc, giống như lạc vào bóng tối của phương nào.
Hắn nhớ tới lúc trước ở Mê Vụ Sơn từng giúp Yến Như Vân trừ ma cũng là quang cảnh như vậy. Đây là ma khí ngủ đông trong cơ thể của Yến Như Vân, ngày thường sẽ không hiển lộ cũng sẽ không đả thương bản thân hắn, thế nhưng một khi Yến Như Vân bị thương hoặc là có người có ý đồ đem nó trừ khử thì nó sẽ điên cuồng phản công, mà Yến Như Vân cũng sẽ biến đổi thành con người khác.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tề Tiêu thử thăm dò vươn tay chạm vào tay hắn: “Yến Như Vân?”
Cánh tay bỗng nhiên bị người nắm chặt, lực đạo to lớn giống như muốn bóp nát xương cổ tay của hắn, Yến Như Vân lộ ra một nụ cười cổ quái, dùng sức kéo một cái, kéo Tề Tiêu vào trong lòng ngực mình, chiếm lấy môi của hắn, một bên hôn môi một bên duỗi tay kéo vạt áo của Tề Tiêu ra.
Tề Tiêu bị biến cố này làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong lòng biết là khác thường, vội vàng né tránh, nhưng hắn mới hơi có động tác, đã bị Yến Như Vân vây khốn chặt chẽ, nụ hôn nóng rực rút lui khỏi môi liền di chuyển xuống dưới tàn sát bừa bãi ——
“Yến Như Vân…… A…… Dừng lại!”
Thế nhưng Yến Như Vân chỉ cười nhẹ một tiếng: “Không được.” Dứt lời không quan tâm chút nào mà một lần nữa dời lên trên lấp kín đôi môi của hắn.
Tề Tiêu tránh không khỏi hắn, chỉ có thể liên tục lùi về phía sau, cổ ngửa ra sau, bàn tay một cách tự nhiên mà ôm lấy cổ hắn vuốt ve đầy ái muội trong vô thức. Mặt vẫn là mặt của Yến Như Vân, giọng vẫn là giọng của Yến Như Vân, lại giống như bên trong đã bị thay đổi trái tim, có người nào đó chiếm lấy thân thể của Yến Như Vân tùy ý làm bậy.
Chẳng lẽ…… Là bị đoạt xá?!
Không đợi hắn suy nghĩ, phịch một tiếng, sau gáy Tề Tiêu đau xót, bị đẩy xuống nện trên ván giường. Lần này quả thực không nhẹ, trước mắt Tề Tiêu một trận hoảng hốt, đôi tay bắt lấy cái tay đang kéo vạt áo của hắn ra, cắn răng nói: “Ngươi là ai! Ngươi không phải là Yến Như Vân!”
Cằm hắn bị nắm nâng lên, Yến Như Vân từ trên cao nhìn xuống, giọng mang đầy vẻ hứng thú: “Đồ nhi không phải là Yến Như Vân thì có thể là ai? Sư tôn tốt của ta?”
“Ngươi câm miệng! Yến Như Vân không phải là kẻ vô sỉ giống như ngươi!” Tề Tiêu cả giận nói, hắn vừa nghĩ tới có người chiếm lấy thân thể Yến Như Vân làm những việc này với mình, cảm thấy ghê tởm từng trận từng trận một.
Yến Như Vân nghiêng đầu, tựa hồ đang lắng nghe cái gì, một lát sau, bỗng nhiên cười: “Vậy là người không hiểu hắn rồi, không có hắn, làm sao có ta?”
Hắn?
Tề Tiêu giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của Yến Như Vân, nghe được câu này trong lòng nghi vấn giăng đầy, nhíu mày: “Có ý gì?”
Mặt mày Yến Như Vân cong cong, ngón tay xoa xoa làn môi Tề Tiêu, dọc theo khóe miệng vói đi vào trong miệng Tề Tiêu, nói bằng giọng vô cùng ác liệt: “Sư tôn không cần biết những thứ này, chỉ cần biết rằng…… Ta đang làm chuyện mà hắn muốn làm nhưng lại không dám làm thì tốt rồi.”
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, kích đến da đầu Tề Tiêu tê dại, Yến Như Vân lại chậm rãi áp tới gần kề: “Ta đã giúp hắn quét dọn tất cả chướng ngại vật, thế mà hắn vẫn…… Thật là vô dụng, xem ra là hắn muốn ta đến giúp hắn nếm thử mùi vị của sư tôn rồi.”
“Ngươi ——” Tề Tiêu âm thầm tụ lực, đang muốn đem người ném xuống, trong chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng ——
“Vô Thường Cung!?”
Sau khi Yến Như Vân trở về từ Vô Thường Cung thì trên người bị nhiễm ma khí, hắn vẫn cho là do 《 Phệ Tiên Ấn 》 hấp thu ma khí gây ra, hoặc là…… Có thần thức của ma tu ký sinh trong thân thể của Yến Như Vân?
Trong nguyên tác, giai đoạn cuối quyển sách Vô Thường Cung bị hủy diệt là do Yến Như Vân bổ kiếm ra biển cả, chẳng lẽ vì thời cơ hủy diệt và cách thức không đúng, khiến xảy ra sai lầm như vậy?
Yến Như Vân nghe vậy chợt dừng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh đã cười thản nhiên: “Hắn cũng dám nói với người chuyện này sao…… A, cũng không quan hệ, dù sao…… Hắn rất nhanh sẽ không còn nữa.”
“Ngươi muốn làm gì!”
“Nói ra thật phiền phức.” Đôi môi Yến Như Vân áp xuống tới, Tề Tiêu nghiêng đầu sang bên cạnh, một nụ hôn lướt qua sườn mặt.
Yến Như Vân dừng một chút, ảo não nhíu mày, tựa như đang nói chuyện với người nào đó, không kiên nhẫn nói: “Được, ta nói.”
Hắn làm như trả thù mà dùng sức hôn trên mặt Tề Tiêu: “Ta giúp hắn có được sư tôn mà hắn muốn, đổi lại…… tâm ma của hắn, sẽ giúp ta hủy diệt thần thức……”
Trong lòng Tề Tiêu phát lạnh, đầu ngón tay tụ lực đã lâu ngay khi Yến Như Vân phun ra hai chữ “Thần thức” liền ra tay, điểm một cái trên khuỷu tay Yến Như Vân, bàn tay đang nắm cằm của hắn đột nhiên buông lỏng, Tề Tiêu nhân cơ hội này thoát thân, nắm chặt cánh tay Yến Như Vân còn chưa kịp thu hồi kéo xuống phía dưới rồi dùng sức hất lên, đem người ném xuống giường. Bởi vì lo lắng Yến Như Vân có thương tích ở trong người, Tề Tiêu không dám dùng hết sức, vừa xoay người rơi xuống đất hắn liền bắt lấy hai cánh tay Yến Như Vân chéo trụ ra phía sau lưng, đè ép người chặt chẽ xuống dưới mặt đất.
“Người không sợ vết thương của hắn ——”
Ngón tay Tề Tiêu mang theo linh lực tinh thuần điểm trên trán hắn, nhắm mắt ngưng thần, đem linh lực xâm nhập vào trong thức hải của Yến Như Vân, sau một hồi tìm tòi, thế mà thấy được có hai đoàn thần thức! Trong đó một đoàn thần thức tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt rất là yếu ớt, kế bên cạnh là một đoàn khác trong sắc trắng lộ ra sắc đỏ phía bên ngoài lại bị ma khí quấn lấy, đúng là…… thần thức Yến Như Vân một phân thành hai!
Xem ra, đoàn thần thức trong sắc trắng lộ ra sắc đỏ bất thường kia chính là tâm ma của Yến Như Vân, mà đoàn ma khí phía bên ngoài chính là ma tu vừa rồi chiếm lấy thân thể của Yến Như Vân. Trách không được hai lần trước hắn xuống tay từ linh mạch đuổi ma khí đi nhưng không có kết quả, trăm triệu lần không nghĩ tới nguyên nhân nằm ở thức hải, không trừ ma thức, ma khí tất nhiên là sinh sôi không ngừng.
Tề Tiêu trầm ngâm suy nghĩ, một tay vẽ pháp trận trên trán Yến Như Vân, trận văn hiện ra kim quang xâm nhập vào thức hải của Yến Như Vân, ma khí quấn quanh tâm ma trong nháy mắt vừa tiếp xúc với trận văn lập tức tiêu tán, ma khí còn sót lại như có thần trí, không đợi trận văn đuổi đến, tất cả đều chui vào bên trong tâm ma của Yến Như Vân!
Yến Như Vân bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng kêu rên thống khổ, Tề Tiêu vội vàng dừng trận văn lại, do dự một lát, để trận văn hợp lại thành một tấm lưới, bao vây tâm ma thần thức chặt chẽ, sau đó rời khỏi thức hải của Yến Như Vân, buông ra cánh tay đang đè ép hắn, ôm lấy người đã hôn mê đặt lên trên giường.
Lần này khó giải quyết, tâm ma của Yến Như Vân cũng là một phần của thần thức, hiện giờ ma tu thần thức và tâm ma đã hòa thành một thể, nếu như cưỡng ép trừ bỏ ma tu thần thức, chỉ sợ sẽ đả thương đến thần thức của Yến Như Vân, mà hắn dạng này ném chuột sợ vỡ bình, ma tu kia tất nhiên là cầu còn không được…… Tề Tiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của người ở trên giường, bó tay không biết làm sao mà “chậc” một tiếng.
Đang lúc lòng hắn rối như tơ vò, một giọng nói vang lên bên tai ——
Ngày nào đó vì hắn trừ ma, nếu như có điều không rõ, đều có thể trở về hỏi ta.
Trong lòng Tề Tiêu vừa động, đúng rồi, còn có Liễu Trang!
Có lẽ Liễu Trang sẽ có biện pháp!
Tề Tiêu đứng dậy dạo bước trong phòng, tuy hiện tại hắn đã dùng trận pháp trói lại tâm ma của Yến Như Vân phòng ngừa ma tu thần thức làm loạn, nhưng thần thức của Yến Như Vân thực sự quá yếu, không thể kéo dài thêm nữa. Hắn không hề chần chờ, ném ra một tờ Độ Âm Phù, nhanh chóng đem tình huống của Yến Như Vân nói lại một lần, mở cửa sổ, đem phù chú hóa thành hạc giấy thả ra bên ngoài, hạc giấy bồng bềnh lướt gió, bay về hướng Mê Vụ Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...